“Tiểu thư, cô có muốn nghỉ ngơi một chút không? Phải qua hết đêm nay bạn trai cô mới tỉnh lại.” Cô y tá phụ trách chăm sóc Vỹ Phàm nhìn thấy Nguyệt Như mệt mỏi ngồi bên giường bệnh liền ra ý kiến đề nghị.
“Cảm ơn cô. Tôi muốn chờ anh ấy tỉnh lại.” Nguyệt Như khẽ nở nụ cười, uyển chuyển từ chối.
“Chăm sóc người bệnh cực lắm đó. Cô phải cố gắng giữ gìn sức khỏe mới được.” Cô gái này thoạt nhìn yếu đuối mảnh mai, e là không chịu được khổ. Mà từ khi cô ấy vào bệnh viện cho đến giờ hai mắt vẫn chưa ráo lệ giây nào. Thật đáng thương.
“Cảm ơn cô quan tâm.” Nguyệt Như khẽ gật đầu.
Cô cũng biết phải giữ gìn sức khỏe thật tốt mới có thể chăm sóc cho anh. Nhưng bảo cô để anh ở đây một mình, còn cô đi nghỉ ngơi, cô làm không được. Từ giờ phút này trở đi cô sẽ không rời xa anh thêm giây phút nào nữa.
Khi Vỹ Phàm tỉnh lại cũng là chuyện của trưa ngày hôm sau. Mí mắt anh nặng trịch, cổ họng thì đau buốt, cả người ê ẩm không cử động được. Nhìn xung quanh chỉ thấy một màu trắng xa lạ. Anh muốn nhổm dậy nhưng cơn đau trên đầu khiến anh choáng váng. Đưa tay giữ đầu, trong cổ họng Vỹ Phàm phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Trong khi đó, Nguyệt Như đang trên đường trở về phòng bệnh. Tính từ thời điểm Vỹ Phàm ra khỏi phòng phẫu thuật đã 14 tiếng đồng hồ rồi mà anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Khiến Nguyệt Như lo lắng đến nỗi phải chạy đi hỏi bác sĩ. Không ngờ cô chỉ nhận được câu trả lời gọn lỏn, đợi. Thật làm cô tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải Lý An đảm bảo bác sĩ ở bệnh viện này rất giỏi, cô đã không do dự chuyển viện cho anh rồi.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, Nguyệt Như vẫn không thay đổi nét mặt từ từ tiến đến bên giường bệnh. Anh còn chưa tỉnh lại thì cô vẫn không thể yên lòng. Nhưng hình ảnh trước mắt làm cô sững sờ, Vỹ Phàm một tay ôm đầu, tay còn lại chống xuống giường cố ngồi dậy.
“Vỹ Phàm…” Anh tỉnh rồi. Cảm ơn trời đất, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.
Nghe tiếng gọi, Vỹ Phàm khó khăn quay đầu về phía cô. Trong nhất thời, anh cũng không biết mơ hay thật. Nhưng nhìn thấy cô, anh rất vui. Vì vậy trên môi bất giác nở nụ cười.
“Bác sĩ, bác sĩ…” Hoàn hồn trở lại, Nguyệt Như liền hét toáng lên điên cuồng chạy đi tìm bác sĩ.
Sau khi khám lại kĩ càng, các bác sĩ cho biết tình trạng của Vỹ Phàm đã ổn định, không còn gì đáng ngại. Nhưng phải cẩn thận điều dưỡng thì mới có thể nhanh chóng bình phục.
Sau khi các bác sĩ rời khỏi, không khí trong phòng bệnh tự nhiên trở nên ngột ngạt. Vỹ Phàm và Nguyệt Như đều không biết phải nói gì. Một người nằm, một người đứng đều không có ý định mở miệng. Mãi đến khi Vỹ Phàm cựa quậy động đến vết thương kêu lên một tiếng thì Nguyệt Như mới hốt hoảng chạy tới gần bên anh.
“Đừng cử động. Cẩn thận làm rách vết thương.” Cô chau mày nhắc nhở anh.
Vỹ Phàm nhìn cô gượng cười “Anh biết rồi.”
Vẻ mặt này là sao? Lạnh nhạt, hờ hững nhưng lại không muốn làm cô tổn thương nên mới gắng gượng ban phát cho cô một nụ cười sao. Trác Vỹ Phàm, thật muốn đánh anh một trận.
