Mấy ngày nhốt mình trong nhà khiến Nguyệt Như buồn đến chết người. Cũng may phương án bán hàng qua mạng có thể sử dụng giúp cô kiếm tiền nên mới làm cô tạm thời quên đi nỗi buồn nhàm chán kia. Việc duy nhất khiến cô đau đầu là phải nhận hàng rồi giao hàng. Chân cô vốn bị thương đã sắp lành nhưng vì cứ phải đi đi lại lại trên mấy con đường làm vết thương trở nặng. Giống như lúc này, nhiệt độ lên tới ba mươi mấy độ mà cô còn phải ôm túi lớn túi nhỏ đi bộ suốt mấy con đường. Mệt đòi mạng.
Nhìn quán cà phê trước mặt, rốt cuộc Nguyệt Như cũng nở được một nụ cười. Hai tiếng đi bộ cuối cùng cũng đến nơi. Lấy xấp khăn giấy từ trong túi xách lau vội vàng gương mặt đẫm mồ hôi, Nguyệt Như sửa sang quần áo rồi tiến vào trong. Vị khách lần này của cô là tiểu thư công ty điện ảnh Ánh Dương, tiêu tiền như nước. Nếu có thể thành công giao dịch với vị tiểu thư nhà giàu này chắc chắn tiền học của Kiến Thiên sẽ không có vấn đề.
“Tiểu thư Helen?” Nguyệt Như đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp, cười lấy lòng hỏi.
Helen hạ mắt, cao ngạo nhìn người đứng trước mặt. Cô hất cằm ý bảo Nguyệt Như ngồi xuống rồi hỏi.
“Cô đến giao hàng?”
“Phải, tôi là Bái Nguyệt Như. Đây là những đồ cô đã chọn, cô kiểm tra qua đi.” Nguyệt Như lần lượt bày tất cả những thứ đem bên mình đến trước mặt Helen.
Helen vẻ mặt lãnh đạm, dùng hai đầu ngón tay kiểm tra những thứ trước mặt. Nhìn qua thì đúng là hàng hiệu nhưng có vẻ cũ kĩ. Không phải hàng secondhand đấy chứ.
“Đã qua sử dụng?” Helen không nói nhiều, dáng vẻ kênh kiệu nhìn Nguyệt Như.
Mất ba giây động não Nguyệt Như mới hiểu ngụ ý sâu xa của cô tiểu thư này. Cô tươi cười, cố gắng chứng tỏ bản thân chuyên nghiệp để đem lại niềm tin cho khách hàng.
“Tiểu thư Helen, tuy đã qua sử dụng nhưng đều là hàng chất lượng. Cô xem, túi xách có hạn của Chanel còn có chiếc váy của Chiristian Dior…”
“Đủ rồi.” Helen mất kiên nhẫn lớn tiếng ngắt lời Nguyệt Như “Cô xem tôi là hạng người gì? Tài sản của tôi có đến mấy trăm vạn đó, làm gì phải xài đồ cũ chứ. Đúng là đồ lừa đảo.”
Nguyệt Như cố gắng khắc chế tức giận trong lòng. Nếu không phải cần kiếm tiền gấp cô sẽ không cùng loại người này dây dưa, lãng phí thời gian.
“Helen, cô có phải đã quên không? Lúc tôi rao bán trên mạng cô cũng đã biết hàng của tôi là hàng đã qua sử dụng cho nên giá cả mới mềm như vậy. Cô không thể nói tôi lừa đảo.” Nguyệt Như nhẫn nại giải thích.
“Ý cô nói tôi biết rõ đống cũ nát này là đồ bỏ nhưng vì ham rẻ nên vẫn mua. Ý cô là vậy phải không?” Helen bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận nổi xung với Nguyệt Như.
Ban đầu cô thấy giá cả khá rẻ lại là hàng hiệu có nguồn gốc đàng hoàng nên định mua một ít về dùng. Nhưng xem tận mắt mới thấy đồ cũ vẫn là đồ cũ, với đẳng cấp của cô cần gì phải vì tiết kiệm mấy ngàn đồng mà dùng loại đồ này. Vẫn là không mua tốt hơn.
“Ngại quá. Là cô tự nói đấy nhé, không nghĩ ra cô cũng rất hiểu biết.” Nhịn nữa chắc cô bị nội thương đến chết mất, không mượn nước đẩy thuyền mỉa mai vài câu thì uổng công cô đến đây quá. Dù sao mối làm ăn này xem như đã mất, tội gì ủy khuất bản thân.
