Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 13: QúA Khứ Không Vui Vẻ

Vỹ Phàm không đưa Nguyệt Như về nhà mà lái xe đưa cô ra bờ sông hóng gió một chút. Lúc cô ở trên xe, không nói không rằng chỉ lặng lẽ khóc. Anh nghĩ cô cần một nơi thích hợp để bình tĩnh lại.

“Cho em.” Một chai nước khoáng rơi xuống tầm mắt của Nguyệt Như, ngay sau đó là bóng dáng cao lớn của anh bao trùm lấy cô.

“Cảm ơn anh.” Nguyệt Như cười yếu ớt khác hẳn lúc ở trong khách sạn Mia.

“Nguyệt Như, chuyện lúc chiều… xin lỗi em.” Vấn đề của Joana, Vỹ Phàm đã tự kiểm điểm rất nhiều lần mới phát hiện bản thân quá nóng nảy. Cho nên xin lỗi là cần thiết.

“Trác phó tổng cũng biết xin lỗi người khác sao.” Nguyệt Như làm ra vẻ kinh hãi nhưng sau đó lại cười khanh khách “Đùa anh thôi, chuyện đó em cũng có lỗi. Là em xin lỗi mới phải.”

“Vậy xem như chúng ta huề nhau.” Vỹ Phàm sảng khoái đề nghị.

“Được.” Nguyệt Như gật đầu.

Đột nhiên hai người không biết phải nói gì nữa nên đều im lặng nhìn dòng sông xanh mát buổi đêm. Cũng không biết qua bao lâu Nguyệt Như mới chậm rãi lên tiếng trước.

“Anh không tò mò chuyện lúc nãy sao ?”

“Tò mò. Nếu em muốn nói, anh sẽ nghe.” Nói không tò mò là nói dối nhưng anh cũng sẽ không ép cô phải kể cho anh nghe. Nhưng anh vẫn hi vọng cô không giấu diếm anh điều gì. Trải qua chuyện lúc nãy, anh đột nhiên muốn hiểu thật nhiều về cô. Ngay cả anh cũng giật mình về ý nghĩ này. Không ngờ Trác Vỹ Phàm luôn né tránh phụ nữ như tà yêu lại có hứng thú tìm hiểu một cô gái.

Nguyệt Như nhìn anh cười ảm đạm, cô kéo chiếc áo vest mà anh mới khoác lên siết chặt vào người rồi chậm rãi kể chuyện.

“Em, Hà Thoại Tâm và Dư Ái Nhi vốn là bạn thân từ hồi trung học. Nhưng gia thế của Thoại Tâm cùng bọn em khác biệt nên tính ra em và Ái Nhi thân thiết hơn. Chúng em cùng trọ một nơi, cùng làm thêm một công việc, cùng học chung một trường… tình cảm rất tốt. Cho đến khi em gặp Thẩm Quán Trung. Anh ta đẹp trai, giàu có lại đối xử rất tốt với em. Vậy nên không mất quá nhiều công sức anh ta đã thắng được lòng của em.

Cũng từ lúc quen biết Quán Trung, anh ta không cho em đi làm thêm, nói rằng tiền học, tiền sinh hoạt, thậm chí tiền em gửi về nhà anh ta sẽ lo liệu. Lời anh ta nói thật sự rất dễ nghe, em cũng ngây thơ không mảy may nghi ngờ. Chỉ cho rằng tất cả những gì anh ta làm đều xuất phát từ tình yêu anh ta dành cho em. Lúc đó em cho rằng mình là người hạnh phúc nhất, có bạn tốt bên cạnh lại có người yêu cưng chiều… còn gì tốt hơn nữa. Nhưng mọi thứ đều là do em tưởng tượng ra thôi.”

Nói đến đây Nguyệt Như bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt cũng lặng lẽ rơi. Vỹ Phàm không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay cô tiếp thêm cho cô sức mạnh.

