“Trác phó tổng…” Giọng nói có phần quen thuộc đột nhiên vang lên.
Vỹ Phàm cùng Nguyệt Như đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay lưng. Qủa nhiên là anh ta. Mà không phải một người, là một đôi.
“Anh Thẩm, cô Thẩm, xin chào.” Vỹ Phàm lười biếng cười một tiếng đồng thời đưa tay kéo sát Nguyệt Như vào người. Ánh mắt Thẩm Quán Trung nhìn Nguyệt Như khiến anh không thoải mái.
“Nghe nói Trác phó tổng vốn không thích những buổi tiệc tùng xã giao, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây. Còn đưa cả bạn gái theo nữa.” Dư Ái Nhi nhàn nhạt mở miệng.
“Ái Nhi, em quên mất hôm nay là hội nghị doanh nghiệp sao. Có ai mà không muốn đến. Thông thường vẫn là Hàn tổng tham gia, hôm nay nhờ anh ta vắng mặt nên Trác phó tổng mới có cơ hội đi thay làm sao có thể không đến.” Thẩm Quán Trung cười khinh khỉnh nhìn Vỹ Phàm.
“Phải ha. Đúng là em đã quên.”
Hai vợ chồng kẻ hát, người hò thật nhàm chán, Nguyệt Như che miệng ngáp nhẹ nhìn Vỹ Phàm nói nhỏ “Em khát nước. Chúng ta kiếm thứ gì uống đi.”
“Được.” Vỹ Phàm muốn đưa Nguyệt Như rời khỏi chỗ nhàm chán này ai ngờ lại bị hai vợ chồng rảnh rỗi kia gọi lại.
“Sao lại đi vội như vậy? Đôi bên đều là quen biết, nói chuyện mấy câu đâu tốn bao nhiêu thời gian.” Mục đích còn chưa đạt, Thẩm Quán Trung không muốn buông tha dễ dàng như vậy.
“Nói những chuyện có ý nghĩa đương nhiên không cần tính toán thời gian. Nhưng nếu là những chuyện vô bổ cộng thêm người không đâu, thật sự một giây cũng thấy tiếc.” Nguyệt Như vẻ mặt tươi cười, lời nói nhẹ nhàng nhưng khi lọt vào tai đối phương mới biết lời nói đó toàn gai.
“Ông xã, Nguyệt Như đúng là thay đổi không ít. Qua lại với người có tiền nên cách nói chuyện cũng sâu cay hơn.” Dư Ái Nhi khoanh tay trước ngực mỉa mai.
“Em nói ai là người có tiền? Anh ta?” Thẩm Quán Trung chỉ vào Vỹ Phàm rồi đột nhiên cười ha hả “Bà xã, em chắc là chưa biết. Trác Vỹ Phàm, người nổi danh trên thương trường bao nhiêu năm nay thật ra cũng chỉ là tên mồ côi không hơn không kém. Nếu không phải anh ta ôm chân Hàn thị thì cũng làm gì có ngày hôm nay. Nói cho cùng cũng chỉ là tên làm công thôi.”
Thẩm Quán Trung giống như cố ý muốn làm Vỹ Phàm bẽ mặt nên đề cao âm lượng khiến mọi người xung quanh chú ý đến bốn người bọn họ. Hội trường bắt đầu phát ra tiếng bàn tán. Vợ chồng Thẩm Quán Trung đắc ý nhìn nhau. Khi họ phát hiện ra thân thế của Vỹ Phàm quả thật đã vui mừng đến khoa chân múa tay. Tuy mỗi người một mục đích nhưng đều thành công hạ bệ Vỹ Phàm.
“Làm công thì thế nào?” Đột nhiên giọng nói sắc lạnh của Nguyệt Như vang lên.
Vỹ Phàm ngạc nhiên nhìn cô. Anh đối với việc bị người khác soi mói vốn đã miễn dịch từ lâu. Hoàn toàn không để tâm. Nhưng anh lại vô cùng muốn biết Nguyệt Như sẽ nghĩ gì về thân phận của anh.
