Vì bị thương ở chân nên Nguyệt Như phải ở nhà dưỡng thương, bao nhiêu công tác đều phác gác lại hết. Thật sự khiến Nguyệt Như đau đầu. Không đi làm đồng nghĩa với việc không có tiền, mà em trai cô lại cần đóng học phí. “Thương binh” như cô biết kiếm đâu ra mấy ngàn tệ đây?
“Sổ tiết kiệm của cậu sắp bị cậu nhìn tới rách rồi đó. Làm ơn bỏ xuống đi.” Thoại Tâm đem dĩa salad đến trước mặt Nguyệt Như rồi tiện tay giật lấy sổ tiết kiệm vứt lên bàn.
Nguyệt Như trừng mắt nhìn bạn tốt “Cậu làm cái gì?”
“Mau ăn đi.” Thoại Tâm cũng không kém, trừng mắt nhìn lại.
“Ăn không vô.” Nguyệt Như lười phải so mắt với Thoại Tâm, ngả người nằm trên giường.
“Lo cái gì. Tiền thôi mà, mình có. Học phí của Kiến Thiên mình sẽ giúp cậu đóng. Ăn uống đầy đủ thì mới mau lành bệnh. Đừng có phụ công mình.” Vỗ ngực đảm bảo, Thoại Tâm dùng sức lực ba bò chín trâu kéo Nguyệt Như dậy.
Đừng nhìn cô mảnh mai, có vẻ gầy yếu như vậy thực chất Nguyệt Như rất khỏe. Sức lực của cô vô cùng lớn, nếu không cũng chẳng thể nào làm một lúc nhiều công việc như vậy. Nghĩ đến bạn tốt, Thoại Tâm không nén được đau lòng.
“Được rồi, salad này mình ăn. Còn tiền học của Kiến Thiên, mình tự lo. Cậu về đi, không phải nói có hẹn với bạn trai sao.” Miễn cưỡng ngồi dậy, Nguyệt Như nhàn nhạt nói.
“Nói vậy là ý gì hả?” Thoại Tâm chống nạnh đứng dậy, trong giọng nói có chút giận dỗi “Chân bị thương như vậy đi làm thế nào. Là bạn bè với nhau, để mình giúp cũng có sao.”
Thoại Tâm thật sự bực mình. Ngoài mặt Nguyệt Như luôn tỏ ra không để ý sự chênh lệch thân phận giữa hai người. Nhưng trong lòng lại chất chứa bao nhiêu cố chấp. Đôi khi thấy bạn tốt quá vất vả, cô muốn vươn tay giúp đỡ. Nhưng vị đại tiểu thư này luôn kiên quyết từ chối, tuyệt không nể mặt. Cô cũng chỉ đành kiếm cớ nhờ vả rồi trả thù lao tương xứng.
“Quên rồi sao?” Nguyệt Như liếc mắt nhìn Thoại Tâm cười nhạt “Mối quan hệ nào cũng vậy, muốn bền vững thì không nên va chạm về tài chính.”
“Mình cũng không phải Thẩm Quán Trung...” Thoại Tâm tức giận dậm chân.
Cái tên Thẩm Quán Trung vừa vang lên, khuôn mặt Nguyệt Như tối sầm lại. Bả vai cô cứng ngắc khó chịu. Ý thức được bản thân nói sai, Thoại Tâm tự trừng phạt mình bằng cách cốc nhẹ vào đầu. Lưỡi cô ríu lại, lắp bắp.
“Mình... mình không phải cố ý. Cậu nghỉ ngơi đi, mình về trước.” Túm lấy cái túi xách, Thoại Tâm cúi đầu chạy thẳng ra cửa.
Nguyệt Như lắc đầu cười khổ. Tự hỏi không biết thái độ vừa rồi của mình có phải đã dọa sợ bạn tốt rồi không. Thật ra chuyện cũng đã lâu, cô cứ chấp nhất làm gì chứ. Chỉ là làm khổ mình, khổ luôn người khác.
Day day huyệt thái dương, Nguyệt Như quyết định quăng chuyện xưa như Trái Đất ra sau đầu. Cô bám lấy thành giường, chậm rãi bước xuống. Không thể ra ngoài kiếm tiền, cô đành lên mạng tìm mua một số quần áo, túi xách đẹp mắt mà giá rẻ sau đó bán lại kiếm lời. Hi vọng cách này khả thi.