Kìm nén cơn giận đang sôi sục trong lòng, Nguyệt Như cắn răng mở miệng “Trác phó tổng, anh có biết nghi oan cho người khác là hành vi rất không có đạo đức không? Lại còn cho rằng tôi hồng hạnh vượt tường, anh rất biết sỉ nhục người khác đấy. May mắn là anh đang bị thương, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.”
“Em nói gì vậy?” Vỹ Phàm nhăn trán.
“Giả bộ không hiểu.” Nguyệt Như quắc mắt nhìn anh “Vậy xin hỏi tối qua anh thấy những gì mà lại phóng xe như điên lúc đêm hôm như thế. Anh không lo cho anh thì thôi còn khiến chị em tôi bị mang tiếng gián tiếp hại anh nữa.”
“Chị em…” Vỹ Phàm rất nhanh nắm được trọng điểm, anh vui mừng hỏi gấp “Người hôm qua là Kiến Thiên.”
“Tôi có nên cảm ơn vì anh đã nhớ tên em trai tôi không?” Giọng nói của Nguyệt Như không hòa nhã chút nào.
Thì ra chỉ là hiểu lầm. Cô không có qua lại với người đàn ông khác, đó là em trai cô. Vỹ Phàm thật muốn hét lớn để thể hiện sự vui mừng của mình. Nhưng khi anh trông thấy sự tức giận trên khuôn mặt Nguyệt Như thì… anh vui không nổi. Anh gặp đại họa rồi.
“Anh xin lỗi, anh đã hiểu lầm em.” Vỹ Phàm nhỏ giọng xin lỗi.
“Xin lỗi ?” Tiếng xin lỗi này của anh chỉ khiến cô thêm phần tức giận “Anh có nghĩ nếu hôm nay anh không có cách nào tỉnh lại thì hai tiếng xin lỗi này ai sẽ nói đây. Sự việc hôm qua chỉ khiến tôi rõ ràng một điều, anh không tin tưởng tôi. Một chút cũng không. Trác Vỹ Phàm, tôi nhìn lầm anh rồi.”
Thật ra Nguyệt Như không hề muốn nổi giận với Vỹ Phàm. Nhưng việc anh làm khiến cô cảm thấy chua xót. Anh vì một việc chưa rõ ràng đã khép tội cô, còn gây nguy hiểm cho bản thân. Thứ tình cảm mong manh, dễ vỡ như vậy, thứ lỗi cô không dám nhận. Cho dù có nhận cũng phải cho anh bài học trước đã.
“Nguyệt Như, anh không cố ý… anh…”
“Phó tổng, anh tỉnh rồi sao?” Lý An đột nhiên xông vào, vô tình cắt ngang lời giải thích của Vỹ Phàm.
“Anh tới rồi vậy tôi đi trước.” Chưa dứt lời Nguyệt Như đã chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Nguyệt Như…” Vỹ Phàm cuống quýt gọi lại nhưng cô thoắt cái đã không thấy bóng dáng.
“Bái tiểu thư, cô ấy sao vậy?” Lý An ngơ ngác không hiểu.
Nhưng với trí tuệ của anh thì chỉ cần nhìn vẻ mặt của Vỹ Phàm đã hiểu phần nào. Đặt giỏ trái cây xuống bàn, Lý An bắt đầu quá trình tự thú.
“Phó tổng, hôm qua khi đưa anh vào bệnh viện tôi có đến tìm Bái tiểu thư. Tôi cho rằng cô ấy làm chuyện có lỗi với anh nên rất tức giận… tôi đã lớn tiếng chỉ trích cô ấy. Nhưng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, người đàn ông mà chúng ta thấy là em trai cô ấy. Việc này là tôi sai, tôi sẽ tìm cô ấy giải thích.”
“Không phải lỗi của cậu.” Vỹ Phàm thật sự không còn tâm trí nói chuyện với Lý An. Nguyệt Như nói đúng, anh quá hồ đồ đến nỗi làm hại bản thân còn khiến cô ấy nghĩ anh không tin cô. Cô tức giận không có gì sai. Nhưng anh không hi vọng, cô giận quá mà bỏ mặc anh.
“Đương nhiên là lỗi của tôi.” Sắc mặt của sếp trầm trọng thế kia còn nói không phải lỗi của anh. Chắc chắn Bái tiểu thư tức giận anh lỗ mãng nên mới trút giận lên sếp.
“Cậu cũng vì lo lắng cho tôi thôi. Nguyệt Như không trách cậu. Cô ấy là đang giận tôi không tin tưởng cô ấy, còn làm bản thân ra nông nỗi này. Vấn đề là ở chỗ tôi.” Vỹ Phàm mệt mỏi nhắm nghiền mắt.
