Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 20: Em Trai

Vừa ra khỏi Hàn thị, Nguyệt Như đã nhận được điện thoại của em trai. Nghe nói cậu được nghỉ học một tuần nên muốn đến thăm chị gái là cô. Cũng lâu lắm rồi hai chị em Nguyệt Như mới gặp nhau nên đương nhiên cô rất vui.

Vì muốn em trai thoải mái khi ở đây, Nguyệt Như không ngại bỏ ra một số tiền mua sắm những thứ cần thiết cho Kiến Thiên. Tủ lạnh nhà cô cũng chất đầy những loại thực phẩm cao cấp, đắt tiền. Tuy Nguyệt Như là mẫu con gái cần kiệm điển hình nhưng đối với người nhà cô lại phóng khoáng vô cùng.

“Mình tới đón Kiến Thiên được rồi. Cậu lại dẫn theo anh Diệu Dương làm gì?” Đôi tình nhân này nghe Kiến Thiên đến thành phố X liền lái siêu xe đến đòi cùng cô đi đón Kiến Thiên. Làm gì vậy không biết?

“Cậu là chị gái Kiến Thiên, mình cũng xem như một nửa chị gái của nó, tới đón nó có gì không được. Còn anh Diệu Dương nhất quyết đòi theo, mình cũng không còn cách nào.” Thoại Tâm cười ngọt ngào nhìn Lý Diệu Dương đang ở trong tạp hóa mua đồ uống cho cô.

“Không cần trình diễn tiết mục tình nhân hạnh phúc trước mặt mình.” Hà Thoại Tâm đáng ghét. Biết rõ cô đang có vướng mắc với Vỹ Phàm lại suốt ngày diễn trò thân mật với bạn trai trước mặt cô.

“Ghen tỵ? Nếu ghen tỵ thì nhanh chóng túm lấy Trác phó tổng nhà cậu đi. Lúc đó bốn người chúng ta có thể cùng trình diễn tiết mục tình nhân hạnh phúc rồi.” Huých nhẹ vào tay Nguyệt Như, Thoại Tâm cười đến khoa trương.

“Nhảm nhí.” Nguyệt Như không thèm để ý đến Thoại Tâm. Cô vẫn luôn dõi mắt về phía đường ray xe lửa, chờ Kiến Thiên xuất hiện.

Qủa nhiên một lúc sau xe lửa đến từ thành phố C chậm rãi tiến tới. Nguyệt Như vui ra mặt liền chạy tới phía trước, chen chúc trong dòng người tìm kiếm bóng dáng em trai. Thoại Tâm sau khi dặn dò bạn trai vài câu liền chạy theo Nguyệt Như. Cũng lâu rồi cô mới gặp cậu nhóc lém lỉnh Kiến Thiên. Có chút nhớ nhớ…

“Chị hai…” Ở đằng xa, một chàng trai cao gầy, gương mặt sáng sủa với nụ cười tươi rói trên môi đang nhiệt tình vẫy tay với Nguyệt Như.

“Kiến Thiên !” Nguyệt Như vui mừng đáp lại.

“Mấy năm không gặp nhóc con đã trở thành một người đàn ông thực thụ rồi ha.” Thoại Tâm trông thấy Kiến Thiên không nén nổi ngạc nhiên thốt lên.

Cô còn nhớ Kiến Thiên trước đây vừa đen vừa gầy, chiều cao cũng chỉ tầm tầm. Không ngờ chỉ qua một thời gian đã cao lớn như vậy, nhìn qua rất có hương vị của người đàn ông thành thục.

“Chị Thoại Tâm, chị còn nhớ em không?” Kiến Thiên sau khi kết thúc màn gia đình đoàn tụ với chị gái liền chạy tới chào hỏi Thoại Tâm.

“Thằng nhóc này, suýt chút nữa chị nhận không ra em đó. Càng lớn càng ra dáng, rất đẹp trai nha.” Thoại Tâm vui vẻ đáp lời.

Đột nhiên được khen, Kiến Thiên có chút ngại ngùng, đưa tay gãi đầu rồi nhìn chị gái cười trừ.

“Lớn là đúng rồi. Nó cũng 22 tuổi rồi còn gì.” Nguyệt Như ở một bên không nén được niềm tự hào đối với em trai. Không uổng công cô vất vả bao nhiêu năm vì cậu nhóc này.

“Được rồi, không nói nữa. Ra xe thôi. Hôm nay để chị Thoại Tâm đưa em về nhà.” Cô giành lấy hành lí trên tay Kiến Thiên rồi đi trước dẫn đường.

Lần đầu tiên được ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng như vậy khiến Kiến Thiên rất thích thú, cứ ngó nghiêng khắp nơi. Còn liên tục hỏi han Diệu Dương về vấn đề xe cộ. Hai người đàn ông nói tới lĩnh vực yêu thích liền quên luôn cả bạn gái và chị gái, nói từ khi ở nhà ga đến lúc ăn cơm xong cũng chưa hết chuyện. Nếu không phải Thoại Tâm mệt mỏi, đòi về nghỉ chắc anh em hai người cũng chưa chịu kết thúc.

