Vừa mở cửa vào nhà, Vỹ Phàm liền cao giọng gọi “Nguyệt Như, giúp tôi chuẩn bị lễ phục. Tối nay tôi phải ra ngoài.”
Anh ngồi trong phòng khách, vẫn chưa hết giận vì phải tham gia tiệc cưới tối nay. Sắc mặt khó coi vô cùng. Joana đang loay hoay trong nhà bếp đột nhiên nghe tiếng Vỹ Phàm truyền đến, cô vui mừng đến nỗi để nguyên tạp dề trên người chạy ra ngoài.
“Vỹ Phàm, anh về rồi.”
Sự xuất hiện đột ngột của cô làm anh bất ngờ, nhất thời không biết nên nói gì. Sau vài giây ngẩn người, anh khẳng định chắc nịch cô tuyệt đối không phải Bái Nguyệt Như.
“Cô là ai?” Anh không vui hỏi.
“Anh không nhớ em sao?” Giọng nói của Joana có chút mất mát nhưng cô vẫn tươi cười trả lời anh “Em là Joana. Lần trước anh đã đến dự sinh nhật của em đó. Anh nhớ không?”
Sinh nhật? Joana? Cô ta là tiểu thư của tập đoàn xây dựng Hòa Khiêm. Rất nhanh anh liền nhớ ra cô là ai. Nhưng đây không phải vấn đề. Vấn đề là làm sao cô có thể ở trong nhà của anh.
“Sao cô lại ở trong này?” Anh vẫn không thu lại vẻ khó chịu.
“Em tới tìm anh nhưng không gặp. Là Nguyệt Như cho em vào. Anh đói bụng chưa? Em vừa nấu xong bữa tối, anh ăn thử một chút nhé.” Joana cố tỏ ra thân thiết. Hi vọng anh tiếp nhận thành ý của cô.
“Nấu cơm?” Trong giọng nói của anh đã có chút không kiên nhẫn. Nhà anh là cái chợ sao? Ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Chết tiệt.
“Bái Nguyệt Như đâu? Gọi cô ta ra đây cho tôi.” Vỹ Phàm giận dữ quát lớn. Cô gái ngu ngốc kia dám tùy tiện cho người lạ vào nhà anh. Không bóp chết cô, anh sẽ khó mà hả giận.
Joana bị cơn giận của Vỹ Phàm dọa sợ, mặt mày tái mét. Cô nói mà như sắp khóc.
“Nguyệt Như… có người tìm cô ấy… cô ấy về nhà…”
Không đủ nhẫn nại nghe Joana nói hết, Vỹ Phàm đã như cơn lốc lao ra khỏi nhà.
Nguyệt Như bần thần ngồi trong phòng khách, mắt không rời khỏi tấm thiệp mời trên tay một giây nào. Lúc chiều có người đến tìm cô còn đưa cho cô tấm thiệp mời này. Tưởng là gì, hóa ra là thiệp cưới của Thẩm Quán Trung và Dư Ái Nhi. Bọn họ rốt cuộc cũng kết hôn nhưng tại sao lại gửi thiệp mời cho cô. Lại muốn biến cô thành trò cười nữa sao? Hay là muốn cho cô biết, cô là kẻ bại trận. Đúng là nực cười.
Rõ ràng trong lòng rất muốn cười nhưng nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô đáng lẽ đã quên được cái quá khứ đáng khinh đó nhưng là bọn họ không tha cho cô.
“Bái Nguyệt Như, cô đang làm trò gì vậy hả? Ai cho phép cô để người lạ vào nhà tôi.” Vỹ Phàm từ ngoài xông vào, vừa thấy Nguyệt Như liền quát tháo ầm ĩ.
Nguyệt Như bị anh làm giật mình, lau vội đi nước mắt trên mặt. Cô đứng dậy đến trước mặt anh hỏi.
“Anh nổi điên cái gì? Người lạ nào?” Tên ôn thần này, cứ chọn đúng lúc cô khổ sở nhất để xuất hiện.
“Cô còn dám hỏi.” Nhìn thấy vẻ mặt vô tội như không biết chuyện gì của cô, cơn giận của Vỹ Phàm càng tăng cao “Cô cho cô là cái gì? Lấy quyền gì tùy tiện cho người lạ vào nhà của tôi. Cô ở trong nhà của tôi làm việc nhà không có nghĩa việc gì cô cũng có thể can thiệp. Cô có hiểu hay không?”
