Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 9: Joana ĐếN Nhà

Nhìn bàn ăn còn nguyên những món cô mất cả buổi để làm, Nguyệt Như có chút phật ý. Tối qua đáng lẽ cô phải ép anh ăn hết rồi mới về. Lãng phí thức ăn sẽ mang tội đó. Vừa dọn dẹp vừa lầu bầu trong miệng cũng không khiến Nguyệt Như hết giận. Tối nay cô sẽ cho anh ta ăn mì gói để anh ta biết hậu quả của việc lãng phí thức ăn.

Tiếng chuông cửa cắt ngang suy nghĩ của Nguyệt Như. Thường ngày có thấy ai tới tìm Vỹ Phàm đâu hay anh ta quên cái gì đó.

“Anh quên gì hả?” Vừa mở cửa cô vừa lên tiếng hỏi luôn.

Nhưng bên ngoài không phải Vỹ Phàm, là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Trên người đều là hàng hiệu chứng tỏ cô gái này xuất thân không tồi.

Cô gái xinh đẹp nhìn thấy Nguyệt Như liền tròn mắt ngạc nhiên, cô dè dặt hỏi “Xin hỏi đây có phải là nhà của anh Trác Vỹ Phàm không?”

“Ah… đúng rồi. Cô tìm anh ấy sao?” Nguyệt Như ngoài mặt lịch sự đáp lời nhưng trong lòng lại âm thầm đoán thân phận của cô gái trước mặt.

“Tôi là Joana, bạn của Vỹ Phàm. Cô đây là…” Joana trong lòng lo lắng. Không phải nói Trác Vỹ Phàm không có bạn gái sao. Vậy cô gái đáng yêu này là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà anh.

Joana tự nhận là bạn của Vỹ Phàm khiến Nguyệt Như lầm tưởng là loại bạn kia. Cô tự cho là đúng liền nhận định cô gái trước mặt là bạn gái của anh. Thái độ cũng trở nên niềm nở hơn. Bà chủ tương lai đó, lấy lòng một chút sẽ có lợi cho cô.

“Ngại quá. Mời cô vào trong. Ông chủ đi làm rồi, cô có muốn tôi gọi điện cho anh ấy không?” Nguyệt Như thân thiết lôi kéo Joana vào nhà.

“Ông chủ… cô là người giúp việc sao?” Trong giọng nói của Joana lộ vẻ vui mừng.

“Phải đó.” Nguyệt Như hồn nhiên gật đầu.

Khẳng định của cô làm Joana mỉm cười vui sướng. Trời biết vì đến nơi này tìm Vỹ Phàm cô đã dùng hết can đảm của một đời con gái. Vậy mà chào đón cô lại là người con gái khác làm cô suýt đau lòng đến chết. May mà chỉ là hiểu lầm. Ba cô nói không sai, muốn làm tan chảy trái tim băng giá của người đàn ông kia cách tốt nhất là liên tục tấn công khiến anh ta không có đường lui.

“Tiểu thư Joana, cô muốn uống trà không?” Nguyệt Như vẫn rất nhiệt tình với người cô cho là bà chủ tương lai.

“Cảm ơn. Phiền cô cho tôi một li hồng trà.” Joana lịch sự đáp lời.

“Được.”

Không quá năm phút, hai li hồng trà nóng hổi đã được đặt trên bàn. Vì xem Joana là bạn gái Vỹ Phàm nên Nguyệt Như không ngại ngần cùng cô trao đổi về cuộc sống hàng ngày của anh. Còn Joana rất hứng thú lắng nghe.

“Nói vậy tối nào anh ấy cũng về nhà ăn cơm.” Joana dò hỏi.

“Đúng vậy. Không phải vì anh ấy là ông chủ của tôi mà tôi nói tốt cho anh ấy đâu. Bạn trai của cô rất tử tế, đi làm về liền ở yên trong nhà. Không giống những tên đàn ông ngoài kia tụ tập ở pub tìm phụ nữ.” Nguyệt Như vì lương tâm nghề nghiệp, không ngại tâng bốc Vỹ Phàm trước mặt bạn gái anh.

