Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 11: TiệC CướI SóNg Gió

Con trai duy nhất của tập đoàn Duyệt Lai kết hôn là một sự kiện quan trọng không thể bỏ qua của giới thượng lưu. Vì vậy mà Chủ tịch Thẩm Nhất Đường của Duyệt Lai không ngại bỏ ra một số tiền khổng lồ tổ chức hôn lễ cho con trai. Cũng nhân dịp này mời rất nhiều nhân vật có danh tiếng trong xã hội đến dự. Một công đôi việc, vừa có thể khoe khoang tài phú vừa tìm kiếm mối làm ăn.

“Trác phó tổng, hân hạnh được đón tiếp.” Nhân vật nói không với tiệc tùng xã giao như Trác Vỹ Phàm cũng tới dự khiến Thẩm Nhất Đường tự đắc ra mặt.

“Chủ tịch Thẩm, chúc mừng Thẩm gia có con dâu tốt.” Vỹ Phàm bắt lấy tay Thẩm Nhất Đường, trưng ra nụ cười kiểu mẫu.

“Cảm ơn.” Thẩm Nhất Đường cười khà khà. Nói thật nàng dâu này ông cũng không mấy vừa ý vì cô không phải xuất thân danh môn. Nhưng lại là một nhân tài kinh doanh có thể giúp con trai ông thăng tiến trong sự nghiệp. Nếu không phải vì vậy đừng hòng ông nhận cô làm dâu.

“Quán Trung, mau chào hỏi. Vị này chính là Trác phó tổng danh tiếng tiếng lẫy lừng trên thương trường, Trác Vỹ Phàm.” Thẩm Nhất Đường hướng chàng trai trẻ tuổi bên cạnh giới thiệu.

“Chủ tịch Thẩm quá lời rồi. Xin chào, tôi là Trác Vỹ Phàm.” Anh lịch sự vươn tay chào hỏi với Thẩm Quán Trung cũng chính là nhân vật nam chính tối nay.

“Xin chào. Nghe danh Trác phó tổng đã lâu, giờ mới có cơ hội gặp mặt thật hân hạnh.” Thẩm Quán Trung bắt lấy bàn tay Vỹ Phàm.

Vỹ Phàm không nói gì chỉ cười nhẹ. Mấy lời sáo rỗng này anh sớm đã miễn dịch, cũng không lấy gì làm thích thú khi nghe.

“Không làm phiền các vị tiếp khách, tôi vào trong trước.” Vỹ Phàm nói lời khách sáo rồi rời đi.

“Được, được… lát nữa tôi sẽ tìm cậu trò chuyện.” Thẩm Nhất Đường cười nói.

Vỹ Phàm lễ độ gật đầu một cái rồi tiến vào trong sảnh chính. Vừa vào tới nơi anh đã bị một đám người vây lấy hỏi han đủ chuyện. Nếu không phải vì giữ mặt mũi công ty, anh đã không khách khí mà đá văng họ sang một bên. Thật phiền toái.

Trong khi đó, Nguyệt Như cũng đang ở trong sảnh chính. Tối nay cô rất xinh đẹp và quyến rũ làm không ít người để mắt đến. Nhưng cô không quan tâm. Mục đích cô đến đây đâu phải để làm quen với đám người danh gia vọng tộc này. Giả tạo đến buồn nôn.

Cầm lấy một li champagne đưa lên môi, Nguyệt Như từ từ thưởng thức vị đắng chát xen lẫn ngọt ngào của loại rượu cao quý này. Không hổ danh là hào môn, cái gì cũng đều là thượng đẳng.

“Bái Nguyệt Như…”

Đột nhiên bị gọi làm Nguyệt Như cảm thấy khó hiểu. Ở đây đâu có ai quen biết với cô. Không lẽ là cô ta.

“Là tôi. Các cô là…” Quay lưng nhìn lại mới biết không phải cô ta mà là mấy cô gái xa lạ. Trên người nồng đậm mùi nước hoa khiến cô ngứa mũi.

“Ái Nhi muốn gặp cô. Đi theo chúng tôi.” Cô gái đứng giữa hất hàm nói rồi cao ngạo quay đi.

Nguyệt Như bĩu môi coi thường nhưng cũng cất bước đi theo. Cái gì đến cũng phải đến. Cô muốn xem Dư Ái Nhi kia lại định giở trò gì đây.

Bên trong phòng cô dâu có khá đông người, đều là thiên kim của những tập đoàn lớn khiến Nguyệt Như không được thoải mái. Nhất là Dư Ái Nhi vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc luôn miệng tươi cười làm người ta chán ghét.

“Ái Nhi, tới rồi kìa.” Cô gái lúc nãy hướng Dư Ái Nhi nói chuyện.

