Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 12: Ra MặT Vì Cô ẤY

Vỹ Phàm vốn dĩ đi toilet mới tình cờ đi ngang qua phòng cô dâu không ngờ lại nghe được cái tên quen thuộc, Bái Nguyệt Như. Cho nên anh dừng bước muốn xác định có phải cô không ?

Lúc nhìn thấy Nguyệt Như, anh thật sự giật mình. Cô sao lại có thể đẹp hơn cả cô dâu vậy. Nhưng còn chưa ngắm cô đủ thì cặp vợ chồng kia đã gây gổ, thật huyên náo. Cô dâu xinh đẹp còn ra tay đánh Nguyệt Như, đánh rồi thì thôi đi còn nói những lời thật khó nghe khiến anh không thể không xen vào.

Đỡ Nguyệt Như dậy, anh nhẹ giọng hỏi “Em không sao chứ ?”

“Sao anh lại ở đây?” Dường như đã quên mất trận cãi nhau lúc chiều, Nguyệt Như chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi Vỹ Phàm xuất hiện.

“Em hỏi gì lạ vậy? Anh chỉ nói sẽ đến muộn một chút cũng đâu có nói sẽ không đến.” Anh cố ý ôm lấy eo cô còn nói mấy lời ngọt ngào.

Nguyệt Như thông minh như vậy đương nhiên hiểu ra ý đồ của Vỹ Phàm. Anh muốn giúp cô. Một trận cảm động trào dâng trong lòng Nguyệt Như khiến cô muốn khóc. Biết lợi dụng anh là không tốt, nhưng cô muốn dựa dẫm anh một chút.

Khóe mắt rưng rưng, Nguyệt Như nghẹn ngào nhìn Vỹ Phàm “Em còn tưởng anh sẽ không đến.”

Nét mặt đáng thương của cô nhìn anh làm Vỹ Phàm rung động. Cô gái ngốc này miệng lưỡi không phải ghê gớm lắm sao. Sao lại để người ta vừa đánh vừa chửi như vậy. Đáng giận.

“Anh làm sao có thể để em đi một mình.” Trấn an Nguyệt Như xong, Vỹ Phàm lạnh lùng nhìn Dư Ái Nhi “Thẩm phu nhân, không biết bạn gái tôi đã làm gì phật ý cô mà cô lại có những hành động thiếu lễ độ như vậy.”

“Anh… anh nói cô ta là bạn gái anh ?” Dư Ái Nhi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Trác Vỹ Phàm là nhân vật thế nào cô hiểu rất rõ. Nếu so sánh anh ta và chồng cô, Thẩm Quán Trung chắc chắn bị lép vế ở mọi phương diện. Nhưng một người đàn ông xuất sắc như vậy làm sao có thể là bạn trai của Bái nguyệt Như.

Không chỉ Dư Ái Nhi giật mình mà ngay cả Nguyệt Như cũng sửng sốt. Giúp cô cũng có nhiều cách, cần gì nhận cô là bạn gái ủy khuất bản thân.

Cảm nhận được ánh mắt khó hiểu mà Nguyệt Như nhìn mình, Vỹ Phàm cũng không nói gì chỉ tăng thêm lực đạo ở phần tay khiến cả người cô dựa sát vào anh. Nhìn qua rất thân mật.

“Trác phó tổng, Nguyệt Như… cô ấy là bạn gái anh thật sao ?” Thẩm Quán Trung khó tin hỏi lại.

“Hai vị hỏi vậy là sao ? Cứ giống như cô ấy không thể là bạn gái của tôi.” Vỹ Phàm nhạt giọng trả lời.

“Tôi không phải có ý này.” Thẩm Quán Trung gượng cười.

“Thẩm phu nhân, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.” Không để mắt đến Thẩm Quán Trung, Vỹ Phàm trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Dư Ái Nhi truy vấn.

“Tôi…” Ánh mắt sắc lạnh của anh làm cô không rét mà run, ậm ừ mãi cũng không biết nên nói gì.

“Nếu như không phải lỗi của bạn gái tôi thì tôi muốn một lời xin lỗi.” Anh lạnh lùng đưa ra yêu cầu. Mà giọng điệu của anh rất mạnh mẽ tựa như không cho phép đối phương cự tuyệt.

“Muốn tôi xin lỗi? Đừng có mơ.” Dư Ái Nhi cô là ai, làm sao có thể cúi đầu xin lỗi người khác. Lại còn là Bái Nguyệt Như…

“Không muốn?” Vỹ Phàm bình thản liếc mắt nhìn Dư Ái Nhi, ánh mắt anh bình lặng như nước mùa thu nhưng trong hơi thở lại tràn ngập sự nguy hiểm.

