Đúng như lời hẹn, 5 giờ chiều hôm đó Lý An đem cả nguyên một xe hàng hóa đến nhà Nguyệt Như. Nhìn nhân viên phục vụ của cửa hàng đi đi lại lại trong nhà, treo một loạt váy áo lên móc, còn bày cả chục bộ nữ trang lên bàn, giày dép, phụ kiện đi kèm không thiếu một món, kiểu dáng và màu sắc vô cùng phong phú. Chẳng mấy chốc mà nhà Nguyệt Như đã biến thành cửa hàng thời trang cao cấp.
Nhìn loạt đồ trước mặt, Nguyệt Như không khỏi cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Tên Trác Vỹ Phàm này, có cần khoa trương vậy không? Ai mà không biết anh ta giàu có chứ.
“Bái tiểu thư, cô xem có hài lòng không?” Cửa hàng trưởng đến trước mặt Nguyệt Như nhẹ giọng hỏi.
“Rất tốt rồi. Nhưng tôi không cần nhiều như thế này.” Nguyệt Như cảm thấy không tự nhiên.
Vỹ Phàm vì cô mà vung tiền hào phóng như vậy chắc chắn sẽ khiến những người này hiểu lầm. Có lẽ trong lòng họ đều đang suy đoán mối quan hệ thật sự của hai người.
“Trác tiên sinh đã căn dặn, để cô tự nhiên lựa chọn. Nếu thứ nào thật sự không cần đến, chúng tôi mới đem đi.” Cửa hàng trưởng vẫn rất lễ độ.
“Vậy tôi chỉ lấy những thứ này thôi.” Nguyệt Như vơ lấy chiếc dầm dạ hội màu đen cùng bộ trang sức ngọc trai, lại chọn thêm một số phụ kiện cần thiết để sang một bên “Còn lại phiền mọi người đem đi.”
“Bái tiểu thư, cô xác định không cần thêm thứ gì nữa?” Cửa hàng trưởng có chút ngạc nhiên. Ở đây toàn là hàng cao cấp, giá trị không phải nhỏ, mà Trác tiên sinh đã nói chỉ cần cô gái này thích thì có lấy toàn bộ cũng không sao. Nhưng cô ấy lại lựa chọn rất khiêm tốn…
“Không cần. Cảm ơn các vị nhiều lắm.” Nguyệt Như lắc đầu liên tục.
Khẽ liếc mắt nhìn Lý An một cái nhận được sự tán đồng của anh, cửa hàng trưởng mới làm theo yêu cầu của Nguyệt Như.
“Cô Nguyệt Như, cô cứ thong thả chuẩn bị. Đúng 7 giờ chúng ta xuất phát. Hai tiếng đủ không?” Lý An lên tiếng.
“Anh đưa tôi đi à?” Nguyệt Như có hơi thất vọng, cô còn tưởng Vỹ Phàm sẽ về đón cô.
“Phó tổng còn chưa tan ca, trễ một chút mới đến nên bảo tôi đưa cô đi trước. Phó tổng sẽ đợi cô ở đó.” Lý An khẽ mỉm cười.
Nếu anh không nhầm thì cô gái hôm trước nói chuyện với sếp trong điện thoại và cô gái đang đứng trước mặt anh đây là cùng một người. Xem cái cách phó tổng quan tâm, để ý cô ấy như vậy chắc hẳn có điều mờ ám. Tối nay có lẽ sẽ rất náo nhiệt mà ngày mai trên các trang bìa tạp chí có khi còn náo nhiệt hơn.
“Vậy phiền anh đợi tôi một chút. Tôi sẽ nhanh thôi.” Nguyệt Như đi thẳng vào phòng riêng để lại Lý An ngồi ngoài phòng khách.
Nhìn lại chiếc váy đã chọn, Nguyệt Như trầm ngâm nghiên cứu cách trang điểm. Chiếc váy đen lệch vai này nhìn đơn giản nhưng lại rất sang trọng, tin rằng sẽ không làm Vỹ Phàm mất thể diện. Có lẽ kiểu tóc búi cao sẽ thích hợp, trang điểm tông màu sáng một chút sẽ khiến khuôn mặt tươi tắn và tự nhiên hơn. Đắn đo suy nghĩ hồi lâu, Nguyệt Như bắt tay vào việc. Tuy đã rất cố gắng nhưng cũng gần 2 tiếng cô mới hoàn thành xong việc chuẩn bị.
“Thật ngại quá, đã khiến anh chờ lâu.” Nguyệt Như vừa ra khỏi phòng đã hướng Lý An xin lỗi.
“Không sao.” Lý An mệt mỏi coa bóp cần cổ, ngồi im một chỗ khiến cả người anh hơi mỏi.