“Cũng không thể trách anh. Người đàn ông nào nhìn thấy cảnh tượng tương tự cũng sẽ hiểu lầm thôi.” Một ngày là sếp, suốt đời là sếp. Nếu phải bênh vực đương nhiên anh sẽ bênh vực Vỹ Phàm.
“Lý An, mau nghĩ cách gì giúp tôi đi. Xem thái độ của Nguyệt Như lúc nãy, e rằng cô ấy sẽ mặc kệ tôi thật đấy.” Đây mới là vấn đề đáng ngại nhất đây. Có những chuyện đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi. Chỉ có thể tìm cách cứu vãn. Mà kinh nghiệm yêu đương của Vỹ Phàm gần như bằng không. Anh cần một người dày dặn kinh nghiệm tình trường trợ giúp.
“Cách không phải không có. Sếp cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, mọi chuyện để tôi lo.” Lý An vỗ ngực đảm bảo. Đến lúc anh phát huy sở trường rồi “À, còn chuyện này nữa. Tổng tài nghe tin anh xảy ra sự cố đã gấp rút trở về từ Châu Âu, thế nên anh cũng không cần lo lắng quá cho công ty.”
“Tên Hàn Phong đó cũng xem như còn chút lương tâm.” Vỹ Phàm thở ra một hơi. Hàn Phong đã về, công ty không cần anh lo nữa vậy anh sẽ có nhiều thời gian bù đắp tội lỗi anh gây ra rồi.
*
Đã qua hai ngày kể từ khi Nguyệt Như trở về từ bệnh viện. Trong hai ngày này cô không hề nhắc tới Vỹ Phàm, giống như thật sự mặc kệ anh. Cho dù ai có nói gì cô cũng chỉ dùng thái độ lạnh lùng, dửng dưng để đối phó.
“Chị hai, chị không đi thăm anh rể thật à?” Từ miệng của Thoại Tâm, Kiến Thiên cũng ít nhiều hiểu về chuyện tình cảm của chị gái. Cậu cũng vô cùng ngạc nhiên khi biết mình là nguyên nhân chính khiến anh rể tương lai nằm viện. Thật tội lỗi. Cho nên cậu phải giúp người anh rể này một tay mới được.
“Kiến Thiên, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Ai là anh rể em? Chị vẫn chưa lấy chồng.” Ngay cả em trai cô cũng đứng về phía anh, suốt ngày nói giúp cho anh khiến cô bực mình chết đi được.
“Ây dà, trước sau gì cũng là người một nhà mà. Với lại mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, chị đừng làm khó anh ấy nữa.” Kiến Thiên chẳng thèm để tâm đến sự tức giận của chị gái.
“Bái Kiến Thiên, ngay cả em cũng cho rằng chị đang làm khó anh ấy.” Không tin nổi mà, sao tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu cô vậy.
“Không phải, không phải…” Mắt chị gái tóe lửa báo hiệu có nguy cơ nên Kiến Thiên vội vàng sửa lời “Ý em là chị mở lượng hải hà tha thứ cho anh rể một lần đi. Em nghĩ bài học lần này đủ lớn để anh ấy nhớ suốt đời rồi, không tái phạm nữa đâu.”
“Em đừng lảm nhảm nữa. Bây giờ chị đi giao đồ cho người ta, ở yên trong nhà cho chị.” Cô mà ở nhà nữa sớm muộn gì cũng điên. Ra ngoài đổi gió một lát đi.
“Dù sao cũng ra ngoài, chị tới bệnh viện đi.” Kiến Thiên không sợ chết đuổi theo Nguyệt Như đến tận cửa.
“Em còn nói nữa chị sẽ đá em vào bệnh viện ở chung với anh ta đó.” Cô hung hăng dọa nạt em trai.
Lần này Kiến Thiên bó tay thật rồi. Cậu trời không sợ đất không sợ nhưng rất sợ bệnh viện. Mà chị cậu nói được làm được. Vẫn là ngậm miệng lại để tránh họa sát thân.
Hài lòng với sự hợp tác của em trai, Nguyệt Như xách túi lớn túi nhỏ mở cửa ra ngoài. Tuy nhiên cửa đã mở nhưng cô không có cách nào đi được. Đơn giản vì trợ lí trung thành của Trác Vỹ Phàm đang chặn trước cửa.
