Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 24: Giải TỏA KhúC MắC

Phải qua nửa tiếng, Vỹ Phàm mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu chuyển về phòng bệnh. Cũng may vết rách chỗ bụng anh không quá sâu nên ngoài việc mất một chút máu thì không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.

Ngồi nhìn anh ngủ thế này trong lòng Nguyệt Như tràn ngập cảm giác có lỗi. Cô thật đáng trách. Cho dù giận thế nào cũng không thể bỏ mặc anh không lo. Nói thế nào anh cũng vì cô mới xảy ra tai nạn. Thế mà cô còn giở tính tiểu thư gây gổ với anh. Nhưng nhìn xem anh nói gì với cô. Bị cơn đau hành hạ đến hôn mê mà anh vẫn nói anh yêu cô, còn luôn miệng xin lỗi. Bái Nguyệt Như, mày đang làm cái gì vậy.

“Nguyệt Như…”

“Vỹ Phàm, anh tỉnh rồi sao. May quá.” Thấy môi anh mấp máy gọi tên mình, Nguyệt Như cảm động đến phát khóc.

“Sao vậy? Anh làm em sợ sao?” Mới tỉnh lại đã thấy cô khóc đến sưng mắt, Vỹ Phàm thật không đành lòng.

“Em không sao.” Vội lau nước mắt đi, cô hỏi nhỏ “Anh còn đau không? Có khó chịu chỗ nào không? Em đi gọi bác sĩ nhé.”

“Em đừng đi. Anh không cần bác sĩ… anh chỉ cần em thôi.” Vỹ Phàm bắt lấy bàn tay Nguyệt Như, ánh mắt anh thâm tình nhìn thẳng vào cô.

“Anh cần em làm gì. Em không phải bác sĩ, đâu có giúp được anh.” Nguyệt Như hơi hoang mang trước ánh mắt của Vỹ Phàm, nhất thời không biết làm sao liền bẻ cong câu nói của anh.

“Em biết ý anh không phải vậy mà.” Anh nhìn cô cười dịu dàng “Nguyệt Như, em nghe anh giải thích…”

“Được rồi, anh không cần nói gì nữa. Em hiểu hết rồi. Nói cho cùng cũng vì anh ghen đúng không?” Chuyện giữa hai người cũng nên nói rõ ràng rồi. Cứ để trong lòng khiến cô rất khó chịu.

“Phải, anh ghen.”

Nghe chính miệng anh thừa nhận, Nguyệt Như không bật cười thành tiếng “Anh thật là… đó là em trai em mà.”

“Tại lúc đó anh không biết. Nguyệt Như, tha lỗi cho anh nhé.”

“Anh có nhiều lỗi lắm. Muốn em một lúc tha thứ hết sao? Còn lâu đi.” Nhân cơ hội này giáo huấn anh một chút mới được.

“Ngoài chuyện này ra anh vẫn còn lỗi sao.” Vỹ Phàm ngạc nhiên.

“Chứ sao.” Nguyệt Như ngồi thẳng người bắt đầu kể từng tội một “Anh đó, sau khi ngỏ lời với em cũng chẳng có chút động thái tích cực nào. Làm em tưởng anh đã hối hận. Đi công tác đột xuất cũng không báo với em. Ở Thái Lan lâu như vậy, anh có gọi điện cho em sao. Anh nói đi. Có người bạn trai nào vô tâm như anh không.”

Bạn trai… hai chữ này lại phát ra từ miệng cô một cách tự nhiên như vậy khiến Vỹ Phàm rất vui. Cuối cùng cô cũng chịu đối diện với tình cảm của mình rồi.

“Lúc đó em cứ ra sức từ chối lại còn tránh mặt anh nữa, anh đành cố gắng để mọi thứ thật tự nhiên. Vì anh không muốn làm em khó xử thôi. Còn chuyện công tác, tình hình quá phức tạp, anh cũng không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác nữa. Nhưng anh đã cố gắng trở về thật nhanh rồi mà.”

Bao nhiêu lỗi lầm nghiêm trọng như thế mà chỉ với mấy câu anh đã phủi sạch hết rồi. Không hổ danh là Trác Vỹ Phàm.

“Được rồi, coi như em không nói lại anh đi. Nhưng anh làm em lo lắng hết lần này đến lần khác là sự thật. Anh định bồi thường cho em sao đây.” Cô mới không dễ dàng chịu thua như vậy.