Dư Ái Nhi quay đầu nhìn, trong mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Cô gái xinh đẹp trước mặt lại là Bái Nguyệt Như sao? Thật không ngờ mới qua có mấy năm mà cô thay đổi nhiều như vậy. Từ một con bé tầm thường không hơn không kém lại có thể biến thành người phụ nữ đầy sức hút như vậy, cũng không tệ.

“Nguyệt Như, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ?” Không để lộ sự ngạc nhiên ra ngoài, Ái Nhi tỏ vẻ thân thiết.

Nguyệt Như nhếch môi cười, tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế gần đó “Khỏe lắm. Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng kết hôn.”

“Mình cũng không muốn kết hôn sớm vậy đâu. Nhưng Quán Trung cứ cương quyết đòi kết hôn, mình cũng không biết làm sao.” Ái Nhi che miệng cười, còn làm ra vẻ thẹn thùng.

Đang diễn tuồng chắc, cô khinh. Nguyệt Như trong lòng thầm rủa. Nhưng cô chưa có lên tiếng thì đã bị ai đó chen ngang.

“Anh Quán Trung yêu cậu như vậy làm bọn mình ganh tỵ muốn chết.”

Giọng nói này nghe quen quá, Nguyệt Như quay đầu nhìn chăm chú. Còn tưởng ai xa lạ, thì ra là người đánh nhau với cô lần trước – Helen.

“Helen, đừng nói vậy. Mình sẽ xấu hổ đó. Này, để mình giới thiệu, đây là Nguyệt Như, bạn cũ của mình và Quán Trung.” Không biết Ái Nhi có ý gì mà lại giới thiệu cô với Helen đanh đá kia.

“Nguyệt Như… cô là Bái Nguyệt Như.” Helen lúc này mới để ý đến Nguyệt Như cũng nhớ lại một màn đánh nhau oanh liệt dạo trước.

“Xin chào, không nghĩ sẽ gặp lại cô nhanh như vậy.” Nguyệt Như cười giả dối. Hôm nay cô ra đường không coi ngày rồi, sao đâu đâu cũng là kẻ thù vậy nè.

Helen hừ lạnh một tiếng, khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ xem thường “Ái Nhi, sao cậu lại có loại bạn là đồ lừa đảo như thế này. Mọi người đừng thấy cô ta hôm nay ăn mặc sang trọng thật ra chỉ loại con gái nghèo mạt hạng chuyên đi lừa gạt người khác thôi.”

Dư Ái Nhi nghe Helen chọc ngoáy Nguyệt Như trong lòng khẽ cười thầm. Hôm nay mời cô ta làm phù dâu quả không sai. Không những giúp cô nâng cao thể diện mà với miệng lưỡi của cô ta sẽ chỉnh Nguyệt Như tới thảm. Cô không cần mất công làm người xấu. Rất tốt.

“Cô ăn nói cho đàng hoàng. Ai lừa đảo?” Nguyệt Như giận dữ đứng dậy.

“Nói cô đó.” Helen nâng cằm nhìn Nguyệt Như đầy thách thức.

“Helen, đừng vậy mà. Hôm nay là ngày vui của mình, đừng khiến mọi người mất vui.” Ái Nhi làm bộ khó xử, đứng lên ngăn trở Helen và Nguyệt Như cãi nhau “Mình quen biết Nguyệt Như đã lâu, cô ấy làm sao có thể là đồ lừa đảo như lời cậu nói được. Không tin cậu cứ hỏi Quán Trung, anh ấy hiểu Nguyệt Như nhất đấy.”

“Sao lại hỏi anh Quán Trung?” Helen nhìn Ái Nhi hỏi lại như nhớ ra chuyện gì đó liền chỉ vào Nguyệt Như “À… mình hiểu rồi. Cô ta không phải là người nhiều năm trước mặt dày đeo bám anh Quán Trung còn lừa tiền của anh ấy nữa. Phải không Ái Nhi?”

“Ây da… cậu nói gì vậy?” Ái Nhi giả vờ khó xử muốn ngăn Helen lại.

“Sợ gì chứ. Ái Nhi, có mình ở đây cậu không cần sợ.” Helen ra vẻ trượng nghĩa đến trước mặt Nguyệt Như giễu cợt “Cứ tưởng cô chỉ biết lừa tiền thôi không ngờ còn mặt dày đeo bám đàn ông. Này, con gái nhà nghèo các cô đều không biết xấu hổ như vậy sao?”

Nguyệt Như tức đến nổ đom đóm mắt. Hay lắm, chiêu mượn dao giết người này của Dư Ái Nhi quả nhiên cao minh. Nhưng cô cũng không ngốc, xem cô trả chiêu đây.