“Anh ấy không sinh ra từ gia đình giàu có nhưng vẫn có thể gầy dựng được sự nghiệp của chính mình có gì là đáng xấu hổ. Tên làm công sao? Tôi nghĩ những ai có đầu óc sẽ đều cho rằng tên làm công như anh ấy còn tốt hơn hạng cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng như anh gấp vạn lần.” Bởi vì tức giận Vỹ Phàm bị người ta chế giễu, Nguyệt Như không ngại công kích đối phương bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất.
“Nguyệt Như, em là chưa hiểu ra sao? Trác Vỹ Phàm là tên mồ côi không hơn không kém, anh ta cho dù kiếm tiền giỏi thế nào cũng chẳng thể giúp em bước chân vào giới hào môn được. Anh ta căn bản không thể so sánh với anh.” Bênh vực anh ta? Được, Thẩm Quán Trung này nhất định khiến Trác Vỹ Phàm thua đến không ngẩng đầu lên được.
“Tôi có nói muốn bước chân vào giới hào môn sao?” Nguyệt Như liếc mắt nhìn Thẩm Quán Trung “Anh Thẩm, anh đừng có nghĩ ai cũng xem trọng vật chất như anh chứ. Tôi cũng không quan tâm anh ấy có phải mồ côi hay không, có thể so sánh với người khác hay không. Chỉ cần anh ấy là Trác Vỹ Phàm, là người đàn ông chân chính đứng trên chính đôi chân của mình là được rồi.”
Nguyệt Như vừa dứt lời cả hội trường liền vỗ tay vang dội, khen ngợi cô không hết lời khiến Thẩm Quán Trung tức đến đỏ mặt. Dư Ái Nhi vốn là muốn giúp chồng một tay nhưng cô lại nghe ra ý tứ của Thẩm Quán Trung. Thì ra anh ta không phải muốn giúp cô trả hận mà chỉ muốn so hơn kém với Trác Vỹ Phàm trước mặt Bái Nguyệt Như. Nếu không phải chỗ này đông người, cô đã không khách sáo làm ầm ĩ một trận với anh ta rồi.
“Anh Thẩm, còn muốn nói gì nữa không. Nếu không, làm phiền tránh đường. Chúng tôi phải đi.” Khoác lấy cánh tay Vỹ Phàm, Nguyệt Như hất cằm đề nghị.
Mặc dù không phục nhưng Thẩm Quán Trung cũng không còn cách nào khác là tức giận bỏ đi. Tưởng đâu có thể làm Trác Vỹ Phàm bẽ mặt để Nguyệt Như đổi ý không ngờ lại bị cô làm cho mất hết thể diện.
“Trác phó tổng, đi được chưa vậy?” Thấy Vỹ Phàm vẫn ngây người đứng yên một chỗ. Nguyệt Như giả giọng nghiêm trang hối thúc anh.
“Ah… đi thôi.” Vỹ Phàm lấy lại tinh thần, mỉm cười ngọt ngào đưa Nguyệt Như rời khỏi hội trường.
Tên ôn thần đáng ghét, lại phóng điện với cô rồi. Có cơ hội, cô nhất định phải nói cho anh biết nụ cười của anh có bao nhiêu lực sát thương. Không có chuyện gì tốt nhất đừng có trưng ra nụ cười đó.
“Cuối cùng cũng thoát khỏi chỗ đáng ghét đó.” Rời khỏi bữa tiệc, Nguyệt Như liền quăng hình tượng thục nữ sang một bên, thoải mái vươn vai.
Nhìn cô tràn trề sinh lực khác hẳn cô gái e dè, lo âu lúc nãy Vỹ Phàm đột nhiên hiểu ra một chuyện. Cô cũng như anh vốn không thích những thứ lễ nghi quý tộc trói buộc. Tự do tự tại, làm theo ý mình mới là điều hai người mong muốn. Cuối cùng anh cũng tìm được người thật sự tâm đầu ý hợp với mình.
“Nguyệt Như, những gì em nói khi nãy là thật sao?” Tuy nhiên còn có một điều anh băn khoăn. Thân thế của anh như vậy có khiến cô e ngại không… anh cần xác định chắc chắn.
Nguyệt Như thấy Vỹ Phàm vẻ mặt nghiêm túc liền thu hồi dáng vẻ không mấy đàng hoàng của mình lại.
