Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 8: Quan Hệ Thay ĐổI

Tập đoàn Hàn thị

Toàn bộ chủ quản cao cấp của Hàn thị như bị đóng băng, không ai dám nhúc nhích hay nói tiếng to tiếng nhỏ gì trước mặt Vỹ Phàm. Họ là đang cúi đầu chờ chết đó.

Vẻ mặt lãnh đạm, Vỹ Phàm tây trang chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên ghế da sang trọng liếc mắt nhìn từng người một đang đứng trước mặt mình. Anh vẫn đang chờ đợi lời giải thích thỏa đáng từ đám người này. Họ lại cứ cúi đầu im lặng là thế nào.

“Tôi không đủ kiên nhẫn chơi trò im lặng với mấy người. Các người có hai sự lựa chọn, một là giải thích rõ ràng vì sao chỉ trong một đêm lại có đến hàng trăm lá thư tố cáo chủ quản các bộ phận ăn chặn tiền thưởng của nhân viên, hai là 2h chiều nay các người để đơn từ chức trên bàn của tôi. Thế nào?”

Vừa mới tới văn phòng anh đã nghe Lý An báo lại trong hộp thư của anh có hàng trăm lá thư tố cáo cùng một nội dung, nói rằng các chủ quản cao cấp ăn chặn tiền thưởng của nhân viên khiến họ một xu cũng không nhận được. Đối với chuyện này Vỹ Phàm rất tức giận, dù là thư nặc danh nhưng anh nhất định phải điều tra rõ ràng. Cho nên anh mới gọi tất cả chủ quản lên hỏi chuyện, vừa nghe anh nói họ đều giật mình. Thái độ chột dạ như vậy, anh còn không hiểu sao.

Cuối cùng dưới sự thúc ép của Vỹ Phàm cũng có một người đứng ra nói chuyện “Phó tổng, chuyện ăn chặn tiền thưởng của nhân viên đều là bịa đặt. Chúng tôi đảm bảo không có chuyện này xảy ra.”

Có người ra mặt đứng mũi chịu sào, những người còn lại lập tức trăm miệng như một kêu oan. Lý An đứng bên cạnh không chịu nổi họ làm ồn liền ra dấu bảo họ im lặng. Sau đó anh quay sang cùng Vỹ Phàm nói chuyện.

“Phó tổng, tôi nghĩ việc này cần điều tra lại. Hàn thị là tập đoàn lớn, người chúng ta tuyển dụng đều là phần tử tinh anh. Hơn nữa vấn đề phúc lợi của nhân viên được giám thị rất kĩ lưỡng làm sao lại xảy ra chuyện như thư tố cáo đó nói.”

Anh đương nhiên không hoàn toàn tin vào thư tố cáo nhưng thái độ chột dạ của đám người này mới chính là vấn đề. Nếu không làm, họ việc gì phải tỏ ra sợ sệt như thế.

“Được, coi như tôi tin các người. Nhưng thái độ sợ sệt của mấy người lúc nãy giải thích sao đây?”

“Bởi vì…” Giám đốc bộ phận thị trường ấp úng mãi cũng không thành lời.

“Nói.” Vỹ Phàm trầm giọng quát một tiếng.

“Là vì chúng tôi cũng nhận được thư nặc danh nói rằng trong tay phó tổng có chứng cứ chúng tôi ăn chặn tiền thưởng của nhân viên. Cho nên khi bị anh gọi lên mới căng thẳng như vậy.” Bị quát nên vị giám đốc đó nhắm mắt nói một lèo.

“Lại là thư nặc danh?” Vỹ Phàm nhíu mày khó hiểu.

Cái quái gì đang xảy ra vậy. Tự nhiên toàn bộ lãnh đạo cao cấp đều nhận được thư nặc danh là thế nào? Chuyện này có vẻ không bình thường.

“Được rồi. Mọi người để lại thư nặc danh mình nhận được rồi trở về làm việc đi. Tôi sẽ tìm hiểu việc này.” Anh ra quyết định.

“Phó tổng, chúng tôi nói là thật. Anh nhất định phải tin tưởng chúng tôi.” Các chủ quản nhao nhao lên.

