Đến nơi, lão Lục phụ trách khuân đồ đạc của Nguyệt Như còn Vỹ Phàm không ngại bẩn đích thân dìu cô lên nhà. Hành động này có lẽ anh không để ý nhưng cô phi thường lưu tâm nha.
Trên đời có người đàn ông nào lại tình nguyện đến gần một cô gái bẩn thỉu như vậy chứ, lại còn rất dịu dàng đỡ cô lên từng bậc thang. Khiến cô liên tưởng đến những chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích. Mà cô giống như nàng công chúa được bảo vệ, che chở từng chút một. Trong lòng khẽ xao động.
“Mau mở cửa.” Thấy cô thất thần, Vỹ Phàm nhíu mày lên tiếng.
“Ah…” Nguyệt Như thu lại ba hồn bảy vía, vội lục lọi trong túi xách tìm chìa khóa.
Cửa vừa mở, Vỹ Phàm liền quay đầu nói với lão Lục “Chú về trước đi. Có gì tôi sẽ gọi.”
“Dạ, phó tổng.” Mang theo một bụng nghi hoặc nhưng lão Lục cũng đành rời khỏi trong nuối tiếc. Tò mò chuyện riêng tư của Trác phó tổng là tội chết đấy. Ông cũng không dại mà phạm vào. Tò mò ơi, nhịn xuống.
Đỡ Nguyệt Như ngồi vào ghế rồi Vỹ Phàm ra ngoài đem đồ đạc vào nhà cho cô. Nguyệt Như nhìn anh cứ ra ra vào vào như vậy đột nhiên trong lòng có chút ấm áp. Nghiệt duyên của hai người cũng thật lạ, rõ ràng không ưa đối phương nhưng mỗi lần cô gặp rắc rối anh đều có mặt giúp đỡ. Gọi anh là ôn thần hình như không đúng cho lắm.
“Cô đi tắm đi. Đừng ngâm nước quá lâu, không tốt cho vết thương đâu. Tôi về nhà lấy thuốc cho cô.” Vỹ Phàm làm xong việc liền hướng cô nói chuyện sau đó trở về nhà lấy thuốc.
Từ đầu đến cuối anh tự biên tự diễn cũng không hỏi xem cô có đồng ý không. Tên này thật bá đạo. Nguyệt Như bĩu môi nghĩ thầm. Có điều cô thích sự bá đạo của anh.
Tự cười một mình, Nguyệt Như giống như quên hết bực dọc cô gặp phải bên ngoài vui vẻ vào phòng tắm tẩy rửa thân thể dơ bẩn này.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Vỹ Phàm không hỏi cũng biết cô gái kia đang làm gì. Anh bày hòm thuốc cá nhân lên bàn rồi không tự chủ nhìn ngó một vòng nhà hàng xóm. Sạch sẽ, gọn gàng còn có chút mùi vị của phụ nữ. Cũng không tệ.
Ngồi xuống ghế sô pha, Vỹ Phàm mệt mỏi ngả đầu ra sau. Anh cũng không hiểu bản thân mình đang làm cái gì nữa. Đáng lẽ giờ này anh phải yên vị trên chiếc giường thân yêu rồi đánh một giấc đến tối mới đúng. Sao lại chạy tới chạy lui ở chỗ của ngôi sao chổi này làm gì. Lạ thật.
“Anh về nhà đi. Tôi tự lo được rồi.” Vừa mới từ phòng tắm trở ra, Nguyệt Như bị bộ dáng của Vỹ Phàm làm cho mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng.
Anh nửa ngồi nửa nằm trên ghế sô pha nhà cô, tư thế có chút phóng túng tuyệt không giống vẻ cứng ngắc thường ngày. Nhất là anh đã cởi ra áo vest ngoài, chỉ mặc một chiếc sơmi trắng, lại chỉ cài đến nút thứ ba vô tình để lộ bờ ngực cường tráng. Không những vậy tay áo còn xắn lên tới khuỷu tay tạo cảm giác khỏe khoắn, rất “man” nha. Người đàn ông này không đi làm model thật là tổn thất to lớn của nghệ thuật nước nhà.
Tuy cô nói lí nhí như muỗi kêu nhưng cũng lọt vào tai Vỹ Phàm. Anh thu lại bộ dáng nhàn nhã khi nãy, nghiêm túc ngồi trên ghế.