“Cô…” Helen tức đến nóng mặt, tiện tay cầm li nước trên bàn hất thẳng vào Nguyệt Như.
“Ah…” Bị tập kích bất ngờ làm Nguyệt Như không kịp tránh, khuôn mặt khả ái bị nguyên một li nước đá hất vào.
Làm ơn đi, mặc dù thời tiết rất nóng nhưng cô không muốn làm mát bằng cách này đâu. Cô tiểu thư nhà giàu đáng chết, không ăn no đủ với cô ta một lần cô thề ba chữ Bái Nguyệt Như sẽ viết ngược.
“Loại nghèo mạt hạng như cô có thể ngồi cùng bàn với tôi là may mắn lắm rồi. Còn dám tỏ thái độ với tôi. Đồ quạ đen không biết điều.” Helen đắc ý đứng dậy, buông mấy lời miệt thị rồi kiêu ngạo quay đi.
“Đứng lại đó cho tôi.” Nguyệt Như chống tay ngang hông vận sức hét lớn.
Helen bị tiếng hét của cô làm cho giật mình, vừa quay đầu lại nhìn thì bị Nguyệt Như ăn miếng trả miếng hất một li nước vào mặt. Nhìn dáng vẻ thảm hại của cô ta, Nguyệt Như bật cười thành tiếng. Bái Nguyệt Như cô cũng đâu phải loại con gái dễ ăn hiếp, tưởng có tiền thì có thể làm nhục cô sao. Đừng có mơ.
“Cô dám tạt nước vào tôi.” Bị bẽ mặt nơi công cộng khiến Helen nổi điên, cô ta hoàn toàn quên mất cái gì là phẩm giá, cái gì là đẳng cấp xông vào cấu xé Nguyệt Như.
Hai cô gái xinh đẹp cứ như thế lao vào nắm tóc, cào cấu lẫn nhau tạo nên cảnh tượng hỗn loạn nơi quán xá cao cấp. Mấy phút sau liền xuất hiện mấy người bảo vệ tách hai người ra rồi hết sức lịch sự mời ra ngoài.
Helen mang theo một bụng uất ức đứng trước cửa quán cà phê chửi rủa mới cam tâm rời đi. Còn Nguyệt Như cũng chỉ có thể lê thân thể đầy những vết thương cùng túi lớn túi nhỏ chầm chậm trở về nhà. Nghĩ đến trận đánh lúc nãy, cô vẫn cảm thấy không phục.
Cô ta ỷ mang giày cao gót, có móng tay dài liền không lưu tình giẫm đạp cào cấu cô. Nếu biết trước, cô cũng đi giày cao gót, để móng tay dài rồi mới cùng cô ta đánh một trận. Haiz… tiền không kiếm được lại còn mất một khoản mua thuốc, cô chưa từng làm ăn lỗ vốn như vậy.
Vỹ Phàm ngồi trên xe chuyên chú xem lại bản hợp đồng vừa kí được, cả khuôn mặt đều rạng rỡ ý cười. Vì hợp đồng này anh đã mấy đêm không được ngủ ngon. Nhưng bây giờ có thể thư giãn một chút rồi. Ngả người ra ghế, Vỹ Phàm thả lỏng cơ thể đau nhức một chút. Anh hướng mắt nhìn ra ngoài cửa xe muốn ngắm cảnh bên ngoài cho thư giãn. Không ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng khiến hai mắt anh chút nữa rớt ra ngoài.
Cô gái mặt mũi lem luốc, tóc tai rối bù, cả người ướt nhẹp kia chẳng phải là hàng xóm đáng ghét của anh sao. Làm gì mà thảm hại thế kia.
“Lão Lục, dừng xe lại.” Anh nói chuyện với tài xế nhưng mắt vẫn không rời cô gái ngoài kia.
“Dạ, phó tổng.” Chiếc xe sang trọng dừng lại bên đường, Vỹ Phàm thong thả bước xuống.
Cũng lạ, hai người mỗi lần gặp nhau nếu không khích bác thì sẽ hoạnh họe lẫn nhau. Nhưng không hiểu vì sao nhìn thấy cô khổ sở thế kia lại không kìm lòng được muốn giúp cô một chút.
“Cô mới bị rơi xuống cống à? Sao thê thảm thế này?” Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau làm Nguyệt Như giật mình.