“Là con mắt nào của cô thấy tôi đeo bám đàn ông? Còn nữa, tôi lừa tiền lúc nào? Lúc cô ham rẻ mua đồ secondhand sao?”

“Cô… tôi là ai mà phải mua hàng secondhand chứ. Đừng có ăn nói hàm hồ.” Helen chống hông quát lớn.

“Helen, thôi đi.” Miệng thì ngăn cản nhưng Dư Ái Nhi chẳng buồn nhấc chân đến ngăn cản, ngạo nghễ xem kịch hay.

“Hôm nay nếu không phải là ngày vui của bạn tôi, tôi sẽ khiến cho cô đẹp mặt. Đồ khố rách áo ôm.” Helen hằn học.

“Phải, tôi nghèo thật nhưng ít ra nhân cách tôi không xấu xa như các người. Cũng là thiên kim hào môn đấy nhưng lại lùng mua hàng đã qua sử dụng, bị người ta nói trúng tim đen thì nổi điên lên. Còn có kẻ cho rằng mình thanh cao, thật ra cũng là loại người vì đạt mục đích mà phản bạn cầu vinh.” Nguyệt Như mở miệng trào phúng.

Một câu của cô thành công khiến Helen cùng Dư Ái Nhi thay đổi sắc mặt. Đã đến đây rồi Bái Nguyệt Như cô cũng không sợ chuyện xưa được nhắc lại nữa. Dù sao sai cũng không phải cô, nên chột dạ là ai kia kìa.

“Nguyệt Như, cậu nói vậy là ý gì?” Dư Ái Nhi giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

“Nói gì thì cậu tự hiểu. Tôi thì không ngại bị bêu xấu lần nữa nhưng cậu thì nên cẩn thận.” Nguyệt Như lạnh lùng nhìn bạn tốt một thời.

“Tôi thì có gì phải cẩn thận. Cậu tốt nhất nói cho rõ ràng.” Dư Ái Nhi ném về phía Nguyệt Như ánh mắt thâm trầm, nguy hiểm.

“Rõ ràng?” Nguyệt Như cười lạnh “Những gì đang diễn ra không phải đã quá rõ ràng rồi sao. Còn nếu cậu muốn hỏi chuyện trước đây, tôi nghĩ tôi có trả lời thế nào cũng không đầy đủ bằng người trong cuộc như cậu đâu. Đồ phản bội.”

“Bái Nguyệt Như…” Bị ba chữ cuối cùng của Nguyệt Như chọc giận, Dư Ái Nhi cắn răng rít lên.

Nguyệt Như cũng không chịu thua kém, trừng mặt nhìn cô dâu yêu kiều trước mặt.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Quán Trung từ bên ngoài bước vào thấy không khí bên trong phòng cô dâu căng thẳng liền lên tiếng hỏi.

“Quán Trung…” Thấy hôn phu, Dư Ái Nhi liền đổi sắc mặt, nước mắt giống như được chuẩn bị từ trước rơi mãnh liệt trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô ta bám vào tay Thẩm Quán Trung nức nở “Nguyệt Như nhục nhã em. Em đã tỏ thành ý mời cô ấy đến dự lễ cưới của chúng ta vậy mà cô ấy…”

“Nguyệt Như ?” Cái tên này làm Thẩm Quán Trung giật mình.

Anh quên mất vị hôn thê đang khóc sướt mướt trong lòng chỉ chằm chằm nhìn Nguyệt Như. Hai năm không gặp, cô thay đổi nhiều quá. Sẽ là không quá khi nói cô đẹp hơn trước rất nhiều, còn đẹp hơn Dư Ái Nhi. Đột nhiên trong lòng anh thoáng qua cảm giác hối tiếc.

“Quán Trung… anh sao vậy ?” Thẩm Quán Trung nhìn Nguyệt Như mê đắm như vậy làm Dư Ái Nhi càng thêm căm ghét cô.

“Anh… anh không sao.” Phát hiện mình thất thố, anh xấu hổ đằng hắng một tiếng “Nguyệt Như, đã lâu không gặp.”

“Đến chết tôi cũng không muốn gặp lại anh.” Nguyệt Như quăng ra một câu lạnh lùng.

“Em cần gì phải nói vậy. Dù sao chúng ta cũng từng…” Thẩm Quán Trung cười khổ.

“Quán Trung, anh đang nói gì vậy ? Cô ta nhục nhã em, anh không nói giúp em thì thôi còn cùng cô ta ôn chuyện cũ nữa. Anh coi em là cái gì ?” Không thể chịu đựng cảm giác bị lãng quên, Dư Ái Nhi to tiếng.