“Anh sao vậy? Còn suy nghĩ chuyện lúc nãy sao? Ây dà… giải quyết xong rồi mà.” Cô thân tình vỗ vai anh an ủi “Em không phải đã nói nếu chuyện nằm trong khả năng của em nhất định sẽ giúp anh sao. Loại người như Thẩm Quán Trung đó để em đối phó là đúng rồi.”
“Anh ta nói đều là sự thật. Anh cũng không có ý định che giấu nên anh ta muốn nói gì cứ tự nhiên. Có điều em thật sự không để ý chuyện thân thế của anh sao? Trác Vỹ Phàm tuy là phó tổng của Hàn thị nhưng thực chất chỉ là tên mồ côi, thân cô thế cô…” Vỹ Phàm tuy làm ra vẻ không có gì nhưng ánh mắt anh lúc này lại phảng phất một nỗi buồn.
Mà Nguyệt Như làm sao lại nhìn không ra. Thì ra người mạnh mẽ như anh cũng có lúc cảm thấy bất lực. Rốt cuộc anh đã phải chịu bao nhiêu tổn thương từ thân thế của mình.
“Trác Vỹ Phàm, anh bị ngốc sao?” Cốc một cái thật mạnh vào trán Vỹ Phàm rồi trong lúc anh đang ngẩn ngơ chưa kịp hiểu chuyện gì, Nguyệt Như đã lại đánh thêm cái nữa.
“Cha mẹ mất sớm cũng bị xem như một cái tội thì người trên thế gian này đều có tội cả. Anh vì sao phải băn khoăn chứ. Hỏi em có để ý hay không? Câu hỏi dư thừa nhất em từng nghe đó. Nói anh ngốc thật không sai, em mà để ý thì còn đứng đây với anh sao.” Cho anh một cái nhìn xem thường rồi Nguyệt Như tung tẩy đi trước.
Vỹ Phàm mỉm cười vui vẻ, nhanh chóng đuổi theo cô gái đằng trước. Rồi trong lúc Nguyệt Như không có phòng bị đã nắm tay kéo cô ôm vào lòng.
“Này, Trác Vỹ Phàm… anh làm gì vậy? Bây giờ đâu cần đóng kịch nữa. Bỏ em ra.” Bị ôm bất ngờ, Nguyệt Như luống cuống không biết làm thế nào.
“Ai nói đóng kịch. Anh là rất chân thật. Muốn ôm em là thật, muốn em làm bạn gái của anh cũng là thật. Nói anh ngốc, em còn ngốc hơn. Anh thể hiện rõ ràng vậy rồi mà còn không biết.” Mặc cô giãy giụa, Vỹ Phàm kiên quyết không buông thiên hạ trong lòng.
“Anh… anh nói gì vậy?” Tai cô có phải có vấn đề không? Sao lại nghe được anh đang tỏ tình với cô chứ. Hay cô mắc chứng ảo tưởng…
“Anh nói anh muốn em làm bạn gái của anh.” Khẽ buông cô ra, Vỹ Phàm mặt đối mặt với Nguyệt Như lặp lại đề nghị của mình lần nữa.
“Vỹ Phàm, anh đâu có sốt. Sao lại lảm nhảm như đang mê sảng vậy.” Nguyệt Như ngốc nghếch đặt tay lên trán anh đo nhiệt độ, còn mở to mắt nhìn anh hỏi như thật.
“Em thật là…” Vỹ Phàm dở khóc dở cười nhìn cô “Anh rất bình thường. Chỉ vì muốn em làm bạn gái anh mà em nghĩ anh bất thường sao.”
“Nếu anh không bị bệnh sao lại có ý nghĩ đó. Hay anh muốn cảm ơn em chuyện lúc nãy. Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm. Anh đừng đem chuyện… chuyện đó ra đùa giỡn.” Nguyệt Như khó chịu quay lưng.
“Trác Vỹ Phàm anh là người hay nói giỡn đến mức em không thể tin lời anh sao.” Nhẹ nhàng xoay người cô lại, Vỹ Phàm dịu dàng hỏi.