Đột nhiên bị mắng như tát nước, Nguyệt Như vừa tức vừa thẹn liền mắng trả “Tôi biết tôi không có quyền gì cả. Tôi cũng không phải cố ý để Joana vào nhà. Tôi tưởng đâu cô ấy là bạn gái của anh mới để cô ấy…”
“Cô có não không vậy. Tôi từng nói tôi có bạn gái sao? Cô làm việc cho tôi mà lại chểnh mảng như vậy, bảo tôi thế nào tin tưởng cô.” Cả ngày có một đống chuyện bực mình vây lấy anh làm anh không thể kiềm chế tâm trạng.
“Không tin thì không tin. Tôi cũng không cần anh tin.” Nguyệt Như vốn đã không vui lại bị Vỹ Phàm mắng mỏ, nhất thời mất kiểm soát cùng anh lớn tiếng “Trác Vỹ Phàm, tôi không làm nữa. Tôi cũng không muốn gặp anh nữa. Ra ngoài cho tôi.”
Nguyệt Như giận dữ đẩy Vỹ Phàm ra khỏi nhà rồi đóng sập cửa lại. Tên ôn thần đáng chết, cô là không biết… cô thật sự hiểu lầm, tưởng đâu Joana là bạn gái anh nên mới nói với cô ấy nhiều chuyện như vậy. Không phải vì muốn giúp anh ghi điểm sao. Anh một câu cũng không hỏi, cũng không thèm nghe cô giải thích đã mắng cô đến mất hết mặt mũi. Đúng là tên khốn kiếp. Cô đây còn chưa bị bắt nạt đủ hay sao chứ.
Nguyệt Như tấm tức ngồi khóc ngay cửa ra vào. Từ năm 15 tuổi đến giờ có uất ức gì cô không chưa từng chịu qua. Nhưng bị Vỹ Phàm mắng mỏ như vậy khiến cô rất khó chịu, cảm giác như bị người mình tin tưởng nhất vứt bỏ. Uổng công cô nghĩ tốt cho anh…
“Ring… ring… ring” điện thoại reo lên từng hồi hấp dẫn sự chú ý của Nguyệt Như. Cô quật cường lau đi nước mặt, ấn phím nhận điện thoại.
“Thoại Tâm…”
“Nguyệt Như, giọng cậu sao vậy? Cậu khóc hả?” Nghe giọng bạn tốt là lạ, Thoại Tâm nóng ruột hỏi một lèo.
“Không có. Gọi cho mình có chuyện gì?” Khịt khịt cái mũi, Nguyệt Như cố gắng để giọng mình trở lại bình thường.
“Thẩm Quán Trung và Dư Ái Nhi kết hôn, cậu biết không?” Thoại Tâm nghiến răng kèn kẹt thông báo.
Nguyệt Như nhếch môi cười “Mình nhận được thiệp mời rồi.”
“Cái gì?” Thoại Tâm hét lên chói tai “Có nhầm lẫn không vậy? Đôi cẩu nam nữ đó có biết xấu hổ không vậy? Lại dám mời cậu. Nguyệt Như, không cần phải đi.”
“Mình sẽ đi. Để xem họ muốn gì?” Ban đầu Nguyệt Như cũng không muốn đi nhưng gây gổ với Vỹ Phàm xong cô liền trở nên bướng bỉnh, muốn quậy một trận.
“Cần gì làm khó mình chứ Nguyệt Như. Cậu đến đó chỉ tổ bị bọn họ giễu cợt thôi.” Giọng điệu Thoại Tâm ngập tràn lo lắng.
“Đã nhận được thiệp mời lại không đến, bọn họ sẽ tưởng mình sợ đấy. Dù sao cũng không thể trốn tránh mãi, hôm nay mình sẽ tự tay kết thúc mối nghiệt duyên này.” Nguyệt Như nắm bàn tay thành quyền, đưa ra quyết định.
Bên kia điện thoại một hồi trầm mặc, một lát sau mỡi nghe được tiếng thở dài nặng nề của Thoại Tâm.
“Cậu nói cũng đúng, nên kết thúc rồi. Nhưng cậu không thể đến đó một mình được, mình bảo anh Diệu Dương đi cùng cậu nhé.” Vẫn là lo lắng bạn tốt bị ức hiếp, Thoại Tâm nghĩ đến để bạn trai hộ tống Nguyệt Như một chuyến. Cũng tại ba cô sợ cô gây hấn cùng đôi cẩu nam nữ kia liền giam cô trong nhà nếu không cô sẽ đi với Nguyệt Như.
