Lại nói Vỹ Phàm, anh vẫn bị guồng công việc quấn lấy đến không thở nổi. Những lúc như thế anh thật sự muốn bay qua Châu Âu bóp chết tên Hàn Phong kia. Du lịch trăng mật thôi, có cần đến mấy tháng không? Đã vậy lâu lâu còn ra mấy cái mệnh lệnh vớ vẩn ép anh phải thực hiện. Đồ tư bản hút máu người.
“Phó tổng, cẩn thận hàm răng của anh.” Lý An đang xem văn kiện đột nhiên nghe thấy tiếng nghiến răng liền ngẩng đầu lên nhìn mới biết sếp của anh đang hành hạ hàm răng của mình.
Tâm trạng của phó tổng không tốt cũng dễ hiểu thôi. Tổng tài bất ngờ thông báo sẽ đưa tổng tài phu nhân đến Nam Phi chơi một chuyến nên du lịch trăng mật của họ sẽ kéo dài thêm một tháng nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc Trác phó tổng tiếp tục làm thân trâu ngựa thêm một tháng. Thương thay…
“Răng của tôi thế nào không cần cậu lo.” Vỹ Phàm liếc Lý An một cái bén ngót.
“Vâng, thưa sếp.” Lý An khẽ cười.
Sếp không vui, nhân viên chớ nói nhiều. Đây là tuyệt chiêu sống sót của dân văn phòng đó. Có điều nếu có chuyện quan trọng thì dù biết phải đâm đầu vào nguy hiểm thì cũng phải nói thôi.
“Phó tổng, tối mai tổ chức hội nghị doanh nghiệp, anh nhớ chứ.”
Hội nghị doanh nghiệp được tổ chức thường niên vào tháng 10 hàng năm. Đây được xem như ngày hội của giới doanh nhân. Những người nhận được thiệp mời tham gia chủ yếu là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trên thương trường hoặc là CEO của các tập đoàn, công ty lớn. Vào ngày này sẽ có nhiều mối quan hệ mới được thiết lập cũng như nhiều hợp đồng được kí kết với những con số khổng lồ. Bởi vậy mà bất cứ doanh nghiệp nào cũng muốn có một vé đến tham dự.
“Liên quan gì đến tôi.” Vỹ Phàm vẫn đang chăm chú nghiên cứu bản báo cáo tài chính, thờ ơ trả lời.
Lý An méo mặt cười khổ. Vị thiếu gia này, không liên quan đến anh không lẽ liên quan đến một trợ lí nhỏ nhoi như tôi sao.
“Mọi năm có lẽ là không liên quan đến anh thật. Nhưng năm nay…”
Lý An chưa kịp nói hết thì Vỹ Phàm đã phóng ánh mắt giết người đến chỗ anh khiến anh toát mồ hôi hột, nuốt nước miếng ừng ực.
“Phó tổng, anh biết tôi là bất đắc dĩ mà. Tham gia hội nghị doanh nghiệp xưa nay đều do tổng tài đảm trách. Nhưng giờ tổng tài không có ở đây, Nhiếp chính vương như anh đương nhiên phải gánh vác. Lại nói Hàn thị là tập đoàn lớn, không thể vắng mặt. Nếu không sẽ dấy lên rất nhiều thông tin bất lợi cho chúng ta. Phó tổng, tôi nói hết rồi.” Nói một hơi hết những gì cần nói, Lý An nhắm tịt mắt, nín thở chờ nghe bạo quân rống.
Ngược lại với dự đoán của Lý An, Vỹ Phàm có vẻ vô cùng bình tĩnh, không rống giận cũng không ném vỡ đồ đạc trong phòng. Nhưng không phải vì Vỹ Phàm không tức giận mà vì anh bận nghe điện thoại, chưa có cơ hội bộc phát hỏa khí.