“Lại ngồi xuống đi. Tôi giúp cô bôi thuốc.” Xem như anh đang tích đức đi.
“Không cần, tôi tự làm.” Nguyệt Như giãy nảy lên, rất không khách sáo từ chối ý tốt của anh.
Hai người vẫn là nên đấu khẩu như trước đây, chứ cứ chung sống trong hòa bình thế này cô không quen a.
Vỹ Phàm nheo mắt, giọng nói trở nên nguy hiểm “Tôi nhắc lại lần nữa, qua đây ngồi xuống.”
“Anh hung dữ cái gì. Đã nói không cần anh giúp rồi.” Nguyệt Như cũng không để lời đe dọa của anh vào tai, ngang bướng cãi lại.
“Tôi không có thời gian cùng cô cãi nhau đâu.” Chỉ hai bước chân, Vỹ Phàm đã thành công bắt cô gái ngang bướng trước mặt ngồi xuống ghế.
“Không cho phép cử động.” Thấy cô giãy dụa, anh liền khóa chặt cô trong tay đồng thời trợn mắt đe dọa.
Nguyệt Như chính thức rơi vào tay giặc. Đừng nói cô đang bị thương, dù cô có khỏe mạnh bình thường cũng không thể nào chống lại sức lực của người đàn ông này. Thức thời là tuấn kiệt, ngoan ngoãn nghe lời thôi Nguyệt Như.
Dù vẫn trừng mắt nhìn anh tỏ vẻ chống đối nhưng tay chân Nguyệt Như đã ngoan hơn rất nhiều. Vỹ Phàm liếc mắt nhìn cô một cái rồi xoay người lấy thuốc bôi cho cô.
“Thật không hiểu nổi cô. Đánh nhau xong rồi còn mang thân tàn ma dại đi lang thang ngoài đường. Cô bị ngốc hay sao mà không biết gọi taxi về nhà. Nếu không gặp tôi cô định cứ thế đi bộ về nhà sao.” Thật ra anh cũng không muốn nói nhưng vẫn nhịn không được càu nhàu mấy câu.
Nguyệt Như há hốc mồm nhìn người đàn ông đang chăm chú xử lí vết thương cho cô. Anh giống hệt ông chồng nhỏ cằn nhằn khi vợ làm sai vậy. Làm ơn, đừng khiến cô ảo tưởng về mối quan hệ của hai người chứ.
Lấy lại tinh thần, Nguyệt Như gân cổ lên cãi “Tiền đâu mà đi taxi, từ đó về nhà phải mất mấy trăm tệ đó. Tôi tiết kiệm mấy ngày mới được nhiêu đó, làm sao có thể tùy tiện phung phí.”
Vẻ mặt Nguyệt Như đột nhiên trầm xuống, không nhắc tới tiền thì thôi mỗi lần nhắc tới là phát rầu. Tuần sau cô phải đưa tiền cho em trai rồi nhưng giờ thương tích chồng chất thương tích, làm sao đi làm đây.
Phát hiện cô thở dài, Vỹ Phàm nâng mắt nhìn. Tự nhiên bày ra bộ mặt oán phụ này làm gì khiến lòng anh căng tức khó chịu. Mà nghe cô nói chuyện giống như rất khó khăn. Rốt cuộc cô có chuyện gì?
“Thiếu tiền xài?” Anh không nhanh không chậm hỏi.
“Không liên quan tới anh.” Quan hệ của cô và anh cũng xem như đặc biệt, không nên dính tới tiền bạc.
“Không liên quan thì thôi vậy. Tôi tưởng cô thiếu tiền xài định giới thiệu cho cô công việc để làm. Xem như tôi nhiều chuyện. Bỏ đi.” Vỹ Phàm làm như không quan tâm tự thì thầm một mình.
Nghe đến có việc để làm, hai mắt Nguyệt Như sáng lên. Cô lay mạnh tay anh, hỏi liên tục “Anh nói thật chứ? Là công việc gì vậy? Kiếm được nhiều tiền không? Bao giờ có thể làm?”
Nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống anh làm Vỹ Phàm bật cười. Trên đời sao lại có cô gái ham tiền như cô chứ.