“Anh ấy quả thật rất tốt.” Joana ngại ngùng gật đầu.

Tuy rằng trong bữa tiệc sinh nhật lần trước của cô anh rất không khách sáo mà từ chối nhưng cô vẫn là không quên được dáng vẻ phi phàm đó. Cũng không ngại bị người bên ngoài đánh giá liền chủ động chạy đến tìm anh, tự tạo cơ hội cho bản thân.

“Tiểu thư Joana, không phải tôi nói cô đâu. Mặc dù ông chủ tốt thật nhưng đàn ông lắm tài nhiều tật. Cô là bạn gái cũng nên để ý anh ấy nhiều hơn. Cứ để anh ấy tự do bên ngoài như vậy coi chừng bị người ta cướp mất khi nào không hay đó.” Nguyệt Như hảo tâm nhắc nhở.

Trong ấn tượng của cô, tất cả mấy cô gái nhà giàu đều kênh kiệu, khó hầu hạ. Nhưng Joana không như vậy, cô giàu có lại xinh đẹp nhưng tính tình rất bình dị, dễ gần khiến Nguyệt Như rất có cảm tình.

“Cảm ơn cô Nguyệt Như. Tôi nhất định chú ý.” Cho dù chưa phải là bạn gái của Vỹ Phàm nhưng cô cũng biết xung quanh có bao nhiêu bóng hồng xinh đẹp. Đề phòng là chuyện nên làm tránh để bị nẫng tay trên.

“Hay thế này đi. Tối nay cô đích thân vào bếp nấu một bữa ngon cho ông chủ. Chắc chắn anh ấy sẽ rất cảm động.” Nguyệt Như chủ động hiến kế. Xem như cô báo đáp sự giúp đỡ của anh đi. Để tình cảm hai người tốt hơn.

“Tôi muốn lắm nhưng tôi không biết nấu ăn.” Joana bối rối.

“Tôi dạy cô.” Nguyệt Như hào sảng cam đoan.

Nói gì chứ nấu ăn là chuyện nhỏ. 15 tuổi cô đã phải sống tự lập, nếu không biết nấu ăn chắc cô đói chết lâu rồi.

Không hề biết tình hình ở nhà, Vỹ Phàm vẫn chuyên tâm xử lí công vụ. Quả nhiên anh đoán không sai, Ấu Trấn Ban của tập đoàn Niên Thắng là chủ mưu đứng sau việc chia rẽ nội bộ Hàn Thị. Anh ta định nhân lúc Hàn Phong vắng mặt tìm cách khích bác anh cùng các chủ quản gây hấn. Trong lúc nội bộ Hàn thị rối ren sẽ nhảy vào thu mua cổ phiếu muốn Hàn thị sụp đổ trên sàn chứng khoán.

Sau đó từng bước thu mua Hàn thị. Kế hoạch này nghe cũng rất ổn. Có điều tên ngốc Ấu Trấn Ban kia đã quá coi thường anh rồi. Chỉ với mấy lá thư nặc danh mà muốn anh cùng các chủ quản trở mặt sao. Anh làm việc nghiêm khắc là không sai nhưng cũng phải bạo quân không nói tình người. Còn chưa nói đến chuyện, anh không phải tên ngốc dễ dàng bị người khác giật giây như vậy.

“Phó tổng, đã giải thích rõ ràng với các chủ quản. Họ rất vui mừng vì được giải oan, còn vô cùng cảm kích anh.” Lý An cao giọng thông báo.

“Cảm kích? Bọn họ không phải mới vừa gửi thư khiếu nại tôi với tổng tài sao?” Vỹ Phàm cười như không cười nâng mắt hỏi.

“Ây dà… anh đại nhân đại lượng cần gì chấp nhặt mấy chuyện cỏn con đó. Bọn họ vô tri nên mới làm vậy. Có điều qua chuyện lần này họ chắc chắn sẽ không chống đối anh nữa đâu.” Lý An giả lả.

“Quên đi. Tôi cũng không định so đo với họ.” Nếu thật sự so đo, đám người đó đã sớm chết thảm dưới tay anh.