“Bái tiểu thư, chào cô.” Lý An cúi đầu, cung kính chào hỏi.
Nguyệt Như nhìn người đàn ông ngoan cố trước mặt, bất đắc dĩ thở dài. Một ngày bốn lần, cách bốn tiếng một lần đến phiền cô. Rốt cuộc Vỹ Phàm cho anh ta lợi lộc gì mà có thể khiến anh ta nhất mực trung thành như thế này chứ.
“Lý An, anh định ép tôi báo cảnh sát anh mới chịu tha cho tôi sao.” Nguyệt Như dựa nửa người vào cửa, giọng nói lộ rõ sự bất lực.
“Hôm nay tôi đến là thay mặt toàn bộ nhân viên Hàn thị thỉnh cầu Bái tiểu thư một việc. Hi vọng cô đồng ý.” Lý An thận trọng nói từng chữ. Hai hôm nay cách gì anh cũng dùng thử nhưng đều thất bại. Phó tổng đã sốt ruột lắm rồi. Anh cần phải tốc chiến tốc thắng.
“Vào vấn đề đi.” Còn lôi cả nhân viên Hàn thị vào nữa, thật là…
“Trác phó tổng là vị lãnh đạo rất quan trọng của Hàn thị, anh ấy một ngày không đi làm Hàn thị sẽ bị tổn thất hàng triệu USD. Từ đó phúc lợi của nhân viên sẽ bị ảnh hưởng…”
“Đủ… làm ơn dừng lại.” Nguyệt Như không khách sáo cắt đứt bài diễn thuyết của Lý An một cách phũ phàng “Tôi mặc kệ Hàn thị của các anh xảy ra chuyện gì. Nói tóm lại tôi sẽ không bao giờ gặp lại tên Trác Vỹ Phàm xấu xa đó nữa. Anh khỏi bày nhiều trò.”
Ném cho Lý An cái nhìn khinh bỉ, Nguyệt Như hừ một tiếng rồi đi thẳng vào thang máy. Đùa sao, chỉ vài câu vớ vẩn đã muốn cô buông vũ khí đầu hàng. Đừng có nằm mơ.
Bà chủ tương lai kháng cự mãnh liệt như vậy khiến Lý An hoảng hốt ra mặt. Anh vẫn chưa ra hết chiêu đã bị dội một gáo nước lạnh như vậy rồi. Có quá dã man không? Một lát nữa anh còn phải đến bệnh viện báo cáo tình hình với phó tổng. Làm sao đây?
“Anh Lý An, anh vất vả rồi.” Kiến Thiên vô cùng tốt bụng đến an ủi Lý An một câu rồi cũng chỉ đành thở dài trở vào trong nhà.
Đến nước này chỉ còn trông chờ vào chính bản lĩnh của anh rể tương lai thôi. Tất cả mọi người đều đã cố hết sức rồi.
Trong khi đó, Vỹ Phàm tuy ở bệnh viện nhưng cũng phần nào nắm được tình hình ở nhà Nguyệt Như. Đương nhiên không phải do Lý An nhát gan kia nói với anh rồi. Mấy ngày nay nhờ Kiến Thiên lén mật báo tin tức mà anh mới biết rõ ràng mọi chuyện như vậy.
Nói ra anh chỉ muốn bóp chết Lý An, dám vỗ ngực đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Anh còn ngờ nghệch tin tưởng cậu ta sẽ nghĩ được cách hay. Không ngờ cách cậu ta dùng lại là suốt ngày bám theo Nguyệt Như nói nhảm. Tức chết anh rồi. Nhờ phúc của Lý An mà hiểu lầm giữa anh với Nguyệt Như càng gỡ càng rối.
“Đang dưỡng bệnh mà sao lại nhăn nhó suốt thế?” Cửa phòng bệnh khẽ mở, một người đàn ông mặc âu phục sang trọng chậm rãi bước vào.
Anh ta nhìn Vỹ Phàm nở nụ cười tươi rói cũng rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi. Chỉ nhìn cách anh ta ngồi thôi cũng đủ biết người đàn ông này không phải nhân vật tầm thường. Tư thế tao nhã, cử chỉ nhã nhặn, trên người còn phát ra loại khí chất vương giả. Đó là chưa kể đến khuôn mặt đẹp như được điêu khắc ra. Nếu đặt hai người lên bàn cân, quả thật khó mà phân nặng nhẹ.
“Chịu lết xác về rồi sao?” Vỹ Phàm không nhanh không chậm giấu đi mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng, lạnh nhạt hỏi.