Đưa mắt nhìn Nguyệt Như, Lý An quên cả việc phải bỏ tay ra khỏi cổ. Hồng nhan tri kỉ của sếp quả nhiên có điểm hơn người. Từ một cô gái thanh thuần, đáng yêu chỉ chốc lát đã biến thành người phụ nữ quyến rũ, quý phái. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao sếp nhà anh bao lâu này không để mắt đến bất cứ cô gái nào. Bởi vì trong số những người phụ nữ tiếp cận sếp không ai có khí chất đặc biệt như cô gái này.
“Tôi… có vấn đề gì sao?” Nguyệt Như hắng giọng. Làm gì cứ trợn mắt nhìn cô như sinh vật lạ vậy.
“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi. Chúng ta đi thôi.” Lý An hồi phục trạng thái ban đầu, nhanh chóng ra ngoài.
Nguyệt Như nhún vai một cái, nhẹ nhàng theo sau. Ngồi vào xe rồi cô mới phát hiện Vỹ Phàm đã chuẩn bị sẵn một chiếc khăn choàng lông chồn để cô khoác. Thì ra thời tiết hôm nay đột nhiên trở lạnh nên anh mới chuẩn bị thứ này. Bao trùm trong sự ấm áp mà anh mang đến, trái tim Nguyệt Như thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực vì hạnh phúc.
Đến nơi, Lý An xuống xe trước đi tìm Vỹ Phàm nhưng hình như anh vẫn chưa đến. Nguyệt Như ngồi trong xe có chút sốt ruột nên cũng theo Lý An đi xuống. Chỉ mới ở bên ngoài nhưng không khí đã vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói chào hỏi của những nhân vật phong vân trong thương trường ồn ào cả một góc trời.
Đột nhiên Nguyệt Như cảm thấy lạc lõng giữa khung cảnh trước mắt. Cô một mình đứng giữa bọn họ không chút hòa hợp, chỉ càng cảm nhận rõ sự khác biệt giữa cô và họ. Cô và Vỹ Phàm cũng là như vậy đúng không?
Xoay lưng lại, Nguyệt Như nhắm mắt muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nhưng cánh tay bị ai đó giữ chặt khiến cô không đi được.
“Nguyệt Như, em muốn đi đâu?” Vừa tới nơi, Vỹ Phàm đã nhìn thấy Nguyệt Như cô đơn đứng một mình, sắc mặt hình như không tốt. Cho nên không màng đến những người vây quanh anh, đã chạy sang đây với cô.
“Vỹ Phàm…” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, mắt môi Nguyệt Như hiện rõ ý cười. Anh vừa đến bên cạnh cô thì những suy nghĩ không vui kia liền tiên tan hết.
“Sao vậy? Không phải nói đợi anh sao?” Nắm chặt lấy bàn tay cô, anh dịu dàng hỏi.
“Đột nhiên thấy sợ hãi nên em…” Nguyệt Như rũ mắt.
“Anh ở đây vẫn thấy sợ?” Vỹ Phàm cúi thấp đầu thì thầm vào tai cô.
“Đỡ hơn một chút.” Vừa ngẩng đầu lên cô đã chạm phải ánh mắt anh. Chúa ơi, khoảng cách của hai người lúc này thật sự không thể nào gần hơn được nữa.
“Đừng sợ. Anh nói anh sẽ bảo vệ em mà.” Khẽ chạm vào đầu mũi Nguyệt Như, Vỹ Phàm cười nói.
Lại nói lời ngon ngọt dụ dỗ cô rồi. Trong lòng Nguyệt Như khẽ lầm bầm nhưng trên khóe môi vẫn là nở nụ cười hạnh phúc. Đêm nay thôi, qua đêm nay cô sẽ vạch rõ giới tuyến với anh, bảo vệ trái tim mình.
“Vào trong đi, ở ngoài này lạnh quá.” Cơn gió lạnh lẽo thổi tới khiến Nguyệt Như co rúm.
“Được, đi thôi.” Vỹ Phàm choàng tay qua vai cô, ôm trọn cô vào lòng, cẩn thận đưa cô tiến vào bên trong.
Sự thân mật của hai người không biết đã khiến bao nhiêu người ở đây mắt chữ A mồm chữ O. Người đàn ông che chở cô gái trong lòng như bảo vật quý giá lại là Trác phó tổng của Hàn thị sao? Không phải mọi người đều nói anh ta không gần nữ sắc, vô cùng lạnh lùng sao?
Mặc kệ những lời bàn tán, xì xào bay đầy trời, Vỹ Phàm vẫn chỉ để mắt đến Nguyệt Như. Giống như những người khác không hề tồn tại, chỉ có anh và cô thôi.
Còn đối với cánh săn tin thì đêm nay quả nhiên thu thập được không ít tin tức sốt dẻo. Đảm bảo báo ngày mai ra sẽ bán đắt như tôm tươi.
“Không phải nói hội nghị doanh nghiệp sao? Anh không cần đi chào hỏi họ à?” Nguyệt Như ăn một miếng bánh Vỹ Phàm đưa đến, hỏi nhỏ.
“Lý An sẽ thay anh làm chuyện đó.” Vỹ Phàm nhàn nhã uống một li rượu chát, chẳng thèm để mắt đến ai.