“Nguyệt Như !” Chưa nghe anh gọi ai thân mật như vậy, Lý An tò mò mở mắt, tiện thể dỏng tai lên nghe lén.
“Hơn 8 giờ rồi. Anh không về ăn cơm sao?” Bên kia điện thoại, Nguyệt Như đang rất không vui.
“Xin lỗi. Anh quên báo với em, hôm nay anh phải tăng ca sẽ không về ăn cơm.” Vỹ Phàm tỏ vẻ áy náy.
“Lại tăng ca? Anh tăng ca cả tuần rồi đó.” Giọng Nguyệt Như the thé trong điện thoại.
Vỹ Phàm nhăn mày, đưa điện thoại ra xa, xoa xoa lỗ tai một chút mới tiếp tục nói chuyện “Đột nhiên phát sinh công vụ nên mới vậy. Anh cũng đâu muốn.”
Anh nói hợp lí như vậy cô còn nói được gì nữa. Nguyệt Như khẽ thở dài. Là quản gia của anh, đáng lẽ cô chỉ cần làm tốt việc anh giao phó là được rồi. Nhưng cô vẫn không nhịn được muốn quan tâm anh nhiều một chút.
“Anh ăn gì chưa? Đừng để bụng đói làm việc đó.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở, cố gắng không để lộ ra bất cứ chút tình cảm riêng tư nào trong câu nói vừa rồi.
Nguyệt Như cho dù rất nỗ lực che giấu tình cảm của mình dành cho Vỹ Phàm nhưng cô vẫn thành công đánh sập vỏ bọc lạnh lùng của người nào đó. Nở nụ cười mãn nguyện, Vỹ Phàm vui vẻ tận hưởng sự quan tâm ngọt ngào mà Nguyệt Như dành cho anh. Mặc kệ cô dùng thân phận gì để quan tâm anh, chỉ cần cô giống như bây giờ để ý đến anh là được rồi.
“Anh gọi cơm rồi. Em đừng lo. Anh sẽ về trễ đó. Em dọn dẹp xong liền trở về ngủ đi. Không cần đợi anh.” Anh dịu dàng nhắc.
“Ai thèm đợi anh.” Nguyệt Như bĩu môi “Mặc kệ anh, em tắt máy đây.”
“Được. Ngủ ngon.”
Vỹ Phàm đặt điện thoại xuống bàn, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Đột nhiên cảm thấy cả người tràn trề sức lực, tăng ca cả đêm cũng không thành vấn đề.
Lý An nãy giờ ở một bên nghe lén được không ít. Xâu chuỗi những gì mới nghe, anh bàng hoàng đưa ra kết luận. Phó tổng vậy mà lại đang sống chung cùng một cô gái. Lại còn nói chuyện nổi da gà như vậy, chắc chắn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Không nghĩ tới, phó tổng của bọn họ lại có một mặt dịu dàng như vậy. Thật khiến người ta khó tiếp nhận.
“Làm gì tròn mắt nhìn tôi.” Phát hiện Lý An có biểu hiện khác thường, Vỹ Phàm hắng giọng hỏi. Tên này không phải nghe được chuyện gì rồi chứ. Anh và Nguyệt Như còn chưa có tiến triển gì đặc biệt, nếu để người ngoài biết sẽ cản trở kế hoạch của anh không chừng.
“Không… không có.” Lý An thu lại bộ dạng thất thố khi nãy, cố gắng ép chính mình quên những gì vừa nghe được, tiếp tục công vụ “Phó tổng, hội nghị…”
“Tôi đi.” Ngắn gọn, xúc tích và vô cùng dễ hiểu.
Anh có nổi điên lên rồi mắng chửi tên Hàn Phong kia cũng không thay đổi được gì. Đã thế cứ nhận lời cho xong.
Đối với sự dễ dãi ngàn năm có một này của Vỹ Phàm, Lý An vô cùng hoài nghi. Sếp của anh có biết bản thân vừa nói gì không vậy. Tránh để những hiểu lầm không cần thiết xảy ra, anh hảo tâm nhắc nhở Vỹ Phàm những nội dung chi tiết của hội nghị ngày mai.
