Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 23: BởI Vì Quan Tâm

Trong lúc có người đứng ngồi không yên, vò đầu bứt tóc nghĩ cách hóa giải hiểu lầm thì Nguyệt Như lại nhàn nhã đi dạo trên phố. Thật ra trông vẻ ngoài cô nhàn nhã thế thôi chứ trong lòng đang dậy sóng đó. Ngoài miệng cô nói cứng, tỏ ra không quan tâm đến anh nhưng chính cô lại lo lắng hơn ai hết. Nhiều lúc không kìm được cô đã mấy lần chạy đến bệnh viện nhưng vì trong lòng còn có gai nên đành nhắm mắt quay về.

Tên Trác Vỹ Phàm đáng ghét, cô giận dỗi lâu như vậy cũng không có một cuộc điện thoại xin lỗi. Cái cô cần là lời xin lỗi xuất phát từ tấm lòng của anh chứ không phải những lí do nhảm nhí mà Lý An, Kiến Thiên, Thoại Tâm, chị họ Molley ca cẩm bên tai suốt mấy ngày nay. Thế nhưng tên ngốc kia hoàn toàn không có động tĩnh gì chỉ giỏi xúi giục người bên cạnh làm phiền cô.

“Đáng ghét.” Nguyệt Như tức giận đá mấy viên sỏi dưới chân. Không ngờ lại đá trúng vào xe của người ta, chuông báo động gắn trong xe liền kêu inh ỏi.

Nguyệt Như bị dọa cho giật mình, vội vàng tháo chạy. Còn không chạy thế nào cô cũng bị chủ nhân chiếc xe chửi cho thúi đầu. Chạy một hơi vào con đường nhỏ bên cạnh, Nguyệt Như dựa vào tường vuốt ngực. Mệt chết cô rồi. Hôm nay thật xui xẻo. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Nguyệt Như giật mình. Khẽ nguyền rủa một câu, cô lục lọi trong túi xách tìm điện thoại.

“Xin chào. Tôi là Bái Nguyệt Như.” Thái độ của Nguyệt Như không mấy thân thiện.

“Chào Bái tiểu thư, tôi là bác sĩ của bệnh viện T.F.” Bên kia điện thoại khẽ vang lên giọng của một người đàn ông.

“Bệnh viện T.F ?” Đó không phải là nơi Vỹ Phàm đang điều trị sao. “Trác Vỹ Phàm xảy ra chuyện gì sao?”

Nguyệt Như thay đổi thái độ 180 độ, trong giọng nói không giấu được sự quan tâm lo lắng đối với Vỹ Phàm.

Hàn Phong ở đầu dây bên này khẽ cười một tiếng sau đó hắng giọng tiếp tục đóng vai bác sĩ “Tôi muốn thông báo với cô tình trạng của bệnh nhân Trác Vỹ Phàm. Hiện tại tình hình của anh ấy rất xấu, chúng tôi quyết định phẫu thuật lần hai. Phiền cô tới bệnh viện một chuyến…”

Hàn Phong còn chưa nói xong đã nghe tiếng tút tút bên tai. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết phía Nguyệt Như xảy ra chuyện gì. Chắc chắn là cô đang dùng vận tốc ánh sáng để chạy đến bệnh viện rồi. Trác Vỹ Phàm, giờ đến lượt anh.

“Hàn Phong, anh lại muốn gì nữa.” Vỹ Phàm gầm lên trong điện thoại.

“Trác Vỹ Phàm, anh khách sáo với tôi một chút đi. Nếu không, tôi sẽ không nói cho anh biết chuyện tôi vừa chứng kiến đâu.” Hàn Phong tay đút túi quần, dáng vẻ vô cùng ung dung.

“Tôi… không… có… hứng… thú…” Vỹ Phàm gần như sắp nổi nóng đến nơi.

“Không có hứng thú thì thôi. Chỉ tội nghiệp cho cô gái tên Bái Nguyệt Như…” Hàn Phong ra vẻ nuối tiếc.

Đang muốn ngắt điện thoại thì giọng Vỹ Phàm gấp gáp vang lên “Nguyệt Như thế nào? Cô ấy xảy ra chuyện gì? Hàn Phong, anh mau nói cho rõ ràng.”

Hàn Phong khẽ cười “Cũng không có gì. Chỉ là lúc tôi rời khỏi bệnh viện vô tình nghe mấy cô y tá nói mới nhận một bệnh nhân tên Bái Nguyệt Như vì vội vàng đến thăm bạn trai mà xảy ra tai nạn giao thông. Không biết có phải…”

Lần thứ hai trong ngày Hàn Phong phải nghe tiếng tút tút vô vị nhưng tâm trạng anh thật sự rất tốt. Đôi tình nhân này thật thú vị. Cũng không uổng công anh bỏ ra nhiều tâm tư như vậy.