Vỹ Phàm nhắm hờ mắt sau đó gật đầu rồi phẩy tay bảo họ ra ngoài. Muốn biết chuyện gì đang xảy ra anh cần có thời gian điều tra.

Lý An sau khi tiễn các chủ quản ra ngoài liền trở lại cùng Vỹ Phàm thảo luận “Phó tổng, anh định làm thế nào?”

“Giao mấy lá thư này cho một văn phòng thám tử uy tín, bảo họ giúp chúng ta điều tra nguồn gốc. Có tin báo cho tôi.” Hiện tại anh phải biết mấy lá thư này là từ đâu ra mới có thể nghĩ ra đối sách.

“Tôi biết rồi.” Lý An gật đầu rồi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Vỹ Phàm day day huyệt thái dương. Một mình gánh vác trọng trách quản lí công ty thật không dễ. Trăm công ngàn việc đều đổ lên đầu anh. Hiện tại mà có Hàn Phong ở đây thì tốt, ít ra có người cùng anh bàn tính đối sách. Tên kia đúng là không có nghĩa khí, bỏ công ty lại cho anh còn bản thân lại thanh nhàn hưởng thụ bên người đẹp. Bất công, quá bất công.

Bận rộn cả một ngày cuối cùng Vỹ Phàm cũng có thể trở về nhà nghỉ ngơi. Vứt cặp táp lên bàn, anh mệt mỏi ngả người xuống ghế. Ngủ, giờ phút này anh chỉ muốn ngủ.

“Về rồi sao?” Nguyệt Như từ trong bếp chạy ra, vui vẻ chào hỏi.

Làm việc cho anh đã mấy ngày, căn nhà này đối với cô cũng đã trở nên quen thuộc. Nói thật cô rất cảm kích anh, cho cô công việc nhàn hạ như vậy lại kiếm được nhiều tiền. Rất tốt.

“Trễ rồi mà. Sao cô chưa trở về.” Anh nhoài người dậy, mệt mỏi nói chuyện.

“Giúp anh hâm nóng thức ăn đó. Tôi đã nhận tiền của anh thì phải làm cho tốt chứ. Chờ anh ăn xong, tôi mới có thể trở về.” Cô với lấy trái táo trên bàn, ngon lành gặm cắn.

“Lần sau không cần phiền phức như vậy. Cô nấu ăn xong cứ để đó. Thời gian làm việc của tôi thất thường, cô làm sao mà đợi.” Anh xoa xoa cái cổ đau nhức, nhạt giọng nói.

“Anh khỏi giới thiệu, mấy ngày qua làm việc cho anh tôi cũng biết anh làm việc có bao nhiêu thất thường.” Nguyệt Như tựa như đã quá quen với việc anh đi sớm về trễ. Bất quá cái đó không quan trọng, nguyên tắc làm người của cô rất rõ ràng. Nhận tiền rồi nhất định phải làm việc đâu vào đấy.

“Không nói nữa. Anh đi tắm đi còn ăn tối nữa. Làm ơn đi đại ca, tôi còn muốn về nhà ngủ.” Mỗi lần muốn thúc bách anh ăn tối chỉ cần xuất ra chiêu này lập tức hữu dụng.

“Biết rồi, biết rồi.” Tự dưng rước tiểu quản gia này về làm gì để bị cô quản lí 24/24. Nói 24/24 cũng hơi quá nhưng chỉ cần anh ở nhà là cô không để anh được yên. Nói cái gì đó là chức trách của cô, anh tuy là ông chủ cũng không thể cản trở cô làm việc. Tranh cãi hoài cũng mệt, cuối cùng anh đành giơ cờ trắng đầu hàng, mặc cô làm gì thì làm.

“Đậu hũ xào cay, thịt heo xào rau, tôm sốt tương, canh cá. Sao hả? Hấp dẫn không?” Nguyệt Như một bộ tự đắc nhìn Vỹ Phàm.

“Sao toàn món ăn Tứ Xuyên vậy?” Anh ăn cay cũng rất ok nhưng cả bàn đều là những món cay xè thế này, bảo anh ăn thế nào.