“Không cần phiền phức như vậy.” Nguyệt Như trong lòng ghi nhận ý tốt của Thoại Tâm.
“Nguyệt Như…”
“Thoại Tâm, mình không phải dễ bắt nạt như trước đây nữa. Cậu không cần lo. Như vậy đi, lúc nào trở về mình gọi cho cậu.” Không chờ Thoại Tâm kịp phản ứng, Nguyệt Như nhanh tay tắt điện thoại đồng thời cũng tháo pin tránh để cô gọi lại léo nhéo.
Quăng điện thoại lên bàn, Nguyệt Như tiến vào phòng ngủ tìm lễ phục. Tối nay cô không thể mất mặt nên phải ăn mặc thật bắt mắt. Cũng may mấy lần đóng giả Thoại Tâm đi dự tiệc cô đều để lại quần áo và trang sức. Nếu không gấp như vậy, cô cũng không biết tìm đâu ra.
Lấy xuống bộ váy dạ hội màu đỏ, Nguyệt Như ngắm nghía hồi lâu quyết định sẽ mặc bộ này tối nay. Khi Thoại Tâm mua “đạo cụ” cho cô, Nguyệt Như thường từ chối những bộ cánh quá rườm rà và chói mắt. Vậy nên trong tủ đạo cụ của cô đa phần là những mẫu trang phục đằm thắm, nhã nhặn với gam màu xanh lam, trắng là chủ yếu.
Chiếc váy dạ hội màu đỏ này lại là một ngoại lệ. Nhớ hôm đó khi Thoại Tâm vừa trông thấy nó trong một cửa hàng thời trang, hai mắt sáng còn hơn đèn pha xe hơi. Lúc đó Thoại Tâm nằng nặc đòi cô phải mặc thử. Khi Nguyệt Như khoác lên bộ váy đỏ rực đứng trước gương, Thoại Tâm giống như bị thôi miên ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cô còn cho rằng mình mặc rất khó coi nên dứt khoát trả lại nhưng Thoại Tâm lại không cho, cương quyết mua cho bằng được còn dúi vào tay cô khẳng định chắc nịch sẽ có ngày cô dùng đến bộ đồ này. Quả nhiên hôm nay chính là ngày đó. Hà Thoại Tâm kia rất có khả năng làm thầy bói đó.
Gu thẩm mỹ của Thoại Tâm đúng là rất chuẩn. Nguyệt Như rất hợp với những chiếc váy đuôi cá, chúng giúp cô tôn lên vóc dáng thanh mảnh nhưng không kém phần quyến rũ. Dáng váy ôm sát từ ngực đến eo, chân váy xẻ vừa đủ lại thêm một đường cắt khéo léo phía sau lưng. Cảm giác vừa kín vừa hở khiến người đối diện không thể dời ánh nhìn.
Có lẽ do màu sắc của chiếc váy đã quá nổi bật nên nhà thiết kế không lạm dụng quá nhiều họa tiết cầu kì. Chỉ có phần vai áo được đính đá làm điểm nhấn cũng giúp chiếc váy không trở nên đơn điệu mà cực kì lộng lẫy và bắt mắt.
Ngồi trước bàn trang điểm, Nguyệt Như tự tay làm tóc và trang điểm. Cô vốn không thích đắp một đống mỹ phẩm lên mặt nên chỉ chọn tông trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên. Kiểu tóc cũng vậy, cô búi cao tóc ra phía sau đỉnh đầu chỉ để lại một chút đuôi tóc sau đó đánh rối. Nhìn qua vừa trẻ trung nữ tính mà cũng không kém phần sang trọng. Xong rồi, đi thôi…
Lại nói về Vỹ Phàm, sau khi gây một trận trời long đất lở với Nguyệt Như anh liền đuổi Joana ra khỏi nhà mặc kệ bộ dáng cô lúc đó có bao nhiêu đáng thương. Chọn đại một bộ lễ phục, anh tự mình lái xe đến khách sạn Mia. Anh vừa đi khỏi thì Nguyệt Như cũng ra khỏi nhà. Hôm nay vì giữ mặt mũi mà cô bấm bụng gọi taxi, hơn nữa dáng vẻ cô lúc này thật không thích hợp đi xe buýt.