“Sếp, không phải tôi muốn nói nhiều. Chỉ là quy định của hội nghị doanh nghiệp bắt buộc ai tham dự cũng phải có bạn nhảy đi cùng. Anh… không ngại sao?” Một mũi tên trúng hai đích. Nếu Vỹ Phàm ngại thì cuộc điện thoại khi nãy chỉ là hiểu lầm. Nhưng nếu anh thật sự không ngại thì Trác phó tổng lạnh lùng, khó gần đã yêu thật rồi.
“Bạn nhảy…” Hai chữ này vừa phát ra, Vỹ Phàm đột nhiên nhớ đến một người. Nếu anh đề nghị Nguyệt Như làm bạn nhảy của anh, cùng anh tham gia bữa tiệc này. Liệu cô có đồng ý không?
Trầm ngâm thế này là đang suy nghĩ sao? Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà lại để anh phát hiện phó tổng có nhiều điểm bất thường. Trong ánh mắt đầy sự do dự… kì lạ.
“Nếu sếp không có bạn nhảy tôi sẽ giới thiệu…” Định xuất tuyệt chiêu ai ngờ Vỹ Phàm lại cướp lời.
“Không cần. Chuyện bạn nhảy tôi tự sắp xếp. Không nói chuyện ngoài lề nữa. Làm việc.” Anh quyết tâm rồi. Cơ hội này không phải dễ mà có, lần trước anh cũng hào sảng nhận là bạn trai của cô. Làm bậy thêm lần nữa chắc cũng không sao. Biết đâu giả lại thành thật. Vừa đúng ý anh. Trên môi sâu đậm ý cười, Vỹ Phàm đột nhiên có chút mong ngóng với buổi tiệc ngày mai.
Vất vả suốt một đêm, mờ sáng Vỹ Phàm mới trở về nhà tắm rửa thay đồ một chút. Tiện thể chợp mắt một chút cho đỡ mệt.
“Vỹ Phàm…” Nghe tiếng lách cách bên ngoài, Nguyệt Như liền thò đầu ra.
Cả đêm anh không về khiến cô cũng ngủ không yên. Đêm hôm trước đã mất ngủ, đêm qua cũng vậy tất cả đều tại tên đáng ghét này.
“Nguyệt Như, dậy sớm vậy.” Vỹ Phàm mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
Không thể cho anh biết cô vì anh mà mất ngủ, đành kiếm cớ nói lảng đi “Mặt mày anh sao vậy? Mới có một đêm không ngủ mà hốc hác vậy sao?”
“Nhìn tệ lắm sao?” Vỹ Phàm vuốt vuốt cái cằm, phát hiện râu đã mọc lún phún, ngại ngùng hỏi.
“Mau đi tắm đi. Em nấu bữa sáng cho anh.” Nguyệt Như xót xa đẩy Vỹ Phàm vào nhà. Nói cô liều mạng làm việc, anh còn kinh khủng hơn.
Mở tủ lạnh chọn vài thực phẩm đơn giản, Nguyệt Như nhanh chóng bắt tay vào nấu nướng. Hiện tại không có nhiều thời gian, cô chỉ có thể nấu một ít cháo ăn kèm với trứng muối, dưa cải. Tiện thể khuấy cho anh một li ca cao nóng. Bữa sáng ăn thanh đạm một chút sẽ tốt cho dạ dày.
Vừa dọn món ra bàn thì Vỹ Phàm cũng bước ra từ phòng tắm. Anh dùng khăn lông vò loạn trên đầu rồi ngồi xuống ghế.
“Em ngồi xuống ăn cùng anh đi.” Quăng khăn lông sang ghế bên cạnh, Vỹ Phàm ra hiệu cho Nguyệt Như ngồi xuống.
