Vốn dĩ phải ngày mốt Vỹ Phàm mới từ Thái Lan quay về nhưng vì trong lòng nhớ nhung nên anh ngày đêm làm việc, nhanh chóng giải quyết xong mọi thứ rồi vội vã trở về trong đêm.
Nhưng đón tiếp anh không phải là nụ cười rực rỡ của cô, cũng không có vòng tay ấm áp mà lại là cảnh tượng có nằm mơ anh cũng không thể ngờ. Anh quen biết cô lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô cười vui vẻ như thế. Phải nói là mắt môi đều cười. Đáng lẽ nhìn thấy cô vui vẻ, anh cũng phải vui lây. Nhưng trong lòng chỉ thêm phiền não. Vì người mang đến niềm vui cho cô không phải anh.
Sách lược anh đề ra có phải đã nhầm lẫn chỗ nào không. Anh muốn cô có thời gian suy nghĩ thấu đáo về lời đề nghị của mình mà án binh bất động. Mặc dù ruột gan nóng như lửa đốt cũng trấn tĩnh chờ đợi. Nhưng cô lại chẳng mảy may để ý, anh im lặng cô cũng im lặng.
Đến khi bị sự nhớ nhung dày vò khiến anh quyết định bá đạo một phen. Mặc kệ cô thích hay không, anh cũng phải trói cô bên mình. Nhưng cô lại để anh chứng kiến cảnh tượng đau lòng này thành công đạp đổ tia hi vọng cuối cùng của anh.
“Phó… phó tổng… bây giờ nên làm gì?” Lý An nuốt nước bọt, dè dặt nhìn Vỹ Phàm qua gương chiếu hậu.
Chúa ơi, bà chủ tương lai lại dám ngoại tình khi sếp vắng nhà. Anh thật sự muốn chạy cho mau trước khi cơn giận của sếp bùng nổ, chắc chắn sẽ đáng sợ hơn cả bạo loạn ở Thái Lan.
“Cậu đón taxi về nhà đi. Để xe lại cho tôi.” Chỉ một câu đơn giản, Lý An bị đá ra khỏi xe vào lúc đêm hôm khuya khoắt.
Vỹ Phàm ngồi lên ghế lái, nhấn ga lao đi trong đêm dưới sự lo lắng của Lý An. Tâm trạng của anh đang không tốt, chỉ e sẽ xảy ra chuyện không hay.
Không thèm để ý đến sự lo lắng của cấp dưới, Vỹ Phàm chạy băng băng trên đường cao tốc. Nguyệt Như không thể lại đối xử như vậy với anh. Rõ ràng anh cảm nhận được cô cũng có tình cảm với anh. Làm sao chỉ mấy ngày không gặp cô đã vui vẻ bên người đàn ông khác. Càng nghĩ càng thấy giận. Ghen tuông, đố kị, bực tức… bao nhiêu cảm xúc tiêu cực quấn lấy Vỹ Phàm khiến anh mất hết tỉnh táo.
Nhấn ga, tăng tốc độ rồi lại nhấn ga, chiếc xe lao vun vút trong đêm. Mà Vỹ Phàm hoàn toàn đã mất hết tự chủ, không biết điều mình đang làm có bao nhiêu nguy hiểm với bản thân. Cho đến khi “ầm” một tiếng, chiếc xe sang trọng lao thẳng vào vách núi. Tai nạn xảy ra chỉ trong chớp mắt khiến người ta trở tay không kịp. Vỹ Phàm trong giây phút sinh tử đột nhiên trở nên tỉnh táo mới kịp thời bẻ tay lái, nếu không chiếc xe đã rơi thẳng xuống núi. Nhưng cú va đập quá mạnh khiến cả người anh chỗ nào cũng bị thương, lập tức rơi vào hôn mê.
Không hề biết Vỹ Phàm đã trở về, Nguyệt Như thảnh thơi cuộn mình trong chăn chuẩn bị tiến vào giấc ngủ. Nhưng chưa đầy ba phút cô đã phải rời khỏi ổ chăn ấm áp vì tiếng đập cửa liên hồi. Ngay cả Kiến Thiên cũng giật mình, mặt mày cau có ra phòng khách.
“Chị, khuya rồi mà ai còn tới vậy?” Kiến Thiên vò đầu càu nhàu.
“Để chị mở cửa.” Khoác chiếc áo mỏng lên người, Nguyệt Như vội vàng chạy ra mở cửa.
Cánh cửa bật mở, Lý An đã xông thẳng vào nhà khiến Nguyệt Như giật mình. Gương mặt Lý An tái nhợt vừa thấy Nguyệt Như đã tức giận nắm lấy vai cô lắc mạnh.
“Cô có biết cô đã làm gì không? Uổng công phó tổng quan tâm cô như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho cô. Vậy mà cô phản bội anh ấy, còn hại anh ấy ra nông nỗi này nữa. Sao cô có thể độc ác như thế.”
Nguyệt Như bị lắc đến hoa mày chóng mặt, xém chút nữa đã nôn hết bữa tối ra ngoài.
“Này, anh là ai vậy? Mau buông chị tôi ra.” Kiến Thiên bị một hồi rống của Lý An làm cho tỉnh táo vội vàng kéo chị gái ra khỏi người đàn ông dữ tợn này.
Lý An bị tức giận che mờ lí trí, nhìn thấy Kiến Thiên che chở cho Nguyệt Như liền hung hăng nắm cổ áo cậu “Tên nhóc con, dám giành phụ nữ với sếp của tôi. Đồ không biết sống chết.”
“Lý An, anh làm gì vậy? Bỏ em trai tôi xuống.” Ấn tượng mà Lý An để lại trong lòng Nguyệt Như là một người đàn ông lịch sự, nho nhã. Không ngờ khi anh nổi giận lại đáng sợ như vậy.