“Được rồi Vỹ Phàm. Em không cần lời xin lỗi đó. Anh đưa em về đi.” Nguyệt Như biết rõ Vỹ Phàm đang giúp cô lấy lại thể diện nhưng cô thật chán ghét nơi này. Cô không muốn ở đây nhìn thấy hai khuôn mặt giả dối kia thêm nữa.

“Nhẫn nại một chút. Anh đã xuất đầu lộ diện thì ít nhất cũng phải thu được một ít kết quả chứ. Anh không có thói quen làm ăn lỗ vốn.” Vỹ Phàm cúi đầu thì thầm vào tai cô.

Cảm giác hơi thở của anh vương vấn quanh lỗ tai khiến Nguyệt Như hơi xấu hổ nhưng lại không hề bài xích. Cô cũng quên mất phải thuyết phục anh rời khỏi đây, cứ thế trầm luân trong sự dịu dàng của anh.

Nhìn thái độ Vỹ Phàm không mấy hòa hoãn, Thẩm Quán Trung liền lên tiếng xoa dịu “Trác phó tổng, vợ tôi có chút hiểu lầm với Nguyệt Như… tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh. Nguyệt Như, xin lỗi em.”

“Anh Thẩm, tôi không có nói muốn anh xin lỗi. Còn nữa, phiền anh gọi bạn gái tôi là Bái tiểu thư. Tên cô ấy chỉ để một mình tôi gọi.” Giọng điệu anh bá đạo đến mức khiến Nguyệt Như bật cười.

“A…” Thẩm Quán Trung như bị mèo tha mất lưỡi, chỉ trố mắt nhìn Vỹ Phàm.

“Sắp tới giờ rồi sao còn chưa ra ngoài?” Thẩm Nhất Đường tiến vào bên trong, không vui hỏi.

Vừa trông thấy ông, vợ chồng Thẩm Quán Trung tái mặt vội vã cúi đầu chào.

“Ba…”

“Ba…”

“Chủ tịch Thẩm, ông tới thật đúng lúc.” Vỹ Phàm xoay người nhìn Thẩm Nhất Đường “Con dâu ông có thái độ không đúng mực với bạn gái tôi. Tôi vẫn đang chờ lời xin lỗi từ cô ấy.”

Dư Ái Nhi trợn mắt nhìn Vỹ Phàm, không nghĩ tới anh sẽ tố tội cô với ba chồng. Mà sắc mặt ba chồng cô tựa hồ thật khó coi.

“Ái Nhi, cô làm trò gì vậy hả ? Còn chưa bước vào nhà tôi đã gây chuyện rồi. Trác phó tổng muốn cô nói xin lỗi, cô còn không mau xin lỗi.” Chưa gì đã làm ông mất mặt, lại còn đắc tội với nhân vật lớn như Trác Vỹ Phàm. Cô ta là đồ ngu ngốc sao.

“Ba, con…” Dư Ái Nhi không phục muốn cãi lại nhưng thấy ông hung hăng trừng mắt cảnh cáo, cô liền ngậm chặt miệng không dám nói gì. Muốn cầu cứu chồng nhưng Thẩm Quán Trung lại nhắm mắt làm ngơ, cố ý né tránh.

“Xin lỗi…” Thẩm Nhất Đường không nhẫn nại lớn tiếng.

Dư Ái Nhi giật bắn cả người, hai tay nắm chặt lấy váy cắn răng hướng Nguyệt Như gập người xin lỗi “Bái tiểu thư, là lỗi của tôi. Xin lỗi cô.”

Vỹ Phàm nhìn Nguyệt Như giương lên nụ cười chiến thắng. Nguyệt Như cũng đáp lại anh bằng nụ cười rạng rỡ. Haiz… uất ức bao lâu nay của cô nhờ anh mà tiêu tan hết rồi. Trác Vỹ Phàm, cảm ơn anh.

“Trác phó tổng, con dâu tôi vô tri. Cậu cũng đừng chấp nhất.” Để giữ mối làm ăn, chủ tịch Thẩm không ngại hạ mình một chút.

“Phải xem bạn gái tôi có chấp nhất không đã.” Vừa nói anh vừa nhìn Nguyệt Như như đang hỏi ý kiến cô.

“Tôi không sao.” Nguyệt Như lễ độ nhìn chủ tịch Thẩm “Vỹ Phàm lúc nãy hơi nóng nảy, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi mọi người. Bữa tiệc tối nay chúng tôi không thể ở lại. Mạn phép đi trước. Anh Thẩm, cô Thẩm, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Thái độ của Nguyệt Như khách sáo như vậy cũng khiến Thẩm Nhất Đường vớt vát được ít thể diện. Không nói nhiều lời, ông lập tức tiễn cô và Vỹ Phàm ra khỏi cửa. Còn hẹn khi nào có cơ hội sẽ mời hai người uống trà tạ lỗi. Kết cục này đối với Nguyệt Như mà nói là vô cùng hoàn mỹ. Còn đôi vợ chồng kia chắc hận chết đi được. Ha ha ha…