“Tôi nói rồi. Phó tổng của chúng ta bề ngoài lạnh lùng vậy thôi thực chất rất quan tâm đến anh em.” Lý An đột nhiên đổi tính, nịnh nọt anh ra mặt.

“Bớt nói nhảm đi. Có chuyện gì mau nói.” Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết tên giảo hoạt này có việc cầu anh nên mới mặt dày bợ đỡ anh như vậy.

“Đúng là không thể qua mặt anh.” Lý An gãi gãi đầu rồi rút ra trong tập hồ sơ một cái thiệp mời “Tối nay thiếu gia tập đoàn Duyệt Lai tổ chức tiệc cưới ở khách sạn Mia, tổng tài nói…”

“Lại muốn tôi đi dự loại tiệc tùng vô nghĩa này.” Vỹ Phàm thay đổi sắc mặt, cao giọng hỏi.

Lý An toát mồ hôi hột, sự tình thế này anh đã đoán được từ trước. Nhưng là không thể không làm a. Tổng tài đã đích thân dặn dò bằng mọi giá phải thuyết phục phó tổng tham gia tiệc cưới đêm nay. Nếu không làm được thì chủ động nộp đơn từ chức. Loại đe dọa đáng sợ này khiến anh sống không yên mà chết cũng không xong.

“Phó tổng, tôi biết anh không thích tiệc tùng xã giao. Nhưng tổng tài đã nói…”

“Kêu tên Hàn Phong đó đi chết đi.” Lý An chưa nói xong đã lãnh nguyên một hồi rống giận của sư tử bạo chúa khiến anh chỉ biết cúi đầu chịu trận.

Vỹ Phàm tức giận đến nỗi thở phì phò. Hàn Phong chết tiệt, chỉ biết ra lệnh từ xa bắt anh thực hiện. Có ngày anh cũng bị mấy cái mệnh lệnh vớ vẩn này chọc tức chết.

“Phó tổng, anh không chịu đi thì tôi phải nộp đơn từ chức. Tôi theo anh lâu như vậy, anh không phải khoanh tay nhìn tôi chết chứ.” Lý An ra vẻ đáng thương. Tuy phó tổng đang rất mất hứng nhưng anh tự tin vị sếp này sẽ không bỏ mặc sống chết của anh. Còn tổng tài, anh đắc tội không nổi.

“Cậu là người dưới trướng của tôi. Ai dám sa thải cậu?” Vỹ Phàm liếc mắt nhìn Lý An.

“Đương nhiên là có. Người đó họ Hàn tên Phong, là lãnh đạo cao nhất của Hàn thị, nắm trong tay quyền sinh sát của tất cả nhân viên Hàn thị bao gồm cả tôi và… anh.” Lý An mặt không đổi sắc nhả ra từng chữ.

Vỹ Phàm hung hăng trừng mắt nhìn trợ lí của mình. Tên này cùng Hàn Phong luôn cấu kết với nhau đưa anh vào bẫy, giờ lại còn giả vờ đáng thương trước mặt anh. Đáng chết.

“Gọi điện cho tổng tài, tôi muốn nói chuyện với anh ta.” Vỹ Phàm không dư hơi tranh cãi với Lý An liền trực tiếp tìm tên chủ mưu tính sổ.

Lý An bày ra vẻ đáng tiếc “Tổng tài không mở điện thoại. Chỉ dặn dò tiệc cưới đêm nay anh nhất định phải đi.”

Nói xong, Lý An vắt chân lên cổ tháo chạy ra ngoài. Mắt của phó tổng cơ hồ phát ra lửa, nếu còn ở lại anh chắc chắn sẽ bị thiêu rụi.

Một mình ngồi trong văn phòng, Vỹ Phàm không có cách nào dập tắt lửa giận. Anh lúc này rất muốn đánh người, nhất là tên khốn kiếp Hàn Phong kia. Có gan làm lại không có gan chịu, dám tắt máy tránh mặt anh. Xem như anh giỏi, Hàn Phong. Giật mạnh chiếc áo vest treo trên móc, Vỹ Phàm hầm hầm rời khỏi văn phòng. Anh thề đây là lần cuối cùng anh thực hiện mấy loại mệnh lệnh vớ vẩn này.