“Trác Vỹ Phàm, tôi bắc thang cho anh rồi đó. Cố gắng mà leo lên đi.” Anh hướng về phòng bệnh Vỹ Phàm lẩm bẩm mấy câu rồi cười khoái trá rời đi.

Không hề biết mình bị lừa, cả Vỹ Phàm và Nguyệt Như đều trong tình trạng hoảng hốt chạy đi tìm đối phương. Khi đến bệnh viện thì Nguyệt Như cũng không còn hơi sức nữa nhưng ông trời không thương cô. Thang máy nào cũng chật kín người, mà cô đâu còn lòng dạ chờ đợi đành tháo giày cao gót leo thang bộ.

Vỹ Phàm cũng không khá hơn là bao, tuy Hàn Phong nói rất mơ hồ nhưng vừa nghe đến ba chữ Bái Nguyệt Như thì đầu óc anh đã không còn tỉnh táo nữa. Cho dù toàn thân vẫn còn đau nhức, bác sĩ đã căn dặn không được xuống giường anh cũng cố gắng lết cái thân tàn đi tìm cô. Mỗi bước đi là ngàn mũi kim đâm sâu vào vết thương của anh nhưng cũng không đau bằng vết thương trong tim.

Ông trời ơi, cuối cùng Nguyệt Như cũng toàn mạng thoát khỏi mấy cái bậc thang đáng nguyền rủa. Nếu không phải vì Vỹ Phàm, cô thật không dám nghĩ tới mình lại làm được chuyện phi thường thế này. Cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, Nguyệt Như tiếp tục chạy như bay trên dãy hành lang. Sắp chạy đến cuối hành lang, cô đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tốc độ cũng tự nhiên giảm lại.

Vỹ Phàm khó khăn đi từng bước trên con đường tưởng như dài vô tận, đến lúc cảm thấy bản thân sắp chịu hết nổi muốn ngã xuống lại nhìn thấy người anh mong nhớ bấy lâu. Có phải anh hoa mắt không?

“Vỹ Phàm…”

“Nguyệt Như…” Lời vừa nói ra thì Vỹ Phàm cũng không thể gắng gượng thêm nữa, mất hết trọng lực ngã nhào xuống đất.

“Vỹ Phàm, anh không sao chứ?” Nguyệt Như hốt hoảng chạy đến đỡ anh.

“Anh không sao…” Dù đau đến không thể thở được nhưng Vỹ Phàm vẫn cố gắng mỉm cười. Lại nhìn Nguyệt Như, cô khỏe mạnh thế này, lúc nãy còn chạy nhanh như vậy đâu có giống đang bị thương “Nguyệt Như, không phải nói em xảy ra tai nạn giao thông sao? Em bị thương chỗ nào?”

“Tai nạn giao thông… em…” Nguyệt Như chỉ ngón tay trỏ vào mũi mình, ngạc nhiên hỏi “Làm gì có. Em bình thường mà.”

“Hàn Phong chết tiệt, dám lừa anh.” Vỹ Phàm tức đến nghiến răng.

“Còn anh thế nào rồi. Bác sĩ gọi điện cho em nói tình trạng của anh chuyển biến xấu phải phẫu thuật lần nữa mà.” Nguyệt Như vẫn chưa hết lo sợ.

“Lại là anh ta giở trò nữa rồi. Anh không có gì, đang hồi phục rất tốt.” Hàn Phong đáng chết lại dùng cách vô nhân đạo này lừa gạt anh và Nguyệt Như. Đợi anh xuất viện xem anh xử anh ta thế nào.

“Nhưng rõ ràng có một bác sĩ…” Nguyệt Như bán tín bán nghi.

“Người gọi điện cho em là Hàn Phong, cấp trên của anh. Anh ta nghe nói chúng ta có hiểu lầm nên mới dùng cách này lừa em đến đây.” Vỹ Phàm rất không tình nguyện kể lại mọi chuyện.

“Trác Vỹ Phàm, anh lại lừa em.” Nguyệt Như không dám tin Vỹ Phàm lại làm ra chuyện ấu trĩ như vậy “Em đúng là ngu như heo. Tự nhiên chạy đến đây làm gì chứ.”

Nguyệt Như mang một bụng tức định quay lưng rời đi thì bị Vỹ Phàm kéo lại.

“Buông em ra.” Cô mạnh tay đẩy anh.