“Cà phê đây. Là loại em thích nhất đó.” Nguyệt Như bưng hai li cà phê thơm nức mũi đến trước mặt Kiến Thiên đang đứng hóng gió ngoài ban công.

“Cảm ơn chị hai.” Kiến Thiên mỉm cười dịu dàng.

“Mẹ có khỏe không?” Cả buổi tối cô vẫn chưa có dịp nói chuyện với em trai. Đã lâu không về thành phố C thăm mẹ, không biết sức khỏe bà thế nào.

“Mẹ tốt lắm. Lần này mẹ định đi cùng em nhưng ngại không ai trông nom nhà cửa nên lại thôi.”

“Đáng lẽ chị phải thường xuyên về nhà thăm hai người mới đúng.” Nguyệt Như thấp giọng nói.

“Chị hai, chị ở đây vất vả làm việc để lo cho em và mẹ, làm sao có thời gian thường xuyên về nhà. Chị đừng nghĩ nhiều.” Kiến Thiên tỏ vẻ chững chạc, lên tiếng động viên chị gái.

Nguyệt Như mỉm cười nhìn cậu em trai, nhịn không được xoa đầu cậu “Kiến Thiên của chị đã trưởng thành thật rồi.”

“Thì em đã nói em lớn rồi mà. Chị hai, một tháng nữa em tốt nghiệp ra trường, sẽ đi kiếm việc làm. Sau này em sẽ thay chị làm trụ cột gia đình. Chị hai có thể nghỉ ngơi được rồi.” Cứ nghĩ tới chị gái vì mình vất vả bao nhiêu năm, Kiến Thiên vô cùng tự trách. Nếu không phải vì cậu, chị gái cũng có thể có được cuộc sống vui vẻ khoái hoạt như những cô gái khác chứ không phải lầm lũi trong guồng xoay cơm áo gạo tiền.

“Ngốc quá, chị là chị hai, chăm lo cho em là chuyện thường tình. Còn việc em có kiếm được việc làm hay không, đối với chị không quan trọng. Chị có thể nuôi em cả đời.” Nguyệt Như không muốn trong lòng Kiến Thiên có gánh nặng nên giành hết phần vất vả về mình.

“Chị lúc nào cũng như vậy.” Kiến Thiên không phục bĩu môi “Em nhất định có thể nuôi chị và mẹ. Không để hai người vất vả nữa.”

Chà, đây là chủ nghĩa đàn ông mà mọi người vẫn hay nhắc tới đúng không. Nguyệt Như thầm cười trong lòng. Thật ra cô cũng không vất vả. Tuy phải xa gia đình, một mình đến thành phố X làm việc kiếm sống nhưng cô vẫn một ải vượt một ải. Trải qua quãng thời gian dài như vậy, cô đã quen với nhịp sống nơi đây rồi. Chỉ là mẹ và em trai lúc nào cũng áy náy về việc cô phải ra ngoài kiếm sống khi tuổi đời còn quá trẻ.

“Chị, có người bán bánh nếp kia.” Kiến Thiên đột nhiên la lên rồi chỉ xuống dưới đường.

“Chờ gì nữa. Đi thôi…” Hai chị em chạy vội xuống dưới đường.

Còn nhớ hồi nhỏ chị em cô thích nhất là ăn bánh nếp. Số tiền lẻ dành dụm được cũng chỉ chi cho món ăn dân dã này.

“Tuy không ngon bằng dì Hướng làm nhưng mùi vị cũng khá lắm.” Dì Hướng là hàng xóm của nhà Nguyệt Như, bánh nếp mà dì làm ai nếm thử qua cũng phải bật ngón tay cái khen ngợi.

“Dì Hướng giờ không còn làm bánh nếp bán nữa. Con gái dì ấy lấy chồng ở thành phố A, cả nhà dì ấy đều chuyển lên đó sống.” Kiến Thiên vừa ăn vừa nói.

Nguyệt Như tỏ vẻ ngạc nhiên. Con gái dì Hướng cũng xấp xỉ tuổi cô, vậy mà cũng đã lấy chồng rồi.

“Chị, chị vẫn chưa có bạn trai sao?” Đột nhiên Kiến Thiên lại đề cập đến vấn đề này khiến Nguyệt Như suýt bị nghẹn.

“Em hỏi làm gì chứ?” Kiến Thiên vô duyên vô cớ bị liếc một cái bén ngót.

“Không phải em nói chị đâu. Những người bằng tuổi chị xung quanh nhà mình đều đã lấy chồng hết rồi, có người còn có cả con. Sao chị mãi vẫn không chịu quen bạn trai chứ. Mẹ lo lắng lắm đó.” Kiến Thiên như ông cụ non, luôn miệng lải nhải.

