Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 19: TạM ThờI Chia Xa

Kể từ ngày Vỹ Phàm đột ngột tỏ tình, Nguyệt Như luôn mất tự nhiên khi đối mặt với anh. Nhưng anh lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, đối đãi với cô không khác trước kia là mấy. Hoàn toàn không đả động gì đến việc tỏ tình hôm rồi. Việc này khiến Nguyệt Như không biết nên vui hay nên buồn nữa.

“Tóm lại, cậu là đang muốn cái gì. Anh ấy tỏ tình với cậu, cậu từ chối. Anh ấy không đề cập đến chuyện này nữa, cậu lại bày ra vẻ thất tình. Bái Nguyệt Như, phải làm sao mới khiến cậu hài lòng đây?” Thân là tỷ muội sống chết có nhau đương nhiên chuyện tình yêu tình báo của Nguyệt Như luôn nằm trong tầm ngắm của Thoại Tâm.

Và sau rất nhiều nỗ lực của bản thân cộng với sự tra hỏi dai dẳng không ngừng nghỉ, rốt cuộc Thoại Tâm cũng biết nguyên nhân gì mà dạo gần đây Nguyệt Như luôn để tâm hồn treo ngược cành cây. Hiện tại cô đóng vai chuyên gia tình yêu với hi vọng sẽ giúp bạn tốt cải thiện tình hình.

“Nếu mình biết bản thân muốn gì thì mình đâu có phiền thế này. Còn tạo cơ hội cho cậu lên mặt.” Nguyệt Như lấy tay chống cằm, bĩu môi nhìn Thoại Tâm.

“Này… này… đừng quên cậu đang nhờ vả mình đó nha. Cư xử phải phép một chút đi bà cô.” Thoại Tâm trừng mắt nhìn cô.

Nguyệt Như không hơi đâu tranh cãi với Thoại Tâm, cô thở dài thườn thượt, lẩm bẩm trong miệng “Anh ấy đang nghĩ gì vậy. Có phải đã hối hận với đề nghị của chính mình không?”

“Muốn biết thì hỏi ảnh đi.” Thoại Tâm quăng đại một ý kiến.

“Nói cũng như không. Bảo mình hỏi không lẽ chạy đến trước mặt anh ấy hỏi anh có thật sự thích em không hay chỉ là nhất thời muốn đùa chơi. Hay hỏi tại sao anh tỏ tình rồi mà cứ chậm rì rì không chịu tiến thêm một bước. Hỏi thế nào chứ?” Nguyệt Như chính thức bùng nổ.

10 ngày, là 10 ngày đó. Đã 10 ngày kể từ khi anh tỏ tình vậy mà không có chút tiến triển nào cả. Anh nói anh cho cô thời gian suy nghĩ hay là cho anh vậy. Nếu hối hận cũng nên nói cho cô biết chứ. Anh im lặng, dửng dưng hại tim cô cứ như bị treo lơ lửng giữa không trung, rất khó chịu.

Thoại Tâm nhìn Nguyệt Như tức giận đến đỏ mặt tía tai chỉ tủm tỉm cười “Nguyệt Như, mình thật hối hận đã không mua một cái gương thật lớn để cậu soi chính mình lúc này. Rõ ràng thích người ta chết đi được mà cứ chối đây đẩy là sao. Bây giờ cậu hét lên với mình thì có ích gì chứ.”

“Thoại Tâm, mình thích anh ấy và chuyện nhận lời làm bạn gái anh ấy là hai chuyện khác nhau.” Sao cả anh và Thoại Tâm đều không nhận ra trọng điểm của việc này vậy.

“Khác chỗ nào? Hai người đều yêu thích đối phương, ở bên nhau thì có vấn đề gì. Có chăng chỉ là cậu quá nhát gan.” Đây mới chính là trọng điểm.

“Mới không phải…” Lại bị nói trúng tim đen rồi.

“Nguyệt Như…” Thoại Tâm khẽ thở dài, đến ngồi bên cạnh Nguyệt Như “Thật ra yêu đương là một chuyện rất vui mà. Cậu cần gì làm cho nó rối tung lên. Cứ thuận theo cảm giác trong tim cậu đi. Cho dù ngày nào đó cậu phát hiện mối tình này không như ý cậu thì ít nhất cậu cũng đã có một khoảng thời gian tận hưởng nó rồi sao. Chỉ cần được yêu, đâu cần tính toán được mất trong đó.”