“Nghe anh giải thích đã. Anh không biết Hàn Phong lại làm như vậy. Ngay cả anh cũng bị lừa mà.” Oan uổng cho anh quá, anh cũng là nạn nhân mà thôi.

“Nếu không có sự đồng ý của anh, anh ta sao dám làm vậy. Hai người cũng cùng một duộc cả thôi.” Nguyệt Như không khống chế được cơn giận, lớn tiếng quát.

“Em cho rằng anh sẽ đem tính mạng của em ra đùa giỡn sao? Mặc dù anh rất muốn giải quyết hiểu lầm của chúng ta một cách êm đẹp nhưng anh tuyệt đối không làm chuyện như vậy.” Vỹ Phàm có cảm giác ruột gan nóng bừng nhưng thân thể anh lại lạnh toát. Hai luồng khí nóng lạnh chạy maraton trong cơ thể khiến anh rất khó chịu. Nhưng dù là vậy anh cũng kiên quyết không buông tay Nguyệt Như ra.

“Anh… anh làm sao vậy?” Đang định mắng anh thêm vài câu nhưng cô phát hiện Vỹ Phàm có gì đó không ổn.

Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, đôi môi tái nhợt, trước bụng anh còn loang lổ những vết màu đỏ… là máu.

“Vỹ Phàm, vết thương của anh bị rách rồi. Vỹ Phàm, anh nghe em nói không?” Lúc cô phát hiện anh có vấn đề thì Vỹ Phàm cũng lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê rồi.

“Vỹ Phàm… bác sĩ… bác sĩ…” Nguyệt Như vừa lấy khăn tay bịt miệng vết thương lại vừa gọi bác sĩ.

Cô thật là, sao lại quên mất anh là bệnh nhân. Lúc nãy còn giằng co với anh quyết liệt như vậy, vết thương bị rách có khi là do cô.

“Sao lại thế này? Cậu ta có còn muốn sống nữa không vậy? Đã dặn không được xuống giường rồi…” Vị bác sĩ già phẫu thuật cho Vỹ Phàm lần trước vừa chạy tới nơi thấy tình hình Vỹ Phàm tệ như vậy không khỏi lớn tiếng càm ràm.

“Anh ấy đau lắm rồi ông còn ở đó nhiều lời nữa. Mau nghĩ cách gì để máu ngừng chảy đi.” Nguyệt Như lo lắng đến độ với ai cũng cáu gắt được.

“Cái cô này…”

“Nhanh lên. Anh ấy mà có chuyện gì tôi sẽ không tha cho ông đâu.” Bác sĩ của bệnh viện này làm sao vậy. Đứng trước sự sinh tử của bệnh nhân mà cứ ung dung như không có chuyện gì.

“Biết rồi, biết rồi.” Cãi nhau với cô chỉ tổ mệt óc. Tập trung cứu mạng tên không biết sống chết này còn hơn.

Vỹ Phàm được đỡ lên cáng rồi chuyển đến phòng cấp cứu. Trong cơn mơ màng, anh nghe thấy tiếng Nguyệt Như đang gọi anh. Cố hết sức mở mắt, anh thì thào.

“Nguyệt Như… anh không lừa em…”

“Anh nói cái gì? Vỹ Phàm…” Anh nói nhỏ quá làm cô ghé tai cũng không nghe rõ.

“Anh không phải cố ý… không tin em… là anh sợ… sợ mất đi em nên mới nông nổi… anh xin lỗi…” Vỹ Phàm vẫn không buông tay Nguyệt Như, trong cơn mê sảng không ngừng lẩm bẩm.

Cuối cùng Nguyệt Như cũng nghe được những lời Vỹ Phàm nói. Cô không kìm được nước mắt, từng giọt… từng giọt rơi xuống làm ướt cả bàn tay anh.

“Em biết rồi. Em không giận nữa, thật đấy.”

“Nguyệt Như… anh yêu em… tin anh… anh không gạt em…”

“Em tin… em tin mà. Vỹ Phàm, anh đừng nói nữa. Nằm yên để bác sĩ giúp anh cầm máu có được không?” Bụng anh vẫn chảy máu không ngừng khiến cô luống cuống tay chân.

Vị bác sĩ già vốn đang tập trung cầm máu nhưng thấy hai người cứ anh anh em em khiến ông nổi điên quát lớn.

“Cô cậu có thôi ngay đi không hả. Chết đến nơi còn nói chuyện yêu đương. Thật không hiểu nổi.”

Cuối cùng vì muốn có thể chuyên tâm làm tròn trách nhiệm của người bác sĩ, ông không chút khách sáo đuổi Nguyệt Như ra ngoài. Vỹ Phàm cũng bị gây mê, bất tỉnh nhân sự, không nói năng gì được nữa.