“Mẹ lo lắng?” Cái này có vẻ lạ nha. Mẹ cô có bao giờ đề cập đến vấn đề thành gia lập thất của cô đâu. Bây giờ lại lo lắng…

“Còn không phải mẹ sợ chị cô độc ở đây một mình sao. Chị hai, hôm trước thím Vương sang nhà mình chơi, còn dẫn theo cháu trai nữa. Hình như muốn làm mai cho chị đó.”

“Cái gì?” Nguyệt Như trợn tròn mắt. Làm mai? Cô có nghe nhầm không vậy.

“Thật mà.” Kiến Thiên giơ tay thề thốt “Nghe thím Vương nói anh ta chừng 30 tuổi, đang làm việc tại Viện phát triển nông nghiệp. Tính tình cũng khá dễ chịu nhưng rất ít nói. Em thấy mẹ có vẻ thích anh ấy lắm.”

Nguyệt Như gục mặt thở dài. Muốn làm mẹ cô thích đâu có gì khó, hiền lành một chút, điềm đạm một chút là xong thôi. Làm ơn, đừng nói là mẹ cô cử Kiến Thiên lên đây làm thuyết khách nha.

“Kiến Thiên, thành thật trả lời chị. Có phải mẹ bảo em lên thuyết phục chị về nhà xem mặt không?”

Nhìn vẻ mặt chị gái căng thẳng lại còn rất khẩn trương khiến Kiến Thiên cười phá lên. Cậu thật sáng suốt khi chỉ mới kể phần đầu của câu chuyện.

“Thằng nhóc này, em cười cái gì chứ? Nói mau.” Cô sốt ruột chết đi được, nó còn ở đó cười đến thật vui vẻ.

“Chị à…” Kiến Thiên vẫn không nhịn được cười, cho đến khi bắt gặp ánh mắt sắc như dao của chị gái cậu mới nghiêm túc “Mẹ tuy rất thích cháu trai của thím Vương nhưng mẹ nói chuyện hôn nhân của chị, mẹ muốn để chị tự quyết định. Thế nên dù thím Vương tốn rất nhiều sức lực thuyết phục, mẹ cũng chỉ cười cho qua chuyện thôi.”

Nguyệt Như nghe xong chỉ cảm thấy hai mắt ươn ướt. Mẹ vẫn luôn như vậy, âm thầm dõi theo cô mà không áp đặt, đòi hỏi điều gì cả. Đứa con gái như cô đáng lẽ không nên khiến mẹ phải lo lắng nhiều hơn mới phải.

“Chị hai, em và mẹ đều cầu mong chị sống hạnh phúc. Không có tiền cũng không sao, không có bạn trai cũng không sao, chị còn có mẹ và em. Nếu ngày nào đó chị cảm thấy mệt mỏi, không thích nơi này nữa thì trở về nhà nhé.” Lại ra vẻ ông cụ non rồi.

Nén lại xúc động, Nguyệt Như nhìn em trai mỉm cười “Chị rất tốt. Em chỉ cần chuyên tâm lo cho bản thân, không cần lo cho chị.”

“Lại nữa.” Chắc phải phong chị cậu làm nữ thần thôi, chỉ toàn lo nghĩ cho người khác.

“Bắt đầu trở lạnh rồi. Lên nhà thôi.” Nguyệt Như đứng dậy.

“Chị hai, em cõng chị lên nhà.” Kiến Thiên đột ngột đề nghị.

“Cõng chị?”

“Không được sao. Lúc nhỏ toàn là chị cõng em, bây giờ em có thể cõng chị được rồi. Thử đi.” Để gia tăng sự tin cậy cho lời vừa nói, Kiến Thiên còn làm bộ gồng hai tay lên.

Nguyệt Như bị hành động trẻ con pha chút người lớn này của em trai chọc cười. Thằng nhóc này càng lớn càng đáng yêu. Nếu em trai đã có thành ý như vậy, cô cũng không nên từ chối đúng không.

“Chị nặng lắm đó. Em cẩn thận một chút.” Nguyệt Như vẫn không yên tâm.

“Một cơn gió thổi qua chị đã bay cái vèo rồi, nặng chỗ nào chứ.” Xốc chị gái trên lưng, Kiến Thiên vui vẻ cõng Nguyệt Như lên nhà.

Hai chị em trò chuyện rôm rả, hoàn toàn không chú ý đến xung quanh nên đã vô tình bỏ qua ánh mắt của một người. Người đàn ông ngồi trong chiếc xe sang trọng vẫn dõi mắt theo đôi trai gái ở phía trước. Khuôn mặt anh nhuốm màu mệt mỏi nhưng đôi mắt đó vẫn vô cùng tinh anh. Trên môi khẽ nở nụ cười nhưng lại mang đến bảy phần chua xót.