Đột nhiên bên ngoài một trận ồn ào hấp dẫn sự chú ý của Nguyệt Như. Tầng lầu cô đang ở có tất cả ba căn hộ nhưng một hộ đã di dân chuyển đi. Hộ còn lại không mấy khi thấy mặt. Vậy nên ở đây phi thường yên tĩnh vì bản thân cô đi làm cả ngày đến tối mới trở về. Sao hôm nay lại ồn ào như thế chứ. Không lẽ có người mới chuyển tới.
Trong khi đó, nhân viên của công ty vận chuyển đang ra vào tấp nập căn hộ đối diện nhà Nguyệt Như. Lý An đứng một bên, cẩn thận quan sát những nhân viên này làm việc. Thời gian quá gấp khiến anh không thể tìm một nơi ở tốt hơn cho phó tổng nhưng nơi này cũng không tồi. Theo điều tra của anh, chung cư này tuy không phải thuộc hàng xa hoa, cao cấp nhưng cũng là nơi ở lí tưởng. Hơn nữa tầng lầu này chỉ có một hộ có người ở chắc chắn sẽ yên tĩnh rất phù hợp với yêu cầu của cấp trên.
“Là chỗ này sao?” Tiếng nói trầm thấp đột ngột vang lên sau lưng làm Lý An giật mình, anh vội vàng xoay lưng.
“Phó tổng...”
Vỹ Phàm ăn vận đơn giản, áo thun tối màu phối cùng quần jean. Trên mặt đeo thêm một chiếc kính râm, từ từ tiến lại gần Lý An. Nghe nói đã tìm được nhà nên anh đích thân đến đây một chuyến.
“Qủa nhiên không tồi.” Vỹ Phàm sau khi xem xét, đánh giá gật gù ưng ý.
Lý An nhếch mép “Nơi ở của sếp, sao tôi dám làm qua loa cho xong. Anh không chê là tốt rồi.”
“Đồ đạc của tôi cậu chuyển đến hết rồi hả?” Vỹ Phàm tháo kính xuống.
“Đã chuyển hết. Một lát nữa người giúp việc theo giờ sẽ đến giúp anh dọn dẹp. Ngày mai sẽ chuyển vào ở được.” Lý An gật đầu.
“Không cần phiền phức như vậy. Chỉ cần sắp xếp mọi thứ đúng như yêu cầu của tôi là được. Tự tôi dọn dẹp.” Anh đã chán ở khách sạn lắm rồi, giờ nhà đã có tội gì phải chờ đến mai. Huống chi hôm nay anh được nghỉ, sẽ có thời gian dọn dẹp.
“Như vậy không tốt đâu phó tổng.” Lý An nhíu mày. Đường đường là phó tổng của tập đoàn Hàn thị, vung tay lên đã kiếm được mấy triệu đô la. Làm sao có thể để anh cầm chổi, cầm khăn dọn dẹp nhà cửa được chứ.
“Có gì không tốt.” Vỹ Phàm vừa nói vừa rút ví trả tiền cho những nhân viên giúp mình chuyển đồ “Tôi thấy bên trong khá sạch sẽ, dọn dẹp sơ sơ là được rồi. Ở khách sạn rất phiền phức, hôm nay tôi sẽ chuyển đến ở luôn.”
Nghĩ tới mỗi ngày khi anh trở về khách sạn liền sẽ rất trùng hợp mà gặp đại tiểu thư của tập đoàn A, nữ cường nhân của ngân hàng B hay cô người mẫu C liền cảm thấy đau đầu. Vì không thể mặt dày đến công ty tìm anh nên họ đành tự tạo ra những cơ hội gặp mặt hết sức tình cờ trong khách sạn nơi anh ở. Những phụ nữ quá chủ động tiếp cận anh như vậy khiến anh rất khó chịu. Nhưng vì họ chỉ là thiết kế cơ hội gặp mặt cũng không làm gì quá đáng nên anh không thể quá trực tiếp xua đuổi họ. Dù sao khách sạn cũng là nơi ai có tiền thì đến, anh chỉ có thể cật lực tìm cách tránh mặt họ thôi.