“Bồi thường cả con người anh cho em được không?” Vỹ Phàm nhìn cô trìu mến.

Lần này thì Nguyệt Như hoàn toàn chịu thua rồi. Ngay cả con người anh, anh cũng chịu cho cô. Cô còn nói gì được nữa.

“Vỹ Phàm, lời đề nghị của anh… còn tính không?” Nguyệt Như dè dặt hỏi.

“Lời đề nghị nào?” Vỹ Phàm làm ra vẻ không hiểu.

“Anh… anh đừng có giả ngốc.” Cô đỏ mặt, hờn dỗi nhìn anh.

Vỹ Phàm nhìn cô thẹn quá hóa giận không kìm được bật cười thành tiếng. Cô gái này khiến anh yêu thích không thể buông tay mà.

“Anh… không được cười.” Ném quả táo trong tay vào người Vỹ Phàm, Nguyệt Như giận dỗi quay đi.

“Đừng giận. Anh đùa với em thôi.” Nhẹ kéo vạt áo Nguyệt Như, Vỹ Phàm ngưng tiếng cười. Bộ dạng cũng trở nên nghiêm túc “Lời anh đã nói ra tuyệt đối không bao giờ hối hận. Mong muốn em trở thành bạn gái của anh cũng sẽ không thay đổi. Nguyệt Như, em đồng ý làm bạn gái của anh không?”

Tuy cô đang xoay lưng lại, không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh khi bày tỏ nhưng giọng nói trầm ấm, chân thành đó khiến cô rung động. Từng câu từng chữ đều chứa đựng tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô. Không thể phủ nhận, trái tim cô vì anh mà ấm áp lên rất nhiều.

“Vỹ Phàm, em không thể giúp được gì cho anh có khi còn làm anh liên lụy nữa. Anh vẫn chọn em sao?” Tình yêu của cô không thể chứa nổi một hạt cát cho nên cô muốn có sự đảm bảo từ anh để có thể toàn tâm toàn ý yêu anh.

“Anh hi vọng em có thể liên lụy anh nhiều một chút để chứng tỏ em không xem anh là người ngoài. Anh còn hi vọng có bao nhiêu gánh nặng trên vai em đều trút hết sang cho anh để từ nay em có thể thoải mái mà sống. Quan trọng nhất, anh hi vọng em cho anh một gia đình…” Đây là cách mà anh yêu cô, không đem lại bất cứ áp lực nào cho cô. Chỉ mong cô cảm nhận được lòng thành của anh mà thôi.

“Trác Vỹ Phàm, anh bệnh đến mức ngốc rồi sao. Trên vai anh còn chưa đủ nặng hay sao mà còn muốn giành luôn phần của em.” Tuy cô mở miệng trách móc anh nhưng trong lòng đã sớm bị anh làm cho cảm động. Cũng không biết vì sao mà khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh cô lại rơi nước mắt.

“Anh sẽ dành cả cuộc đời để chứng minh cho em thấy anh không ngốc. Đem em cột bên người anh là hành động sáng suốt nhất mà anh từng làm. Nguyệt Như, trả lời anh. Em có đồng ý không?” Dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, Vỹ Phàm nhẹ giọng hỏi.

“Em còn có thể nói không sao. Trác Vỹ Phàm, em cho anh biết sau này cho dù anh có hối hận muốn từ bỏ em, em cũng không buông anh ra đâu.”

Lời cảnh cáo ngọt ngào này không biết Vỹ Phàm đã chờ bao lâu rồi. Hôm nay tận mắt nhìn, chính tai anh nghe thì ra lại đem lại sự thỏa mãn lớn đến vậy.

“Anh yêu em.” Ôm chầm lấy Nguyệt Như vào lòng, Vỹ Phàm nỉ non bên tai Nguyệt Như.

Vòng tay qua eo Vỹ Phàm, Nguyệt Như dựa đầu vào vai anh thì thầm điều gì đó mà chỉ có hai người mới nghe thấy. Nước mắt vẫn không thể ngừng, lặng lẽ rơi xuống làm ướt cả vai áo Vỹ Phàm. Nhưng đó lại là những giọt nước mắt hạnh phúc làm chứng cho tình yêu của hai người.