“Lát nữa em ăn sau. Tóc ướt như vậy anh có thấy khó chịu không? Hay là đi sấy khô trước đi.”
“Không cần phiền phức như vậy. Một lát nó tự khô thôi.” Với lấy chén cháo trước mặt, Vỹ Phàm thỏa mãn đưa vào trong miệng. Tay nghề của cô càng ngày càng khá, chỉ là chén cháo trắng đạm bạc nhưng có cảm giác còn ngon hơn mỹ vị nhân gian.
“Xem ra làm lãnh đạo cũng không đơn giản nhỉ.” Nguyệt Như chống cằm nhìn Vỹ Phàm thở dài.
“Cũng không tồi.” Anh ậm ừ trả lời.
“Ăn xong anh ngủ một lát đi. Trễ một chút đi làm cũng được, cẩn thận mệt chết đó.”
Vỹ Phàm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra một tia ấm áp. Nếu anh không nhầm thì cô đang quan tâm đến anh. Lúc này không hành động thì còn lúc nào nữa.
“Anh sẽ ngủ. Nguyệt Như, có chuyện này anh muốn nhờ em.”
“Anh nói đi.” Nguyệt Như gật đầu.
“Tối nay anh phải tham gia một bữa tiệc mà phải có bạn nhảy đi cùng. Em… đi cùng anh được không?” Vỹ Phàm có chút căng thẳng. Nếu cô từ chối sẽ đả kích nghiêm trọng đến lòng tự tin của anh.
“Bạn nhảy… nhưng em không biết khiêu vũ.” Nguyệt Như xấu hổ vuốt tóc.
Mấy bữa tiệc anh tham gia chắc hẳn là dành cho giới thượng lưu. Dẫn cô đi cùng anh không cảm thấy xấu hổ sao. Mà cô cái gì cũng không biết thật chẳng dám mặt dày đi cùng anh.
“Nói là bạn nhảy vậy thôi, không nhất định phải khiêu vũ đâu. Chủ yếu là anh cần một người bạn đi cùng. Em không muốn sao?” Vỹ Phàm đưa ánh mắt đáng thương nhìn cô. “Nếu chỉ cần một người bạn thì thiếu gì người. Thư kí của anh chẳng hạn. Còn em… sợ làm anh mất mặt.” Đi cùng anh không khác nào tự chuốc phiền não. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người tò mò mối quan hệ của hai người. Đến lúc đó cả anh và cô sẽ khó xử.
“Đâu có giống.” Vỹ Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm, chợt nhớ đến một chuyện quan trọng hai mắt anh liền sáng lên “Với lại lần trước anh đã nói với mọi người ở tiệc cưới con trai chủ tịch Thẩm em là bạn gái anh. Bây giờ lại đi với người khác chẳng làm làm khó anh sao.”
“Đám người họ Thẩm đó cũng đi?” Nguyệt Như nhăn mặt. Cô thật không muốn gặp lại Thẩm Quán Trung tí nào. Nhưng lần trước vì giúp cô nên anh mới tự dưng có bạn gái. Nói sao cũng không nên khiến anh phải chịu điều tiếng.
Đắn đo hồi lâu cuối cùng Nguyệt Như đưa ra quyết định “Được rồi. Em đi cùng anh. Nhưng cái gì em cũng không biết. Nếu xảy ra chuyện gì không hay đừng có la em đó.”
Vỹ Phàm nở nụ cười cưng chiều, giọng nói hòa nhã “Sẽ không có chuyện gì đâu vì còn có anh ở đó mà. Anh bảo vệ em.”
Anh bảo vệ em… anh bảo vệ em… một câu nói đơn giản thế thôi sao lại khiến cô xúc động vậy chứ. Từ nhỏ tới lớn, chưa có ai nói như vậy với cô cả. Anh rốt cuộc có biết sức ảnh hưởng của câu nói khi nãy lớn thế nào không? Sẽ khiến cô càng lún càng sâu đó.
