Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 2: Cô ẤY Là BáI NguyệT Như

Rời khỏi Hàn thị, Nguyệt Như liền dẫn cô gái mới thoát khỏi khổ ải đến một quán ăn nhỏ.

“Mau ăn đi, chè trôi nước ở đây rất ngon. Vừa hay có thể giúp tâm trạng tốt hơn một chút.” Đẩy chén chè trôi nước thơm phức cho người bên cạnh, Nguyệt Như vui vẻ cười nói.

“Ách... thật làm phiền cô.” Phương Hiểu Khiết ngại ngùng nhận lấy chén chè.

“Chị đừng khách sáo. Chị tên gì vậy?” Có thể gặp nhau chính là duyên phận, Nguyệt Như rất muốn kết giao bạn bè với cô gái xinh đẹp này.

“Tôi là Phương Hiểu Khiết. Còn cô?” Cảm nhận được thiện ý của Nguyệt Như, Hiểu Khiết cũng không còn e dè nữa.

“Bái Nguyệt Như.” Cô gọn gàng nói ra tên họ sau đó đưa một viên trôi nước vào miệng.

“Lúc nãy cô rất dũng cảm.” Hiểu Khiết đối với người bạn mới quen này thật sự rất khâm phục.

“Lúc nãy? À, cô nói chuyện tôi mắng tên điên đó hả? Chuyện nhỏ thôi mà...” Nguyệt Như phẩy phẩy tay, ra vẻ đó là chuyện dĩ nhiên.

Hiểu Khiết nhìn Nguyệt Như cười hiền. Nhìn sơ có vẻ hai cô cũng trạc tuổi nhau nhưng tính cách lại khác xa. Nếu cô có một chút can đảm như Nguyệt Như thì cũng không ra nông nỗi này.

“Thật ra tôi bị đuổi việc cũng đáng thôi. Ở công ty ai nấy đều biết khi họp với phó tổng thì không được phép mắc bất cứ sai sót nào. Mà tôi lại gây ra sai lầm không thể cứu vãn.” Hiểu Khiết ủ rũ cúi đầu.

“Là người chứ đâu phải thần thánh. Sơ ý xảy ra sai sót cũng không phải chị cố ý. Cơ bản là tên đó quen ngồi trên cao rồi làm sao có thể hiểu sự vất vả của dân đen chúng ta.” Nguyệt Như lớn tiếng chỉ trích, trong giọng nói tràn đầy sự bất bình.

Hiểu Khiết nhìn nét mặt Nguyệt Như toàn là căm phẫn thì phì cười. Ở thời đại này mà vẫn còn tồn tại kiểu người thấy chuyện bất bình chẳng tha như Nguyệt Như thật sự là hiếm có.

“Cô nói cũng đúng. Dù sao chuyện hôm nay cũng cảm ơn cô.” Hiểu Khiết chân thành cảm kích.

“Cảm ơn? Tôi hại chị mất việc mà chị còn cảm ơn tôi...” Nguyệt Như chỉ ngón tay vào mặt mình rồi trố mắt nhìn Hiểu Khiết.

“Cô không cần áy náy đâu. Cho dù lúc nãy cô không quát nạt phó tổng thì tôi bị đuổi việc cũng là chắc chắn rồi. Mà tôi cũng không thích hợp làm công việc đầy áp lực như vậy. Nghỉ sớm không có gì là không hay.”

“Chị nói rất đúng. Không làm được việc này thì làm việc khác, giống như tôi nè. Một năm tôi chuyển việc cả chục lần.”

Nguyệt Như phấn khích kể chuyện của bản thân. Gia cảnh nhà cô không tốt, ba mất sớm, mẹ cũng đã lớn tuổi lại còn phải nuôi một em trai đang đi học. Kinh tế eo hẹp nên vừa tốt nghiệp đại học cô đã phải kiếm việc đi làm. Cho dù không đúng với chuyên môn đã học thậm chí chỉ là những công việc bán thời gian tầm thường cô cũng làm. Miễn sao kiếm được tiền là tốt rồi.

“Cô thật kiên cường. Nếu là tôi, chỉ e không chịu nổi.” Nghe Nguyệt Như kể một ngày làm đến mấy công việc khiến Hiểu Khiết càng thêm khâm phục người bạn mới.

“Ai bảo mệnh tôi không tốt chứ.” Miệng nói vậy nhưng một chút Nguyệt Như cũng không thấy buồn.

“Nguyệt Như, cô đừng buồn. Cô lương thiện như vậy chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt mà.” Hiểu Khiết lo sợ Nguyệt Như đau lòng nên vội vàng nắm tay cô an ủi.

“Chị đừng khẩn trương như vậy.” Thấy vẻ mặt Hiểu Khiết giống như muốn khóc, ngược lại Nguyệt Như phải an ủi cô “Tôi không buồn đâu. Nói cho chị biết, những việc tôi làm đều rất thú vị. Đảm bảo chị mơ cũng chưa từng mơ đến.”

“Sao cũng được. Chỉ cần cô vui vẻ.” Hiểu Khiết thành tâm chúc phúc cho Nguyệt Như.

Cô gái này không những xinh đẹp lại trượng nghĩa, tính tình cũng thực tốt làm cô rất có hảo cảm. Tuy rằng bèo nước gặp nhau nhưng cô quyết định sẽ làm bạn với Nguyệt Như. Đồng thời cũng hi vọng người tốt như Nguyệt Như sẽ có kết cục tốt. Chí ít cũng đừng bắt cô ấy vất vả như hiện tại.

Vốn dĩ muốn nói chuyện nhiều hơn với Hiểu Khiết nhưng thời gian làm việc ở tiệm hoa đã sắp đến. Nguyệt Như đành thất lễ đi trước. Nhưng hai người cũng trao đổi số điện thoại để sau này tiện liên lạc.