“Không phải.” Nguyệt Như ưu sầu lắc đầu.
“Nguyệt Như, anh làm bao nhiêu chuyện cũng chỉ muốn em hiểu tấm lòng của anh. Chúng ta từ bạn tiến thêm một bước có được không?”
Ánh mắt của anh vì sao lại khiến lòng cô rung động mãnh liệt như vậy? Tiến thêm một bước… anh và cô sao? Anh nói anh không nói giỡn vậy thì là thật rồi. Nhưng cô vẫn tưởng là cô đơn phương tình nguyện bây giờ lại biến thành chàng có ý nàng có tình. Tin được không đây? Quan trọng hơn là nếu chuyện này chỉ do anh một lúc kích động không làm chủ bản thân mới ra thì tình bạn của hai người tan tành mây khói rồi.
“Vỹ Phàm, chúng ta làm bạn tốt lắm. Chuyện yêu đương không phải chỉ vài ba câu là xong đâu. Hơn nữa anh cũng đâu biết gì về em. Làm sao…”
“Bái Nguyệt Như, 26 tuổi. Tốt nghiệp đại học xong liền đi làm phụ giúp gia đình. Ở nhà còn có mẹ và em trai. Trong nhà em là trụ cột kinh tế, tiền kiếm được đều gửi về cho họ. Ngay cả ngôi nhà em đang ở cũng là của chị họ Molley cho mượn. Quan hệ xã hội của em khá đơn giản, không có nhiều bạn bè. Còn có…”
“Dừng… đủ rồi…” Nguyệt Như bắt chéo hai tay buộc Vỹ Phàm im lặng “Anh điều tra em?”
“Nói như vậy có chút khó nghe đó.” Vỹ Phàm vì chính minh biện hộ “Yêu thích một người nào đó tự nhiên sẽ muốn biết nhiều hơn về người đó. Là quan tâm.”
“Anh biết cũng tốt. Tình trạng của em thật sự không thích hợp để nói chuyện yêu đương. Em còn có người nhà cần em chăm sóc. Nếu yêu em, gánh nặng gia đình của em sẽ chuyển hết sang vai anh. Anh đồng ý sao?” Nói cô nhát gan cũng được, chỉ vài lời ngon ngọt không thể khiến tảng đá trong lòng cô nhẹ bớt. Cho dù cô yêu anh nhiều hơn nữa cũng không thể mù quáng nhắm mắt đưa chân. Cũng bởi vì yêu anh lại càng không muốn anh vì cô chịu liên lụy.
“Loại gánh nặng này anh gánh được. Nếu em đồng ý cho anh gánh, anh thật cám ơn em không hết.” Vỹ Phàm nửa đùa nửa thật.
“Trác Vỹ Phàm, anh cố tình không hiểu lời em đúng không?” Nguyệt Như muốn nổi khùng “Em căn bản không xứng làm bạn gái anh. Bây giờ anh cố chấp quen em rồi sẽ có một ngày anh chán thôi.”
“Cuối cùng cũng chịu nói lời thật lòng.” Vỹ Phàm gật gù, anh nhìn cô mỉm cười “Em đưa ra nhiều ý kiến phản đối như vậy cũng chỉ vì một lí do… em không có lòng tin với tình yêu.”
“Không… không phải…” Đột nhiên bị nói trúng tim đen, Nguyệt Như lắp bắp mãi cũng không nói thành lời.
“Nguyệt Như, anh không giỏi ăn nói nên không biết phải nói thế nào để em hiểu. Tạm thời anh không ép buộc em phải chấp nhận ngay chuyện này. Em cứ bình tĩnh suy nghĩ. Nếu có đáp án mới nói với anh.” Tuy anh nôn nóng muốn trao danh phận bạn gái Trác Vỹ Phàm cho cô. Nhưng anh biết dục tốc bất đạt. Lùi một bước, để cô từ từ suy nghĩ có lẽ sẽ có ích hơn là ép buộc cô.
Vỹ Phàm không truy cùng đuổi tận nữa khiến Nguyệt Như thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng cũng còn chút buồn phiền. Thôi thì cứ nghe anh, vấn đề từ bạn tiến thêm một bước của hai người để sau mới tính vậy.