“Anh chỉ chào hỏi cô ấy thôi.” Thẩm Quán Trung không vui nhìn hôn thê.

“Hai người có gì phải nói nhiều chứ. Anh đuổi cô ấy đi cho em.” Cô ngang ngược yêu cầu.

“Dư Ái Nhi, cô nực cười thật đấy. Cô đây là đang ghen tuông sao? Làm ơn đi, cô làm gì có cái tư cách đó.” Nguyệt Như chen ngang mỉa mai Dư Ái Nhi.

“Cô câm miệng cho tôi.” Dư Ái Nhi mất bình tĩnh liền hướng Nguyệt Như hạ xuống một cái tát.

Hình tượng thục nữ cao quý, con dâu hào môn gì gì đó cô không muốn quan tâm nữa. Cô chỉ biết từ khi trông thấy Bái Nguyệt Như, ánh mắt của chồng cô không còn đặt trên người cô nữa. Cô không thể thua dưới tay Bái Nguyệt Như. Hôm nay mời cô ta đến là để cô ta chứng kiến Dư Ái Nhi cô hạnh phúc đến thế nào chỉ không phải để bị nhục nhã như thế này.

“Ái Nhi, em làm gì vậy ? Sao lại đánh người ?” Thấy Nguyệt Như lảo đảo sắp ngã, Thẩm Quán Trung vội vàng đỡ lấy nhưng lại bị Nguyệt Như lạnh lùng đẩy ra.

“Anh vì cô ta mà mắng em. Thẩm Quán Trung, em mới là vợ của anh đó.” Dư Ái Nhi thấy hôn phu muốn ôm lấy Nguyệt Như liền như lên cơn điên xông vào anh vừa đánh vừa chửi.

“Em có thôi đi không hả ?” Thẩm Quán Trung tức giận giữ hai tay cô lại, muốn cô dừng ngay trò cười này lại nhưng Dư Ái Nhi lại không nghe lời anh.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Nguyệt Như thật sự muốn cười lớn. Họ bất chấp đạo lí làm người, lừa bạn dối bè để đến với nhau. Còn nghĩ chẳng có gì ngăn trở được cái gọi là “tình yêu” của họ. Không ngờ cô chỉ nói vài câu liền khiến hai người họ trở mặt như vậy. Tình yêu của đôi trai tài gái sắc này thật đáng ngưỡng mộ a.

Ngán ngẩm với hình ảnh không mấy đẹp trong phòng cô dâu, Nguyệt Như xoay bước rời đi. Nhưng chưa đi được hai bước thì cô đã bị ai đó nắm tóc kéo lại.

“Gây chuyện thị phi rồi muốn đi. Không đơn giản vậy đâu.” Dư Ái Nhi giật mạnh tóc của Nguyệt Như, lớn tiếng chửi bới.

“Đáng chết… cô mau buông ra.” Da đầu đau rát khiến Nguyệt Như tức giận.

“Ái Nhi, buông Nguyệt Như ra.” Thẩm Quán Trung muốn ngăn cản nhưng lại bị Dư Ái Nhi xô ngã. Không nghĩ đến sức lực của cô cũng rất lớn.

“Bái Nguyệt Như, cô thanh cao lắm sao. Phải, tôi là đồ phản bội, tôi không biết xấu hổ nhưng cuối cùng người anh ấy lấy làm vợ không phải vẫn là tôi sao ?” Dư Ái Nhi cười tà chỉ Thẩm Quán Trung “Cô có thanh cao hơn nữa thì cũng chỉ là thứ đồ bị người ta vứt bỏ thôi. Người chiến thắng luôn là tôi.”

Vừa nói Dư Ái Nhi vừa đẩy Nguyệt Như về phía trước làm cô nằm sóng xoài dưới sàn. Dư Ái Nhi thành công khơi gợi nỗi đau sâu kín trong lòng cô khiến cả người cô run rẩy. Bao nhiêu lời độc ác sắp phát ra để trả đũa đột nhiên bị nghẹn lại chỉ có thể uất hận nhìn hai người đem lại đau khổ cho cô.

“Tôi nói đúng rồi nên cô không thể phản bác đúng không?” Dư Ái Nhi cầm váy ngồi xổm xuống trước mặt Nguyệt Như, cười lạnh “Cô muốn giành đàn ông với tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Cho rằng ăn mặc thế này thì có thể câu dẫn anh ấy. Cô thật ngây thơ, sẽ chẳng có người đàn ông nào để mắt đến loại con gái ngu ngốc như cô đâu.”

“Cô chắc chứ?” Đang lúc Nguyệt Như sắp không chịu nổi, muốn rơi nước mắt yếu mềm thì tiếng nói của ai đó vang lên.