“Giúp tôi dọn dẹp nhà. Một ngày 2 ngàn tệ. Thế nào?” Anh cười như không cười đề ra yêu cầu.
“Một ngày hai ngàn?” Nguyệt Như mở to mắt nhìn anh. Anh ta đang đùa sao? Làm giúp việc nhà thôi cũng có thể kiếm được nhiều tiền như thế à?
Đưa tay sờ trán Vỹ Phàm, Nguyệt Như khẽ lẩm bẩm “Đâu có bị sốt.”
Vỹ Phàm cười cười hất tay cô ra “Tôi đương nhiên bình thường. Sao hả? Làm hay không làm?”
“Anh nghiêm túc chứ? Tuy tôi từng khiến anh mất mặt nhưng anh là đàn ông không thể thừa nước đục thả câu, lừa gạt tôi để trả thù đâu đấy.” Nguyệt Như rất không tin tưởng hỏi lại anh.
“Cô không những ham tiền mà còn mắc chứng ảo tưởng rất nghiêm trọng đấy. Tôi đây tốt bụng khuyên cô một câu, kiếm được tiền rồi nhanh chóng đi chữa bệnh đi.” Anh khoanh tay trước ngực, nhìn cô trào phúng.
“Có anh bị chứng ảo tưởng thì có.” Cô liếc anh một cái bén ngót cảnh cáo “Anh làm hợp đồng đi, tôi kí. Miễn cho sau này anh trở mặt.”
“Có giấy bút không? Tôi viết cho cô.” Bó tay với cô gái này, anh từ khi nào lại trở thành người vì mấy trăm đồng mà trở mặt chứ. Quá coi thường anh rồi đó.
Chỉ mất một ít thời gian, bản hợp đồng phục vụ cho giao dịch giữa hai người liền hoàn tất. Theo đó thì mỗi ngày Nguyệt Như sẽ đến nhà của Vỹ Phàm làm các công việc sau: dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, nấu bữa tối. Mỗi ngày làm việc sẽ được tính là hai ngàn. Công việc này sẽ duy trì đến khi chân cô hoàn toàn lành lại. Nhìn chung các điều khoản trong hợp đồng đều rất có lợi cho Nguyệt Như, không có gì phải bàn cãi. Chỉ duy có một điều là không có sự cho phép của anh, cô tuyệt đối không được đi vào phòng làm việc của anh. Điều này cũng đơn giản thôi.
“Bái Nguyệt Như… không nghĩ ra tên của cô rất giống danh môn thục nữ.” Quen biết đã lâu nhưng bây giờ anh mới biết tên của cô.
“Tôi cũng không nghĩ ra sao một người mặt mày hung ác như anh lại có thể trở thành lãnh đạo cao cấp của một tập đoàn lớn như vậy.” Nguyệt Như ngay lập tức phản pháo.
“Rất tiếc nhưng tôi lại chính là lãnh đạo cao cấp của một tập đoàn lớn còn cô một chút cũng không giống danh môn thục nữ.” Anh không khách khí nhấn mạnh.
Nguyệt Như bị anh chọc tức đến đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn anh một cái rồi hạ lệnh đuổi khách “Không còn chuyện gì nữa thì làm ơn ra khỏi nhà tôi. Tôi không có thói quen nói chuyện với người không đâu.”
Vỹ Phàm tao nhã đứng dậy, vui vẻ đón nhận công kích của cô. Trước khi ra cửa anh cũng không quên trả đũa.
“Tôi cũng không có thói quen thở chung một bầu không khí với cô gái hám tiền như cô. Rất ô nhiễm.”
“Anh… đi chết đi.” Nguyệt Như chụp ngay chiếc đệm ngồi hướng anh quăng tới nhưng tên đáng ghét đó lại nhanh chân chuồn mất. Kết quả chiếc đệm rất tình cảm mà ôm hôn thắm thiết cánh cửa. Ngay cả lông chân của anh cũng không có cơ hội chạm đến.
Nguyệt Như tức giận đến khoa tay múa chân. Cô xin trịnh trọng tuyên bố những lời khen khi nãy cô dành cho tên chết tiết đó, cô rút lại toàn bộ. Cô còn ảo tưởng đem anh so sánh với hoàng tử trong truyện cổ tích, đầu cô chắc bị hư rồi.