“Chỉ cần được yêu, không cần tính toán được mất trong đó.” Nguyệt Như thì thào câu nói của Thoại Tâm.

Chỉ một câu đơn giản đã thành công đả thông tư tưởng của cô. Phải rồi, cô rốt cuộc đang tính toán cái gì. Đơn giản một chữ, sợ. Cô sợ anh sẽ không yêu cô như lời anh nói. Cô sợ chuyện tình đôi đũa lệch của hai người không duy trì được lâu. Cô còn sợ tình yêu không giữ được còn đánh mất luôn tình bạn đáng quý. Nhưng Thoại Tâm nói đúng, cô không thể cứ ôm nỗi sợ đó cả đời. Dũng cảm nắm bắt lấy cơ hội lần này, để nỗi sợ đó thành động lực cho tình yêu của cô.

Nhìn vẻ mặt Nguyệt Như từ từ biến hóa, Thoại Tâm khẽ mỉm cười. Có vẻ như bạn tốt của cô đã hoàn toàn tiếp thu lời cô nói rồi. Lý thuyết đã nắm vững, chỉ xem Nguyệt Như thực hành thế nào thôi.

“Chị em tốt, nhắc nhở cậu một câu. Nếu anh ấy không chủ động thì cậu phải chủ động. Trác Vỹ Phàm tuy không thể sánh bằng Diệu Dương nhà mình nhưng cũng là cực phẩm hiếm có đó. Trói cho chặt vào.” Thoại Tâm vỗ nhẹ vai Nguyệt Như.

“Nói lại đi, Trác phó tổng nhà mình mà lại không bằng anh Diệu Dương nhà cậu à?” Nguyệt Như ném cho Thoại Tâm cái nhìn khinh bỉ.

“Đúng là trở mặt nhanh thật nha.” Thoại Tâm trợn to mắt “Trác phó tổng nhà mình cơ đấy.”

Vuốt nhẹ chóp mũi, Nguyệt Như cúi đầu cười khẽ. Trong lòng cô anh hoàn mỹ vô cùng, làm sao cô có thể để người khác hạ thấp anh. Cho dù là chị em tốt cũng không nể mặt.

Tiếng lách cách từ phía đối diện vang lên, Nguyệt Như hai mắt sáng rực vội vàng chạy ra cửa. Cũng không thèm để ý Thoại Tâm đang chế nhạo mình. Có lẽ là Vỹ Phàm đã về, tự nhiên cô rất muốn nhìn anh một lát.

Cửa nhà anh không khóa, Nguyệt Như không phải mất công gõ cửa liền xông vào tìm người.

“Vỹ Phàm, sao hôm nay anh về sớm vậy?”

“Bái tiểu thư…” Lý An từ trong phòng ngủ của Vỹ Phàm thò mặt ra, khách sáo chào hỏi với cô.

Sự kiện hôm trước tại hội nghị doanh nghiệp oanh tạc trên mặt báo suốt mấy ngày khiến anh càng thêm chắc chắn vị trí Trác phu nhân nằm trong tay cô gái này chắc rồi. Đối mặt với bà chủ tương lai, đương nhiên phải cực kì lễ độ.

“Là anh sao?” Nguyệt Như có chút thất vọng, giọng nói cũng kém vui.

“Phải, là tôi.” Dáng vẻ thất vọng của bà chủ tương lai thật quá lộ liễu khiến Lý An tổn thương.

“Vỹ Phàm… anh ấy quên gì sao?” Nguyệt Như hỏi nhỏ.

“À không… hôm nay sếp có chuyến công tác đột xuất nên tôi giúp sếp chuẩn bị hành lí.” Lý An giải thích.

“Công tác? Đi đâu vậy?” Sao kì vậy, anh đi công tác cũng không nói với cô. Cô rất không vui đó nha.

