Sau khi hiểu lầm được tháo gỡ, Nguyệt Như lại tiếp tục giúp Vỹ Phàm làm bà quản gia. Mặc dù anh một mực từ chối ý tốt của cô nhưng cô cũng vô cùng kiên quyết. Lại còn đưa lí do vô cùng chính đáng là công việc này nhàn hạ lại kiếm được tiền, cô không muốn bị đá đổ bát cơm. Mà Vỹ Phàm thấy cô dáng vẻ đáng thương nài nỉ cũng chẳng còn cách nào khác đành phải đồng ý.
“Này Trác Vỹ Phàm, anh có phải đàn ông không vậy?” Đang ngồi ăn cơm lại nghe Nguyệt Như đề cập đến vấn đề “nhạy cảm” này làm Vỹ Phàm suýt chút nữa bị sặc.
Anh nheo mắt nhìn cô “Em nói lung tung gì vậy hả?”
Dám nghi ngờ giới tính của anh, cô gái này chán sống rồi sao. Mà rốt cuộc anh đã làm gì để cô nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của anh chứ.
Nguyệt Như khẽ nhún vai, ánh mắt tỏ ra vô tội “Anh đừng có hiểu lầm ý em. Em không nói đến chuyện kia đâu nha.”
“Chuyện kia cái đầu em.” Vỹ Phàm liếc mắt một cái rồi cốc nhẹ lên đầu cô cảnh cáo “Nói mau. Trong đầu em đang nghĩ cái gì?”
Nguyệt Như một tay xoa đầu, cái miệng nhỏ chu lên “Tại anh không giống những người đàn ông khác mà. Đi làm xong liền trở về nhà, không đi pub, cũng không tụ tập. Học sinh tiểu học cũng không ngoan như anh. Còn nữa, trên tạp chí không phải hay nói đàn ông có tiền đều thích ra ngoài tìm phụ nữ sao. Anh ngay cả bạn gái cũng không có. Cũng không thấy mấy cô chân dài bám theo. Thật sự rất đáng ngờ.” Nguyệt Như dùng lí lẽ sắc bén phân tích lại còn đưa ra một quyển tạp chí chuyên viết về giới thượng lưu làm bằng chứng.
Vỹ Phàm tựa lưng ra sau, hai tay vòng lại trước ngực, môi mắt tràn đầy ý cười “Em cho rằng cứ phải đi pub, tụ tập chơi bời, tìm phụ nữ mới là đàn ông?”
“Em không nói vậy. Nhưng 99 trên 100 người đàn ông đều giống như anh vừa mới nói.” Cô phe phẩy quyển tạp chí trước mặt anh. Trang bìa tạp chí này còn đăng tin tổng giám đốc của công ty X cùng phụ nữ vào khách sạn, bị vợ bắt gặp ngay tại trận gây nên sóng gió vô cùng lớn. Rất kịch tính nha.
“Vậy để anh nói cho em biết anh chính là người đàn ông cuối cùng còn sót lại trong số 100 người đàn ông mà em nói đến đấy.” Vỹ Phàm nâng mặt, kiêu ngạo nhìn Nguyệt Như.
Phốc xích một tiếng, Nguyệt Như quăng bỏ hình tượng thục nữ lăn ra bàn cười ngặt nghẽo. Trác Vỹ Phàm, anh cũng quá kiêu ngạo đi. Nói như vậy không khác nào tự nhận bản thân là người đàn ông hoàn hảo, vô khuyết. Mà có đánh chết cô cũng không tin anh lại không có tật xấu nào.
“Anh đâu có kể chuyện cười, em có cần cười đến khoa trương như vậy không.” Trong giọng nói Vỹ Phàm có chút bất đắc dĩ, anh tự nhận mình không có khiếu hài hước, câu nói vừa rồi cũng đúng với sự thật. Vì sao Nguyệt Như nghe xong lại phản ứng như vậy chứ?
“Câu nói của anh còn có uy lực mạnh hơn cả chuyện cười.” Nguyệt Như lấy tay lau nước mắt, ngước mắt nhìn anh.
Có lẽ vừa mới cười xong nên hai gò má Nguyệt Như ửng đỏ như trái táo chín. Hai mắt ướt át nhìn thẳng vào Vỹ Phàm khiến anh nhất thời bị thôi miên. Trời ạ, cô có biết vẻ mặt lúc này của cô có bao nhiêu đáng yêu không. Thật sự làm anh muốn phạm tội.
Lắc nhẹ đầu, Vỹ Phàm đằng hắng một tiếng cố gắng xua đi suy nghĩ không đứng đắn trong đầu “Em đừng có đề cập đến những chuyện vớ vẩn đó nữa. Nói chung anh 100% là đàn ông. Còn nữa, không phải đàn ông nào cũng thích làm mấy trò như em nói đâu. Ít nhất là anh.”