“Ăn no rồi. Anh đi ngủ một lát. Gọi anh dậy trước 9 giờ nhé.” Xô ghế đứng dậy, Vỹ Phàm mang tâm trạng vui vẻ đi ngủ.
Để lại Nguyệt Như ngồi bần thần trước bàn ăn. Người đàn ông này, anh cứ như vậy đối xử tốt với cô. Bảo cô nên làm thế nào đây? Phiền chết đi được. Nguyệt Như khổ sở vò đầu bứt tóc.
“Bái Nguyệt Như, không được yếu lòng. Dù phong ba bão táp cũng không thể dễ dàng gục ngã.”
Tự cổ vũ bản thân, Nguyệt Như hai mắt phát sáng, vẻ mặt tràn đầy sự quyết tâm. Cô nhất định có thể giữ cho mối quan hệ của hai người trong sáng như gương. Nhất định làm được.
Tạm thời giải quyết gút mắc trong lòng, Nguyệt Như liền gọi điện thoại cho Thoại Tâm muốn rủ cô cùng đi mua sắm. Hội nghị gì đó chắc chắn không phải tầm thường, cô phải chuẩn bị kĩ lưỡng một chút. Ví tiền của cô…
Vừa mới nói với Thoại Tâm vài câu thì điện thoại của cô đã bị ai đó cướp mất. Vỹ Phàm nhấn phím tắt rồi quay sang nói với Nguyệt Như.
“Những thứ em cần dùng anh sẽ chuẩn bị. Chiều nay anh bảo Lý An đem về cho em thử.”
“Vậy là em không cần chuẩn bị thứ gì hả?” Đồng nghĩa với việc ví tiền của cô được bảo toàn rồi.
“Đương nhiên.” Vỹ Phàm khẽ mỉm cười. Nói đùa hay sao. Tối nay cô là bạn gái của anh, làm sao anh để cô tự chuẩn bị được.
“Hay quá. Em đỡ tốn tiền.” Nguyệt Như cười tít mắt, hai tay xoắn vào nhau lắc tới lắc lui.
Vỹ Phàm lắc đầu cười cười. Anh còn không hiểu cô sao. Cô yêu tiền như mạng, bảo cô tự móc tiền ra chi tiêu những việc không có trong kế hoạch không khác nào cầm dao kề vào cổ cô.
“Buổi chiều anh sẽ cử vài chuyên gia trang điểm đến giúp em. Có gì không hài lòng nhớ gọi cho anh.”
“Em không thích người khác vẽ loạn lên mặt em.” Nguyệt Như nhăn mặt lè lưỡi “Anh đem đồ về cho em là được rồi. Những chuyện khác em tự làm.”
“Cũng được.” Vỹ Phàm gật đầu “Anh phải qua công ty. Tối gặp lại.”
“Không phải nói 9h mới đi sao.” Nguyệt Như nghiêng đầu nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ thôi mà.
Lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, Vỹ Phàm cười khổ “Có công văn quan trọng cần anh kí.”
Nguyệt Như hai tay chống hông, khẽ thở dài. Làm việc điên cuồng kiểu này máy móc còn không chịu nổi huống chi con người. Đột nhiên cảm thấy anh rất đáng thương, trên vai bao nhiêu là mối lo, cô cũng nên làm gì đó giúp anh nhẹ gánh ưu phiền một chút.
“Anh cứ chuyên tâm làm việc. Hội nghị tối nay em sẽ không làm anh mất mặt.” Cô ưỡn ngực đảm bảo.
Vỹ Phàm cười cười không nói. Anh đương nhiên tin tưởng lời cô. Nhưng dù cô có làm anh mất mặt cũng chẳng sao. Bởi mục đích tối nay anh đưa cô đến buổi tiệc không chỉ đơn giản như cô nghĩ.