Cảm kích nhìn anh, Nguyệt Như tiếp tục “Em còn nhớ rõ hôm đó là ngày lễ tình nhân nhưng anh ta lại đi công tác, không thể ở bên em. Nghĩ anh ta vất vả, em muốn dành cho anh ta một sự bất ngờ khi trở về cho nên mua nguyên liệu đến nhà anh ta làm chocolate. Lúc em tới nơi trời cũng đã tối nhưng cửa lớn lại không khóa. Em còn tưởng anh ta đã trở về còn vui mừng đến mức chạy khắp nơi tìm anh ta. Cho đến khi em dừng trước phòng ngủ… anh biết em thấy gì không ?

Thẩm Quán Trung, tên đàn ông khốn kiếp đó đang cùng bạn thân nhất của em quấn lấy nhau trên giường. Là Dư Ái Nhi… Lúc đó cả đất trời như sụp đổ dưới chân em, kinh hãi và ghê sợ đối với hai người mà em tin tưởng nhất. Họ chọn cách đốn mạt đó làm tổn thương em. Qúa phẫn nộ, em lao vào mắng chửi hai người họ. Em còn tưởng họ sẽ van xin em tha thứ, thậm chí cho em một lời giải thích. Nhưng không, Thẩm Quán Trung không dám nhìn thẳng vào mắt em còn Dư Ái Nhi lại tỏ ra bình thản đến đáng sợ.

Thì ra cô ta luôn ghen tị với em có thể cùng thiếu gia hào môn như Thẩm Quán Trung yêu đương. Cho nên trong những lúc em sơ ý, cô ta chính là nghĩ ra mọi cách để câu dẫn Quán Trung. Rồi bọn họ lén lút cùng nhau qua lại. Nếu không phải em vô tình phát hiện thì có lẽ em sẽ như con ngốc bị họ lừa gạt đến cuối đời. Mà không, loại người tham vọng như Dư Ái Nhi làm sao có thể để em cản đường cô ta, không sớm thì muộn cô ta cũng nghĩ cách đá em đi thôi.

Sau chuyện đó, em và bọn họ gần như không liên lạc. Nhưng anh biết không, chỉ hai ngày sau trên toàn bộ các tạp chí đều đăng tin em lừa tiền của Thẩm Quán Trung, phản bội anh ta. Sau đó liền công bố hai người họ đính hôn. Vậy là trong mắt người đời, Bái Nguyệt Như trở thành một cô gái hám tiền không hơn không kém.

Còn Thẩm Quán Trung và Dư Ái Nhi lại đường hoàng trở thành đôi tiên đồng ngọc nữ trong lòng mọi người. Em không ăn không ngủ suốt mấy ngày liền cũng không thể hiểu vì sao họ tổn thương em như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn muốn hủy danh dự của em. Sau này em mới biết vì họ sợ em truyền chuyện xấu của họ ra ngoài nên dùng chiêu này phủ đầu em. Kẻ cáo trạng trước là kẻ khôn, lúc đó dù em biện hộ thế nào cũng không còn ai tin. Em… là bại trong tay bọn họ như vậy đấy.”

“Khốn kiếp… trên đời này sao lại có những kẻ như thế. Nếu biết trước chuyện này, lúc nãy anh đã không bỏ qua dễ dàng cho bọn họ như vậy.” Chỉ nghe thôi Vỹ Phàm cũng cảm thấy giận run người. Còn Nguyệt Như phải chịu đựng điều tiếng suốt mấy năm, làm sao cô có thể vượt qua chứ. Trong mắt anh tràn ngập thương tiếc dành cho cô, cảm giác xót xa không tưởng được.

“Dù sao thì tất cả cũng đã qua. Qua đêm nay, em sẽ hoàn toàn xóa bỏ những chuyện không vui trong quá khứ ra khỏi đầu.” Nguyệt Như đưa tay gạt nước mắt, tâm trạng có vẻ thoải mái hơn.

“Em thật sự buông xuống được ?” Vỹ Phàm có chút nghi ngờ.