“Biết rồi. Làm chi tỏ ra nghiêm túc như vậy.” Cô liếc xéo anh một cái.
Nhưng bắt cô im lặng không nói là một cực hình nha. Nhất là từ khi quan hệ của hai người tốt hơn, cô luôn muốn trêu đùa anh. Nếu không cũng muốn nói này nói nọ với anh.
“Vỹ Phàm…” Cười nịnh nọt, Nguyệt Như lấy ngón tay khều tay Vỹ Phàm.
“Lại sao nữa?” Vỹ Phàm bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô đừng có dí sát mặt cô vào anh được không? Làm cả người anh không được tự nhiên.
“Em hỏi chuyện nghiêm túc mà.” Nguyệt Như bĩu môi.
“Cho em 2 phút.” Vỹ Phàm vùi đầu vào chén canh trước mặt, nhất quyết không nhìn Nguyệt Như.
“Anh có thật là người đàn ông độc thân hoàng kim mà tạp chí nói không vậy?” Đây là thắc mắc lớn thứ hai sau vấn giới tính của anh mà cô muốn tìm hiểu nha.
“Bái Nguyệt Như, hôm nay em uống lộn thuốc hả? Sao cứ hỏi anh mấy chuyện vớ vẩn vậy.” Vỹ Phàm dở khóc dở cười nhìn cô. Cô hỏi như vậy bảo anh trả lời thế nào. Thừa nhận? Cũng chỉ người ta nói anh như vậy, anh hoàn toàn không quan tâm mấy cái danh xưng nhàm chán này. Nhưng nếu phủ nhận, cô sẽ tin sao?
“Gì mà vớ vẩn.” Nguyệt Như tỏ vẻ không hài lòng “Rất quan trọng đó. Nếu anh là người đàn ông độc thân hoàng kim gì gì đó chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền, tại sao phải đến chỗ này ở. Rất không xứng với thân phận của anh. Còn nếu tạp chí nói nhăng nói cuội thì cũng đâu phải. Anh rõ ràng là phó tổng một tập đoàn lớn mà.”
Nguyệt Như xoa cằm phân tích mà không biết Vỹ Phàm đã rời khỏi bàn ăn từ lúc nào. Dạo gần đây công việc có rất nhiều mà anh lại không muốn tăng ca ở công ty nên đành đem việc về nhà làm. Thật sự không có thời gian theo cô nói nhảm.
“Này… anh đi đâu vậy? Trác Vỹ Phàm !” Quay đầu lại nhìn mới biết anh đã vào tới phòng làm việc, Nguyệt Như liền chạy vội theo nhưng nhớ tới điều gì đó cô liền đứng ở trước cửa, không bước thêm bước nào nữa.
Vỹ Phàm yên vị trên ghế da, một tay mở máy tính vừa liếc mắt ra ngoài. Quái lạ, vừa rồi còn nghe cô la hét bên ngoài sao bây giờ lại im bặt rồi. Nhoài người ra một chút anh mới biết cô đang đứng trước cửa phòng.
“Nguyệt Như, em đứng đó làm gì? Muốn vào thì vào đi.”
“Trong hợp đồng có một điều khoản… anh quên rồi à.” Nguyệt Như đan hai bàn tay vào nhau, vẻ mặt khó xử.
Bạn bè thì bạn bè, cô vẫn cảm thấy giữa anh và cô vẫn còn khoảng cách cho nên có nhiều việc cô phải biết khống chế. Nơi này đã là cấm địa của anh, cô thật sự không nên tự tiện đi vào.
“Hợp đồng…” Vỹ Phàm nhăn trán suy nghĩ “À… đó là chuyện ngày trước, bây giờ không tính. Em muốn vào thì vào đi.”
Ngày trước anh không cho phép cô vào vì đây là nơi cất giữ rất nhiều bí mật của công ty. Nếu để lộ ra ngoài thì sẽ gây tổn thất nghiêm trọng cho Hàn thị. Nhưng giờ đã khác, anh tin tưởng cô sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến anh. Cho dù đây chỉ là suy nghĩ một phía.
“Em có thể vào thật à?” Nguyệt Như nhướn mày hỏi lại.
Vỹ Phàm thở dài một tiếng, chống tay lên bàn đứng dậy “Có cần anh ra đó thỉnh em vào không?”
“Không, không cần phiền phức như vậy.” Chưa nói dứt lời cô đã xông thẳng vào phòng.
Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào phòng làm việc của anh, cảm giác đúng là rất hưng phấn. Căn phòng này quả thật rất hợp với tính cách của Vỹ Phàm. Đơn giản, rõ ràng, ngay thẳng. Không gian rộng như vậy cũng chỉ sử dụng hai tông màu trắng đen làm chủ đạo. Đồ đạc dùng để trang trí không nhiều, chỉ toàn sách là sách. Những thứ được đặt trên cái bàn gỗ lớn cũng được sắp đặt ngăn nắp, vô cùng gọn gàng.
“Em nhìn đã chưa?” Vỹ Phàm khoanh tay trước ngực, nhẹ giọng hỏi.
Phòng làm việc của anh không có kim cương, cũng không có quần áo đẹp, cô làm gì nhìn không chớp mắt như vậy, còn tỏ vẻ rất say mê nữa.
“Phòng này anh tự dọn dẹp sao. Rất sạch sẽ nha.” Nguyệt Như chắp tay sau lưng nghiêng đầu nói chuyện với anh.
“Không anh thì còn ai nữa. Bất quá từ ngày mai sẽ để em làm.” Vỹ Phàm kéo ghế cho cô ngồi.
“Sao tự nhiên đổi ý vậy?” Chống tay lên đầu gối, cô hỏi nhỏ.
“Cần anh phải nói sao? Anh nghĩ có những chuyện trong lòng chúng ta đều đã hiểu chứ.” Vỹ Phàm một câu hai ý khiến Nguyệt Như khó hiểu.
“Anh không cần quá đề cao em. Em không thông minh vậy đâu. Có vấn đề gì anh vẫn là nên nói rõ ràng thì hơn.” Suy nghĩ không ra thâm ý trong câu nói của Vỹ Phàm, Nguyệt Như đành lui một bước.
Vỹ Phàm khẽ cười, anh lẩm bẩm “Nếu anh nói rõ ràng chỉ sợ sẽ dọa em chạy mất.”
“Anh nói cái gì?” Nguyệt Như dỏng tai lên nghe cũng không thể nghe được lời anh nói.
“Không có gì.” Vỹ Phàm sửa lại dáng ngồi “Lúc nãy em hỏi anh tại sao lại chọn nơi này để ở đúng không? Là vì anh chưa chọn được ngôi nhà ưng ý nên mới ở tạm đây thôi.”
Không muốn cô quá chú ý đến sự khác thường của anh, Vỹ Phàm liền lái câu chuyện trở về chủ đề ban đầu.
“Ở tạm? Có nghĩa là rất nhanh anh sẽ dọn đi.” Không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện Vỹ Phàm rời khỏi nơi này, rồi cô không thể gặp anh nữa liền khiến Nguyệt Như có cảm giác mất mát. Tâm trạng vui vẻ khi nãy cũng đột nhiên biến mất.
“Sao vậy? Không muốn anh đi?” Hỏi như vậy cốt là muốn trêu ghẹo cô một chút ai ngờ phản ứng ngây ngốc pha chút buồn bã của cô làm anh suy nghĩ.
Cô không muốn anh đi thật sao? Có phải anh ở trong lòng cô đã có chiếm một địa vị nào đó nên cô mới có phản ứng như vậy.
“Làm gì có. Em chỉ nghĩ nếu anh đi rồi thì sẽ mất công việc này. Hơi tiếc một chút.” Cố làm ra vẻ tự nhiên, Nguyệt Như gượng gạo cười.
“Là tiếc công việc sao?” Trong giọng nói của Vỹ Phàm có chút thất vọng.
“Không làm phiền anh nữa, em về đây. Tạm biệt.” Vừa nói Nguyệt Như vừa đứng dậy nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Vỹ Phàm.
Ảo não thở dài một hơi, Vỹ Phàm hoàn toàn không còn tâm trạng làm việc. Nếu không phải anh kiềm chế giỏi thì lúc nãy anh đã kéo Nguyệt Như lại rồi. Anh muốn biết ánh mắt cô buồn như vậy là vì sắp mất công việc này hay là vì… anh. Nhưng anh không đủ can đảm làm điều đó, anh sợ câu trả lời của cô sẽ khiến anh day dứt. Vì anh chưa nắm chắc được điều gì cả.
Cô không thể hiểu tâm trạng lúc này của mình là gì nữa. Thất vọng, buồn phiền… nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì anh nói anh sẽ đi. Tỉnh táo lại đi Bái Nguyệt Như. Người ta là ai, thân phận gì làm sao có thể ở mãi khu chung cư bình dân này được. Sao mày có thể nghĩ nơi này có thể níu giữ anh ấy. Mà vì sao lại muốn níu giữ người đàn ông này? Câu hỏi này đã xuất hiện trong đầu Nguyệt Như suốt cả buổi tối khiến cô không tài nào ngủ được. Chỉ cố gắng tìm ra câu trả lời hợp lí cho tâm trạng thất thường của mình. Đáng tiếc lăn lộn cả đêm cũng vẫn nghĩ không ra.