“Sếp không nói với cô sao?” Chợt thấy vẻ mặt Nguyệt Như tối sầm, Lý An biết mình lỡ lời vội sửa lời ngay “Chắc là gấp quá nên sếp không kịp nói. Cô xem, hành lí còn không kịp chuẩn bị nữa là… hắc hắc…”

“Anh ấy đã đi chưa?” Trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Đã ra sân bay được 1 tiếng. Tôi sắp xếp hành lí cho sếp xong cũng sẽ lên máy bay. Chi nhánh ở Thái Lan xảy ra chút vấn đề nên sếp phải sang đó giải quyết. Nhanh thì vài ngày, chậm chắc phải mất một tuần đến 10 ngày.” Lý An rất hiểu chuyện, thành thực báo cáo hành tung của sếp với bà chủ tương lai.

“Vậy sao? Để tôi giúp anh chuẩn bị hành lí cho. Coi vậy chứ anh ấy cũng yêu cầu cao trong việc ăn mặc lắm.” Nguyệt Như nói giống như đề xuất ý kiến với Lý An nhưng cô lại chẳng để ý xem Lý An có đồng ý không, một mạch đi vào phòng Vỹ Phàm.

“Tốt quá. Tôi cũng đang không biết phải chuẩn bị những gì.” Lý An gãi đầu gãi tai.

Kéo chiếc vali anh để bên góc tủ ra, Nguyệt Như thuần thục xếp quần áo vào bên trong. Nhưng cô liên tục thở dài phiền muộn. Anh gấp đến độ nào mà lại chẳng nói lời nào với cô trước khi đi vậy. Trước đây khi cô còn là quản gia của anh, anh đâu có làm vậy. Huống chi giờ cô đã là một nửa bạn gái của anh rồi.

Cô thay đổi suy nghĩ, không phải anh cũng thay đổi luôn chứ. Nếu anh hối hận, cô biết làm sao đây. Tâm trạng nặng nề khiến Nguyệt Như không cách nào nhanh tay được cho nên mất cả hơn 20 phút cô mới kéo vali ra phòng khách giao cho Lý An.

“Phiền anh nhắn với Vỹ Phàm, đừng mải lo cho công việc mà lơ là bản thân. Phải chú ý sức khỏe. Còn nữa, nghe nói ở Thái Lan thường xảy ra bạo loạn… anh ấy phải cẩn thận một chút.” Nguyệt Như chân thành nhờ vả.

“Cô yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho sếp. Những gì cô dặn dò, tôi cũng sẽ truyền đạt đến sếp không thiếu một chữ.” Lý An cam đoan.

“Cảm ơn anh.” Gượng cười một tiếng, Nguyệt Như liền chào Lý An rồi trở về nhà mình.

Ngồi phịch xuống ghế sô pha, Nguyệt Như y hệt quả bóng bị hết hơi khiến Thoại Tâm khó hiểu.

“Cậu làm sao vậy? Đã gặp Trác phó tổng nhà cậu chưa?”

“Anh ấy đi Thái Lan rồi.” Nguyệt Như ngả người ra ghế, buồn rầu trả lời.

“Công tác sao?”

“Ừ…” Câu trả lời không thể ngắn ngọn hơn.

“Vậy dáng vẻ hiện tại của cậu là sao? Đừng nói với mình là mới đó đã nhớ người ta rồi nha. Bái Nguyệt Như, cậu thật không có tiền đồ.” Thoại Tâm liếc Nguyệt Như một cái bén ngót.

“Cậu đừng nói lung tung. Mình chỉ cảm thấy có gì đó không ổn. Anh ấy đi mà không nói với mình tiếng nào. Thoại Tâm, có phải thái độ của mình hôm đó khiến anh ấy nản lòng nên quyết định từ bỏ không?” Đừng mà, khó khăn lắm cô mới có đủ dũng khí nhận lời anh. Chưa tận hưởng chút ngọt ngào nào của mối tình này đã tan vỡ rồi sao.

“Ai biết hôm đó thái độ của bạn thế nào. Nhưng không có chuyện anh ấy từ bỏ đâu. Mà nếu anh ta từ bỏ thật thì cậu đá anh ta là vừa rồi đó. Đàn ông gì mà kém cỏi.”

“Mình đặt giả thiết thôi, cậu có cần mạt sát ảnh vậy không.” Nguyệt Như ngồi bật dậy ném cái gối ôm vào Thoại Tâm.