“Cô còn dám bênh vực hắn ta, khoan đã…” Đột nhiên Lý An ngớ người. Em trai? Ai là em trai của ai “Cô nói tên nhóc này là…”
“Nó là em trai tôi.” Nguyệt Như khó khăn lắm mới tách Kiến Thiên ra khỏi Lý An.
“Em trai…” Lý An vẫn không nói thành lời.
“Chị, tên điên này là ai vậy?” Kiến Thiên vô cùng chướng mắt với Lý An. Cũng phải thôi, tự nhiên bị mắng chửi còn bị nắm cổ áo, không giận mới lạ.
“Kiến Thiên, không được vô lễ.” Nguyệt Như nhắc nhở em trai rồi quay sang nói chuyện với Lý An “Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên anh lại đến nhà tôi la lối om sòm như vậy.”
“Tôi… chết tiệt…” Lý An vò đầu bứt tóc “Bái tiểu thư, chuyện lúc nãy tôi sẽ tạ lỗi với cô sau. Bây giờ cô theo tôi đến bệnh viện nhanh đi.”
“Bệnh viện? Nhưng vì sao…”
“Sếp xảy ra tai nạn …” Không có thời gian giải thích, Lý An khẩn trương kéo Nguyệt Như chạy như bay đến bệnh viện.
Trên đường tới bệnh viện, Lý An kể lại mọi chuyện xảy ra trong tối hôm nay cho Nguyệt Như nghe. Đương nhiên bao gồm cả chuyện vì sao Vỹ Phàm xảy ra tai nạn. Cũng thật may mắn cho Vỹ Phàm, vì Lý An không yên tâm nên đã thuê taxi chạy theo anh nhờ vậy mới kịp thời đưa anh vào bệnh viện khi tai nạn xảy ra. Nếu không đêm khuya thanh vắng, Vỹ Phàm có chết trên xe cũng không ai hay.
Nguyệt Như dường như chết lặng khi nghe Lý An kể hết mọi chuyện. Và việc đầu tiên cô muốn làm khi bình tĩnh lại là bóp chết tên Trác Vỹ Phàm ngu ngốc đó. Thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác, anh có thể xông tới làm dữ thậm chí chất vấn cô mà. Tại sao lại hành hạ bản thân như vậy. Cô xác định anh là đang gây khó dễ cho cô. Bởi nếu anh xảy ra chuyện không may thì cả đời này cô cũng sống trong ân hận dù cô không có lỗi gì cả.
“Trác Vỹ Phàm, anh thật đang chết. Nhưng em chưa cho phép, anh tuyệt đối không được chết. Không thể mang theo hiểu lầm lớn như vậy mà rời khỏi em.” Oán giận anh một thì cô đau xót đến mười. Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Đáp án annh muốn nghe, cô còn chưa nói. Cho nên anh phải bình an vượt qua ải này.
Nhìn Nguyệt Như khổ sở kìm nén nước mắt, Lý An cũng đau lòng không kém. Nhưng anh còn cảm thấy tự trách nhiều hơn. Nếu lúc đó anh cương quyết không giao xe cho Vỹ Phàm thì đã không có chuyện gì xảy ra.
Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng thêm cả tiếng bước chân hối hả khiến đầu óc Nguyệt Như rối như tơ vò, không cách nào bình tĩnh được. Cô đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật suốt một giờ đồng hồ mà lo lắng trong lòng chỉ tăng chứ không giảm. Bao nhiêu là y tá, bác sĩ ra ra vào vào nãy giờ mà sao một chút tin tức cũng không có vậy.
“Ai là người nhà của bệnh nhân Trác Vỹ Phàm?” Khi Nguyệt Như sắp mất hết kiên nhận thì cánh cửa phòng phẫu thuật hé mở, vị bác sĩ đứng tuổi chịu trách nhiệm mổ chính cho Vỹ Phàm cũng bước ra.
“Bác sĩ, là tôi. Anh ấy sao rồi?” Nguyệt Như túm lấy tay bác sĩ nôn nóng hỏi. Ngay cả Lý An cũng hết sức căng thẳng chờ nghe kết quả.
“Cậu ấy bị thương không nhẹ đâu. Phần đầu va đập quá mạnh nên bị tụ máu bầm, gan và lá lách cũng bị dập. May mà đưa đến bệnh viện kịp thời nên mới giữ được mạng. Chờ hết thuốc mê sẽ tỉnh thôi.” Dường như đã quá quen với chuyện sinh tử, vị bác sĩ già thản nhiên thông báo tình hình.
“Tức là phẫu thuật thành công.” Lý An muốn khẳng định lại liền chen vào hỏi.
“Thành công.” Bác sĩ gật đầu một cái sau đó quay qua dặn dò mấy cô y tá cái gì đó rồi rời đi.
Cả một tầng lầu giờ chỉ còn Nguyệt Như và Lý An đứng đó.
“Tốt quá. Sếp không sao rồi.” Lý An chắp hai tay vái tứ phương, luôn miệng cảm tạ trời đất, các vị thần linh đã phù hộ.
Còn Nguyệt Như vui mừng đến không nói được gì. Chỉ lẳng lặng nhìn vào trong phòng phẫu thuật rồi rơi nước mắt. Vỹ Phàm, anh thật sự đã dọa chết em rồi.
Sau khi Vỹ Phàm ra khỏi phòng phẫu thuật liền được đưa đến phòng hồi sức. Nguyệt Như cũng túc trực bên anh không rời. Nhìn anh nằm mê man trên giường bệnh, cô mới hiểu người đàn ông này quan trọng với cô biết chừng nào. Vậy mà suýt chút nữa cô đã đánh mất anh chỉ vì một chuyện không đâu.