“Phó tổng...” Lý An có chút bất lực, vị cấp trên này cũng không dễ khuyên bảo. Tiền anh kiếm được đủ sống cả mấy đời vậy mà không bao giờ chịu thuê người làm giúp anh dọn dẹp nhà cửa. Bây giờ anh nghĩ nếu phó tổng cũng giống tổng tài tìm được chân mạng thiên nữ thì tốt biết mấy.
“Về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.” Rất không khách khí đuổi người, Vỹ Phàm đích thân bưng thùng giấy cuối cùng ngoài cửa vào trong nhà.
Lý An bất đắc dĩ thở dài, lớn tiếng chào rồi quay người đi. Anh cũng đã tận lực, chuyện còn lại tùy phó tổng vậy.
Lý An vừa đi không bao lâu thì Nguyệt Như mở cửa thò đầu ra ngoài. Một chặp thì ồn ào đến mức phiền nhiễu người khác, chặp khác lại yên tĩnh đến đáng sợ. Làm cô không thể không lết thân thể tội nghiệp này ra ngoài xem một chút. Nhìn vào hộ đối diện, Nguyệt Như không kìm được tính tò mò, đi cà nhắc đến trước cửa ngó nghiêng. Rốt cuộc thì ai mới đến nhỉ? Không biết hàng xóm mới của cô có hòa nhã không nữa.
Đang đứng mặc niệm trước cửa đột nhiên cánh cửa bật mở làm Nguyệt Như té bật ngửa ra sau.
“Ai da...” Cô ngồi bệt dưới đất đau đớn rên rỉ.
Vết thương mới trên trán cộng thêm vết thương cũ dưới chân khiến cô đau đến chảy nước mắt. Ông trời ơi, cô chỉ là muốn tìm hiểu về hàng xóm mới một chút thôi. Có cần trừng phạt cô nặng vậy không?
“Cô không sao chứ? Thật xin lỗi, tôi không biết ngoài cửa có người.” Vỹ Phàm áy náy ngồi sụp xuống, muốn xem xét vết thương của cô.
“Không... không sao...” Nguyệt Như tự biết là lỗi của mình nên không làm dữ.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt hai người giao nhau lại cùng lúc thốt lên.
“Là anh...”
“Là cô...”
Vỹ Phàm có nằm mơ cũng không ngờ lại gặp lại ngôi sao chổi này. Cô và anh không phải có nghiệt duyên từ kiếp trước chứ. Hay do số mạng anh không tốt, nghĩ sẽ thoát khỏi những người phụ nữ rắc rối kia không ngờ lại đụng phải phiền toái lớn này. Haiz...
“Anh là người mới chuyển đến?” Nguyệt Như nheo mắt hỏi. Làm ơn, cô không muốn ngày ngày phải gặp tên ôn thần này đâu.
“Còn cô không phải cũng ở đây chứ?” Vỹ Phàm có chút bất lực. Câu hỏi này hình như hơi dư thừa. Nhìn cách ăn mặc của cô đã chắc chắn được tám phần rồi.
Không ai trả lời ai nhưng lại cùng lúc nhìn đối phương thở dài. Có lẽ dùng sức hơi mạnh nên Nguyệt Như khẽ nhăn mày, trong miệng thoát ra tiếng rên rỉ.
Vỹ Phàm vội di chuyển lực chú ý đến trán cô “Sưng lên rồi. Cô đứng dậy được không? Tôi giúp cô bôi thuốc.”
“Nhà tôi không có thuốc.” Cô ảo não nói.
Bình thường cô rất khỏe mạnh cho nên trong nhà đâu có trữ thuốc làm gì. Ai biết được đụng phải tên ôn thần này lại xui như vậy... thương tích đầy mình.
“Tôi có.” Không nhiều lời, anh đỡ cô đứng dậy rồi đưa vào nhà anh.
Vì mới chuyển tới nên căn nhà có hơi lộn xộn nhưng bù lại không gian rộng rãi, thoáng mát cũng xem như không tệ đi. Nguyệt Như thầm đánh giá.
“Quay qua đây.” Vỹ Phàm ngồi xuống cạnh cô ra lệnh.