“Mình cũng đang đặt giả thiết đó.” Thoại Tâm lập tức ăn miếng trả miếng, ném lại chiếc gối ôm về phía Nguyệt Như.

“Vậy cậu nói mình phải làm sao.” Chiếc gối lại “bay”.

“Còn sao nữa… chờ anh ta về rồi nói rõ ràng. Lúc đó mới quyết định được.” Tiếp tục bay nào, gối yêu.

Cứ như thế cuộc nói chuyện giữa hai cô gái và chiếc gối diễn ra trong bầu không khí vô cùng sôi nổi. Cũng vì thế mà tâm trạng của Nguyệt Như khá lên nhiều. Thời gian anh không có ở nhà xem như cơ hội cuối cùng cô nhìn lại tình cảm của mình đi.

Tuy nhiên chỉ ngày đầu tiên sau khi Vỹ Phàm đi công tác, Nguyệt Như đã thấy không ổn. Vỹ Phàm vẫn chẳng có tin tức gì cả. Anh không gọi điện, không nhắn tin cho cô. Hoàn toàn bốc hơi. Mà tình trạng này diễn ra suốt một tuần khiến Nguyệt Như lo lắng không thôi. Không thể cứ ngồi yên mà chờ, Nguyệt Như quyết định đến Hàn thị tìm Molley để dò hỏi. Dù sao chị họ cô cũng là thư kí trưởng, chắc chắn biết được ít nhiều thông tin.

Tầng 35 vẫn yên tĩnh như vậy, hệt với cái ngày đầu tiên cô bước chân đến. Chỉ có một điều không ngờ được chính là cô và chủ nhân nơi này lại dây dưa không rõ.

“Nguyệt Như…” Molley từ phòng họp đi ra, hơi ngạc nhiên khi thấy Nguyệt Như.

“Chị họ…” So với hình ảnh nhếch nhác của mấy tháng trước khi Molley chuyển xuống tầng 35 thì bây giờ trông chị ấy đã tốt hơn rất nhiều.

“Vào trong mới nói.” Molley tươi cười kéo Nguyệt Như vào phòng của mình rồi nhờ Anna pha cho hai li cà phê.

“Sao hả? Đến tìm chị hay tìm Trác phó tổng?” Molley nhìn Nguyệt Như cười ám muội.

“Đương nhiên là tìm chị. Tìm anh ta làm gì chứ?” Chị họ hỏi như vậy chắc đã biết quan hệ của cô và Vỹ Phàm, xấu hổ chết đi được.

“Còn muốn giấu. Chuyện tình oanh liệt của hai người báo chí làm rùm beng cả mấy ngày, em đừng có nói với chị nữ chính không phải em. Chị cũng không phải mất trí nhớ đâu mà không nhớ nổi mặt mũi em thế nào.” Molley đánh nhẹ vào cánh tay Nguyệt Như.

“Thật ra cũng không phải như báo chí nói, em và anh ấy còn chưa đến mức độ đó đâu.” Biết là không thể che giấu, Nguyệt Như đành nói thật.

“Tại em không biết đó thôi. Nếu không phải anh ấy thật sự thích em thì làm sao có thể mang em đến một nơi quan trọng như hội nghị doanh nghiệp, còn để yên cho báo chí đào xới chuyện của hai người nữa. Rõ ràng anh ấy muốn công khai mối quan hệ này. Nguyệt Như, có thể lấy được tâm của Trác phó tổng, em cũng lợi hại lắm.” Molley nháy mắt cười gian.

Khi đọc được mấy tin tức trên báo, Molley gần như đứng hình, ngây ngây dại dại. Em họ của cô lại chính là bạn gái trong truyền thuyết của Trác phó tổng mặt lạnh. Cô rốt cuộc nên cảm thấy vui hay buồn cho em họ khi đã đụng trúng người đàn ông băng đá này đây. Nhưng khi nghe Lý An mật báo, cô mới biết Trác phó tổng đối với Nguyệt Như có bao nhiêu tốt. Khi đó cô mới an tâm đôi chút. Thậm chí còn có chút ganh tỵ với hạnh phúc của em họ.