“Đâu có được. Anh mau tới chào hỏi họ một tiếng đi. Như vậy mới phải phép.” Cô không phải doanh nhân nhưng cũng biết những dịp như thế này là có ý nghĩa gì. Anh lại cứ ở đây ăn uống vô tư, không màng gì cả.
“Em sẽ đi cùng anh?” Vỹ Phàm hỏi dò.
“Em đi làm gì.” Cô giãy nảy lên “Anh đi đi, còn em ngồi đây thưởng thức món ngon.”
“Một là chúng ta cùng đi, hai là ở lại đây. Em chọn đi.” Vỹ Phàm như cười như không nhìn cô.
“Này, Trác Vỹ Phàm… anh rất là trẻ con đấy.” Nguyệt Như có chút chịu không nổi tính khí thất thường của anh. Rõ ràng là công việc của anh, một hai kéo cô theo làm gì.
“Em đã hứa sẽ giúp anh còn gì. Hơn nữa, để em ở lại một mình anh không yên tâm. Cùng đi đi.” Thì ra đây mới là lí do thật sự khiến anh chần chừ không rời khỏi.
Anh đã nói như vậy, cô còn từ chối được sao. Dù sao cũng đã nói sẽ đóng giả bạn gái anh, phải đóng cho tròn vai chứ.
Cứ thế, Vỹ Phàm lôi cô đi hết chỗ này đến chỗ khác. Mà đúng như cô dự đoán, mọi người đều thắc mắc thân phận của cô. Vỹ Phàm lại làm như thật, với ai cũng giới thiệu cô là bạn gái anh. Bị mọi người trêu chọc anh còn cười ha ha thích thú. Anh có phải diễn hơi quá rồi không?
“Trác phó tổng, sao anh không mời bạn gái nhảy một điệu. Bái tiểu thư xinh đẹp thế này chắc chắn sẽ nổi bật nhất sàn nhảy cho xem.” Đột nhiên có một lời đề nghị bay tới chỗ hai người.
Nguyệt Như còn chưa kịp phản đối thì Vỹ Phàm đã gật gù “Ý kiến hay lắm. Nguyệt Như, chúng ta khiêu vũ nhé.”
Trời ạ, cô muốn té xỉu ngay tức thì. Đã nói cô không biết nhảy rồi. Anh là đang mua dây buộc mình hả.
“Em… không… biết… nhảy…” Nguyệt Như cắn răng gằn từng chữ, cố gắng chỉ để Vỹ Phàm nghe thấy.
“Anh dạy em.” Ba chữ đơn giản vừa thoát ra khỏi cổ họng, Vỹ Phàm đã kéo Nguyệt Như ra giữa sàn khiêu vũ.
Anh cầm lấy tay cô để lên bả vai mình, bản thân cũng vòng tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô. Nhìn qua quả nhiên gần gũi, thân mật vô cùng.
“Anh ôm em chặt quá.” Nguyệt Như khẽ vùng vẫy. Anh làm cô xấu hổ đó.
“Khiêu vũ là phải như vậy. Em đừng ý kiến nữa, chuyên tâm một chút.” Không hề thả lỏng lực cánh tay, Vỹ Phàm càng siết chặt hơn.
Nhìn cô bĩu môi kháng nghị, anh vui vẻ mỉm cười “Nguyệt Như, tối nay em rất đẹp.”
“Mới không phải. So với những cô gái ngoài kia, em cứ như cô bé lọ lem.” Nhớ tới ánh mắt ghen tị mà những vị thiên kim kia nhìn cô, Nguyệt Như lại muốn cười. Cũng không trách họ được, ai bảo người đàn ông xuất sắc này lại ở bên cạnh cô mà không phải họ.
“Trong mắt anh, em là đẹp nhất.” Vỹ Phàm say mê nhìn vào người con gái trước mặt. Anh vì cô mà say mất rồi.
“Đừng tùy tiện dùng lời lẽ ngon ngọt nói với phụ nữ. Rất dễ gây hiểu lầm.” Anh khen cô, cô đương nhiên vui. Nhưng cứ nghĩ tới anh chỉ là khách sáo hay bốc đồng mà nói vậy cô lại khó chịu.
“Sau này em sẽ biết anh có phải tùy tiện hay không.” Khẽ cười, Vỹ Phàm bắt đầu chuyên tâm dẫn dắt Nguyệt Như hoàn thành bài nhảy.
Những bước đầu tiên, Nguyệt Như đều không theo kịp Vỹ Phàm, cứ lảo đảo muốn ngã còn giẫm cả vào chân anh. Nhưng Vỹ Phàm nhẫn nại hướng dẫn nên từ từ đã khá hơn. Quan trọng là cảm xúc tuyệt vời mà điệu nhảy mang lại khiến cả hai người đắm chìm vào nhau không dứt ra nổi. Cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Nguyệt Như mới giật mình ngại ngùng rời khỏi vòng ôm của Vỹ Phàm.