“Tôi đi bằng hai chân, không bò không lết.” Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi “Không giống ai đó, giờ muốn bò muốn lết cũng khó.” Đương nhiên không quên phản phảo.
“Hàn Phong, nếu đến để châm chọc tôi thì anh về được rồi.” Vỹ Phàm rất không khách khí đuổi khách.
“Thái độ đối với cấp trên của anh thật tệ.” Hàn Phong tỏ vẻ không hài lòng. Biết thế anh đã không mất công đến đây.
“Không vui thì cứ gửi thư đuổi việc đến đây, tôi nhận ngay.” Làm việc dưới quyền tên này không khác nào làm khổ sai. Chi bằng nhân dịp này tự giải thoát cho bản thân.
“Muốn tôi đuổi anh? Mơ cũng đừng nghĩ.” Tên Trác Vỹ Phàm này nếu không phải bạn của anh chắc chắn sẽ trở thành đối thủ đáng sợ nhất. Anh đâu có ngốc đến mức tự ném đá vào chân mình, tự chuốc phiền phức.
“Nói nhiều quá. Tìm tôi có việc gì?” Vỹ Phàm cắt ngang.
“Có ba chuyện. Thứ nhất, tới thăm anh. Tôi đủ tình nghĩa rồi chứ. Thứ hai, tôi đã phê duyệt cho anh nghỉ dưỡng thương ba tháng. Sau ba tháng trở lại làm việc, công việc chia ra như cũ. Thứ ba, giúp anh giải quyết vấn đề khiến anh phiền não. Thế thôi.” Hàn Phong vừa uống trà vừa nói chuyện.
“Thứ nhất, tôi vô cùng cảm kích tấm lòng của Hàn đại tổng tài. Thứ hai, chuyện tôi nghỉ phép ba tháng anh không phê duyệt không được. Bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn đơn từ chức. Anh cứ thong thả lựa chọn. Thứ ba, tôi đang phiền não cái gì? Tại sao cần anh phải giúp?” Vỹ Phàm nhanh chóng đáp trả.
Hàn Phong cau mày, thật chỉ muốn phang thẳng cái ghế vào bản mặt đáng ghét kia. Nếu không phải đã hiểu tính tình của Trác Vỹ Phàm chắc anh sẽ làm thế thật.
“Vấn đề thứ nhất và thứ hai, xem như giải quyết xong. Còn chuyện anh phiền não, lẽ nào không phải cô gái tên Bái Nguyệt Như.” Hàn Phong cười ám muội.
“Sao anh biết chuyện của cô ấy.” Vỹ Phàm nhìn Hàn Phong với vẻ cảnh giác.
“Cho tôi xin đi. Chuyện tình của anh đầy rẫy trên mặt báo, có ai mà không biết. Còn có hàng ngàn nhân viên Hàn thị ngày ngày bàn tán xôn xao, anh nói tôi có thể không biết được không?” Hàn Phong liếc mắt coi thường.
“Không dám làm phiền Hàn tổng. Tôi tự xử lí được rồi.” Lại đòi giúp anh. Thôi đi, tên Lý An kia đã “giúp” nhiều lắm rồi.
“Anh có bản lĩnh đó sao. Cứ yên tâm dưỡng bệnh đi. Đảm bảo trong ngày hôm nay anh sẽ gặp được người trong mộng.” Nói rồi Hàn Phong đứng dậy rời đi.
Thật ra anh cũng không mấy bận tâm đến chuyện riêng tư của đồng sự nhưng lần này thì khác. Diêm La mặt lạnh nổi danh của Hàn thị lại sa vào lưới tình oanh liệt như vậy. Còn nghe nói từ khi chuyện tình cảm của anh công khai, tác phong làm việc của anh cũng hòa nhã hơn nhiều. Tầng 35 cũng không còn u ám như trước. Đây là dấu hiệu tốt.
Thân là lãnh đạo cao nhất của Hàn thị, Hàn Phong cũng mong muốn không khí làm việc tại công ty thoải mái một chút. Cho nên vì rất nhiều lí do, anh quyết định sẽ giúp Vỹ Phàm một tay, tác thành mối lương duyên này.
Nghe thì có vẻ Hàn Phong rất chắc chắn nhưng Vỹ Phàm cũng chẳng tin tưởng lời anh lắm. Vẫn là tự thân vận động đi. Nhưng có muốn làm gì cũng phải đợi vết thương lành lại. Thật sốt ruột.