“Em nhớ lúc trước chị nói anh ấy rất đáng sợ, là vị lãnh đạo khó hầu hạ rồi cái gì…”

“Con nhỏ này, muốn chị chết sao.” Nguyệt Như chưa nói hết đã bị Molley lấy tay bịt miệng, vẻ mặt cũng thay đổi “Chị cảnh cáo em, không được nói cho Trác phó tổng biết chị đã từng nói xấu anh ấy. Nếu không chị có làm ma cũng không tha cho em.”

Nguyệt Như hất tay Molley ra rồi bật cười khanh khách. Cô còn tưởng sau mấy tháng làm việc dưới trướng của anh, gan của chị họ cô đã lớn hơn không ngờ vẫn là gan thỏ đế.

“Nói chơi với chị thôi. Nhưng em có chuyện muốn hỏi, Vỹ Phàm đi Thái Lan bao giờ mới về vậy?” Nên vào chuyện chính thôi.

“Nghe nói chuyện bên đó đã giải quyết ổn thỏa, chắc là nay mai sẽ về.” Molley biết tỏng dụng ý của Nguyệt Như nên cũng thành thật trả lời.

“Ồ…” Nguyệt Như gật gù một lúc lại quay sang hỏi “Rốt cuộc là chuyện lớn gì khiến anh ấy phải đích thân xử lí vậy?”

“Nhà máy bên đó bị đánh sập, em nói có lớn không?” Molley thản nhiên quăng vấn đề lại cho em họ.

“Đánh sập. Nghiêm trọng như vậy?” Nguyệt Như há hốc miệng, to đến nỗi nhét vừa một quả trứng gà.

“Còn không phải do tình hình chính trị ở bên đó quá rối loạn khiến chúng ta bị liên lụy. Đừng nói Trác phó tổng phải vội vã bay qua đó, ngay cả tổng tài đang nghỉ trăng mật cũng không được yên.” Molley thở dài.

“Nói vậy anh ấy rất bận rồi.” Nguyệt Như thì thào một mình. Coi như cô cũng lí giải được việc anh không liên lạc với cô. Chuyến đi này quả thật không uổng phí.

“Sao hả? Còn muốn hỏi gì nữa không?” Molley chống tay cười mỉm.

“Chị đừng có cười em.” Từ lúc cô bước chân vào Hàn thị đã bị biết bao nhiêu ánh mắt nhìn ngược ngó xuôi rồi, lên đây còn bị chị họ trêu chọc nữa.

“Chị làm sao dám cười em. Sau này còn phải nhờ em chiếu cố đến chị nhiều hơn đấy.” Cái này là lời thật lòng của cô đấy, không phải muốn trêu chọc Nguyệt Như đâu. Mà cô cũng không dám đòi hỏi nhiều, chỉ cần trả cô về tầng 36 là ok. Mặc dù dạo gần đây Trác phó tổng đã hòa nhã hơn nhưng cô vẫn hi vọng ngày ngày không phải đối mặt với anh nữa.

Chiếu cố? Chị họ đánh giá cô quá cao rồi. Bản thân cô còn chưa lo xong làm gì dám nói chiếu cố đến người khác. Nguyệt Như tự nhủ trong lòng.

“Được rồi, không làm phiền chị nữa. Em trở về trước đã.” Nhổm người đứng dậy, Nguyệt Như nói lời tạm biệt.

“Khi nào rảnh ghé nhà chị chơi đó. Nhưng nhớ đi một mình thôi, đừng dắt theo Trác phó tổng.” Molley nửa đùa nửa thật.

“Chị tưởng dễ dắt anh ấy theo lắm hả.” Vẫn trêu chọc cô cho được, phải dọa chị ấy một chút mới được “Chị còn ghẹo em nữa, em sẽ mách anh ấy đó.”

“Đừng… đừng…” Lời dọa dẫm này vô cùng hiệu quả khiến Molley tự động kéo khóa miệng mình lại không nói gì nữa.

Nguyệt Như vô cùng hài lòng với thái độ hợp tác của chị họ. Trong lòng không khỏi kiêu ngạo, ưỡn ngực ngẩng cao đầu rời đi. Chuyện này cô phải kể lại với Vỹ Phàm mới được để anh kiểm điểm bản thân một chút. Rốt cuộc anh lãnh đạo người ta kiểu gì mà đến nhân viên kiểu mẫu như chị họ cô cũng sợ anh một phép.