Trước đây anh thật sự chán ghét cô nhưng không biết từ khi nào hình bóng cô đã ăn sâu vào trong tâm trí anh. Có đôi lúc rảnh rỗi, anh sẽ bất chợt nghĩ về cô và mỉm cười. Thì ra anh đối với cô thật sự để tâm. Nhất là sau khi nghe câu chuyện buồn đó, anh có cảm giác bản thân rất hiểu cô. Cô sẽ quên được tên khốn kiếp kia sao?

“Anh nghi ngờ điều gì chứ ?” Nguyệt Như khó hiểu nhìn anh.

“Anh chỉ nghĩ tổn thương em chịu sâu như vậy có thể nói quên là quên sao ?” Quan trọng nhất là anh không hi vọng cô nhớ về Thẩm Quán Trung, dù cho cảm giác cô dành cho anh ta là oán hận cũng vậy.

“Hai năm trước có lẽ là đúng nhưng bây giờ thì không. Tin em đi, Bái Nguyệt Như em sẽ không ngốc đến mức vì hai tên bại hoại đó mà làm khổ bản thân.” Nguyệt Như tinh nghịch bĩu môi.

Vỹ Phàm bị hành động trẻ con của cô chọc cười. Cho dù trong lòng còn lăn tăn nhưng anh lựa chọn tin tưởng cô. Dù cô không làm được thì anh cũng sẽ có cách giúp cô quên đi quá khứ không vui đó.

“Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chúng ta có thể hòa bình ngồi nói chuyện thế này?” Nghĩ tới một đoạn thời gian gây thù chuốc oán của hai người, Vỹ Phàm không khỏi cảm thấy thú vị.

“Em cũng vậy.” Nguyệt Như gật đầu “Có điều, em vẫn không hiểu vì sao anh luôn chọn lựa giúp đỡ em trong khi anh có thể bỏ mặc em mà.”

Nguyệt Như khó hiểu nhìn Vỹ Phàm. Nghĩ tới nghĩ lui cô cũng không thể hiểu. Anh và cô quen biết không vui vẻ chút nào, sau này cũng xảy ra nhiều tranh chấp nhưng những lúc cô khổ sở nhất đều là có anh bên cạnh giúp đỡ. Là vì cái gì?

“Anh đâu nhỏ nhen như vậy. Thấy người hoạn nạn, giang tay giúp đỡ là chuyện thường mà. Huống chi đó lại là em.” Vỹ Phàm nhìn cô đầy ẩn ý.

“Có nên khen anh tốt bụng không. Bởi nếu là em, em sẽ không vĩ đại như anh đâu.” Nguyệt Như nửa thật nửa đùa.

“Vậy nếu anh gặp chuyện, em sẽ bỏ mặc không quan tâm sao?” Vỹ Phàm mười phần nghiêm túc hỏi. Không hiểu sao anh rất để ý câu trả lời của cô.

Nguyệt Như nhìn anh chằm chằm, cô cảm giác trong lời nói của anh có gì đó không đúng. Hơn nữa anh làm gì nhìn cô với ánh mắt sâu xa đó. Làm cô hoang mang…

“Không có em giúp, anh cũng có thể tự thoát thân được mà.” Cô nói đây là sự thật, bản lĩnh anh có thừa cần gì cô giúp “Nhưng nếu anh cần, em sẽ giúp. Mặc dù em không chắc có giúp được không ?”

Vỹ Phàm hài lòng mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia tình cảm nồng ấm nhẹ giọng “Em không mặc kệ anh là được rồi.”

Buổi tối hôm đó, Vỹ Phàm và Nguyệt Như cùng nhau ngồi nói chuyện đến khi phát hiện đã quá muộn mới cùng nhau trở về. Cuộc trò chuyện của hai người hôm nay còn nhiều hơn cả mấy tháng quen biết cộng lại, cũng bởi vì vậy mà mỗi người đều có cái nhìn hiểu biết hơn về đối phương. Cũng từ tối hôm đó, quan hệ của hai người bước sang một trang mới. Không phải là oan gia cũng không phải chủ tớ mà là bạn bè.