Không phải xui vậy chứ, mỗi lần cô bị người ta làm cho không ra con người đều bị tên ôn thần này bắt gặp. Xấu hổ chết được. Nhưng anh ta vừa nói cái gì? Rơi xuống cống? Xem cô là chuột chắc.
“Liên quan gì đến anh hả? Mau tránh đường cho bổn tiểu thư.” Dù sao cũng không thể để anh ta coi thường, Nguyệt Như trợn mắt quát nạt muốn giữ uy phong. Nhưng vì quá lớn tiếng mà động đến vết thương trên mặt, đau chết đi được.
“Cô bị thương?” Nhìn những vết trầy xước lớn nhỏ trên mặt Nguyệt Như, Vỹ Phàm không khỏi giật mình. Cô gái ngu ngốc này làm gì vậy? Phụ nữ không phải luôn xem khuôn mặt của mình còn quý hơn tính mạng sao. Sao lại để gương mặt tàn tạ thế này.
Đột nhiên bị hỏi đến vết thương, uất ức trong lòng mà cô cố đè nén liền bùng phát ra ngoài. Giận dỗi vứt mấy túi đồ xuống đường, Nguyệt Như chu môi tố khổ.
“Còn chẳng phải do mấy người có tiền như các anh hại. Có một chút tiền liền không xem ai ra gì. Sỉ nhục người ta xong còn động thủ. Thế giới gì vậy không biết?”
“Cô bị người ta đánh?” Vỹ Phàm không nhiều lời nhanh chóng tìm ra vấn đề.
“Nhưng tôi cũng không có ngốc a. Cô ta chắc chắn cũng không bị thương nhẹ hơn tôi đâu.” Cô nhìn anh khoe khoang chiến tích.
“Đúng là ấu trĩ.” Anh không nhịn nổi ca thán. Đánh nhau với người ta xong còn bày ra bộ dạng tự hào như vậy nữa. Cô gái này có óc không vậy.
“Lên xe đi. Tôi đưa cô về.” Tiễn Phật tiễn đến Tây phương, coi như nể tình hàng xóm, anh sẽ đưa cô về nhà.
Nghe anh nói, Nguyệt Như có chút bất khả tư nghị. Cô nheo mắt nhìn anh, rất nghiêm túc suy nghĩ tìm tòi xem ý đồ trong lòng anh là gì. Người này sao tự nhiên lại tốt bụng như vậy. Cô và anh có không ít oán thù, đáng lẽ anh phải châm chọc cô vài câu rồi phủi mông bỏ đi mới đúng chứ.
“Còn đứng đó làm gì?” Vỹ Phàm đã đem hết đồ đạc mà cô vứt trên đường bỏ vào xe mà cô gái này vẫn không chịu nhúc nhích khiến anh không kiên nhẫn gầm nhẹ.
Nguyệt Như đằng hắng một tiếng, lấy giọng mũi nói “Không sợ tôi làm dơ xe của anh sao?”
Nói thật, cô bây giờ bẩn thỉu chết đi được. Cả người lại ướt nhẹp, nước và máu pha lẫn với nhau không biết tạo thành cái thứ gì. Ghê tởm như vậy mà anh vẫn muốn đưa cô về nhà sao.
“Đây cũng không phải lần đầu tiên.” Vỹ Phàm liếc mắt khinh thường.
Nguyệt Như à một tiếng rồi chậm rãi ngồi vào xe của anh. Đúng là không phải lần đầu, cô bày đặt khách sáo làm gì cho mất thời gian. Về nhà rồi tính.
“Chú gì ơi, làm ơn chở cháu về chung cư An Giai. Cảm ơn.”
Vừa ngồi vào xe, Vỹ Phàm đã nghe Nguyệt Như hướng lão Lục yêu cầu làm anh phì cười. Cô gái này xem xe của anh là taxi chắc. Không hiểu nổi.
Lão Lục ngồi phía trước đờ đẫn mất mấy giây mới kịp tiêu hóa lời của Nguyệt Như. Nhìn qua kính chiếu hậu thấy ông chủ không có ý kiến, ông vội điều khiển xe chạy ra đường lớn. Quái lạ, ở công ty không phải đồn Trác phó tổng rất ghét tiếp xúc với phụ nữ sao. Vậy tình huống hiện tại là gì. Phó tổng lạnh lùng của họ không những để phụ nữ lên xe mà còn có vẻ rất chăm sóc. Cô gái nhìn như ăn mày chính hiệu này rốt cuộc là thần thánh phương nào.