Nguyệt Như bĩu môi một cái rồi cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh, để anh giúp cô thoa thuốc. Loại thuốc này có mùi thơm thật dễ chịu, thoa lên cảm giác mát lạnh khiến cả người cô sảng khoái. Đau đớn lúc nãy cũng không còn.
Vặn tuýp thuốc lại, Vỹ Phàm liếc nhìn chân trái của Nguyệt Như cau mày hỏi “Vết thương vẫn chưa lành.”
Nguyệt Như chán nản gật đầu, vết thương này gây cho cô quá nhiều phiền phức. Nhất thời quên mất ân oán của hai người, cô chống cằm than thở.
“Tôi sắp bị buồn chết rồi. À không, là đói chết. Bị thương ở đâu không bị, lại bị ở chân. Đáng giận.”
Vỹ Phàm nhìn cô cười khẽ “Bị thương một chút thôi. Làm gì đến nỗi đói chết. Cô cũng quá khoa trương đi.”
“Anh thì biết cái gì mà nói.” Nguyệt Như xù lông nhím, trừng mắt nhìn Vỹ Phàm “Tôi không tốt phúc như anh, chỉ ngồi yên ở nhà cũng có thể có mấy triệu tệ bỏ túi. Dân nghèo như tôi phải bán mạng mới có thể kiếm được mấy vạn. Bây giờ bị thương như vậy, làm sao có thể ra ngoài kiếm tiền.”
Nói xong, cô khoanh tay trước ngực lầm bầm. Vẻ mắt vô cùng khó chịu xen lẫn một chút tức tối. Dáng vẻ này của cô làm Vỹ Phàm dở khóc dở cười, cô cũng đánh giá anh quá cao đi. Nhưng anh không rảnh cùng cô giải thích. Muốn nghĩ sao thì tùy cô.
“Cô về được rồi đó. Cửa đằng kia.” Không có thói quen để phụ nữ trong nhà mình, Vỹ Phàm liền hướng tay ra cửa làm động tác mời rời khỏi đối với Nguyệt Như.
“Anh có trải thảm đỏ mời tôi ở lại tôi cũng không thèm.” Hướng anh lè lưỡi lại nguýt dài một cái, Nguyệt Như ưỡn ngực thẳng tiến ra cửa.
Nếu như chỉ nhìn từ phần bụng trở lên, quả thật cô rất ra dáng một đại tiểu thư cao ngạo. Nhưng nhìn xuống bên dưới một chút lại thấy cô thật đáng thương với bước đi khập khiễng.
“Khoan đã.” Đột nhiên Vỹ Phàm lớn tiếng gọi cô.
“Chuyện gì?” Nguyệt Như bày ra vẻ mặt hung dữ, giống như đang cảnh cáo anh nếu anh dám chọc giận cô thì cô sẽ không tha cho anh.
“Cho cô.” Anh không thèm để ý đến vẻ mặt hung thần của cô, nhẹ nhàng thảy tuýp thuốc sang chỗ cô rồi không nhanh không chậm nói “Giữ lại mà dùng.”
Nguyệt Như cầm tuýp thuốc trong tay, bần thần trong chốc lát. Anh ta mới vừa rồi còn đuổi cô về, sao giờ lại tốt bụng cho cô tuýp thuốc này vậy. Là hàng ngoại nhập đó nha. Đoán không ra suy nghĩ của anh, Nguyệt Như hắng giọng nói cho qua chuyện.
“Anh có lòng như vậy tôi đành miễn cưỡng mà nhận vậy. Nhưng đừng mong tôi cảm ơn anh. Tạm biệt.”
Nói rồi cô hất tóc mở cửa ra ngoài. Vỹ Phàm bị cô chọc cười, có chút không chịu nổi cô gái này. Cho cô tuýp thuốc đó cũng chỉ vì vết thương của cô quá khó coi. Vậy mà vẻ mặt đó của cô giống như anh có ý đồ gì vậy. Phụ nữ... quả là khó hiểu.
Chống tay đứng dậy, Vỹ Phàm ngao ngán nhìn đống lộn xộn trong nhà. Có lẽ phải mất cả ngày mới sắp xếp ổn thỏa mọi thứ đây. Xắn lên ống tay áo, Vỹ Phàm bắt tay vào việc. Tác phong làm việc của anh xưa nay đều vậy, nhanh chóng dứt khoát, bất kể là công việc gì.