“Hôm nay trời đột nhiên trở lạnh, ăn món Tứ Xuyên rất hợp lí mà. Cũng không cay lắm đâu vì tay nghề của tôi chưa đạt đến trình độ có thể nấu món ăn Tứ Xuyên chính cống. Ăn thử đi, giúp anh cải thiện khẩu vị đó.” Gắp một miếng đậu hũ non vào chén của anh, Nguyệt Như nhiệt tình giới thiệu.

“Cảm ơn.” Vỹ Phàm nhận lấy chén cơm từ tay cô, chân thành cảm ơn.

Tuy bị cô quản lí từ chuyện ăn đến chuyện ngủ nhưng không thể phủ nhận từ ngày cô giúp anh chăm sóc nhà cửa anh đã bớt đi một mối lo. Ít ra khi về nhà sẽ không cần nghĩ xem có gì ăn không, quần áo hôm qua đã giặt chưa… Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao đàn ông cần phải lấy vợ, cho dù độc thân cũng cần có người giúp việc.

“Nè, ở công ty có chuyện gì đúng không? Nhìn anh không được vui?” Thấy anh lúc ăn cũng nhíu mày ra vẻ suy nghĩ, Nguyệt Như không nhịn được hỏi một chút.

“Ra ngoài làm việc không gặp chuyện này thì sẽ gặp chuyện kia. Tôi quen rồi.” Vỹ Phàm cười nhẹ.

“Cũng đúng.” Nguyệt Như gật gù rồi cô chống tay đứng dậy “Anh ăn xong cứ để chén đũa đó. Sáng mai tôi qua dọn dẹp. Chúc ngủ ngon, ông chủ.”

Nói rồi cô xoay người bỏ đi nhưng cũng loáng thoáng nghe được anh chúc cô ngủ ngon.

Nguyệt Như rời khỏi, Vỹ Phàm cũng buông đũa. Anh không có tâm trạng ăn uống, hiện tại nên tìm chủ nhân chân chính của Hàn thị bàn bạc công sự. Mặc kệ anh ta có vui hay không.

Vào phòng làm việc, Vỹ Phàm bật máy tính cùng Hàn Phong nói chuyện qua webcam.

“Giờ này còn tìm tôi, chắc có chuyện quan trọng hả?” Trong màn hình, Hàn Phong giống như đoán trước Vỹ Phàm sẽ tìm anh nên không lấy làm ngạc nhiên.

“Anh nhận được bao nhiêu email khiếu nại rồi?” Vỹ Phàm thong dong không kém, bình thản nói chuyện.

Hàn Phong phát ra tiếng cười trầm thấp, rộng rãi cung cấp cho đồng sự một con số chính xác “24.”

Vỹ Phàm lắc đầu cười khổ, Hàn thị có tất cả 24 bộ phận mà Hàn Phong lại nhận được 24 mail khiếu nại. Hiểu rồi nhỉ.

“Vậy xin hỏi tổng tài định xử lí tôi thế nào?”

“Xử lí anh để tôi một mình vất vả à. Hàn Phong tôi không ngốc như vậy.” Hàn Phong nửa đùa nửa thật “Vỹ Phàm, chuyện thư nặc danh tôi nghĩ có kẻ muốn chia rẽ nội bộ chúng ta. Anh thấy sao?”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Vỹ Phàm gật đầu “Chỉ là muốn tìm kẻ chủ mưu cũng không đơn giản.”

“Trước hết phải trấn an tinh thần các chủ quản đã. Nội bộ rối ren sẽ khó mà làm việc.” Hàn Phong chân tình khuyên nhủ.

Vỹ Phàm làm việc nói lý nhiều hơn nói tình nên không được lòng mọi người thành ra cũng khó khăn trong việc quản lí. Mà anh là tổng tài tuyệt không muốn cấp dưới của mình tranh chấp, đối chọi với nhau. Khiến ngày nào anh cũng nhận hàng đống mail khiếu nại phó tổng thế này, phó tổng thế kia… bảo sao anh có thể vui vẻ hưởng tuần trăng mật bên vợ yêu được.

“Lo lắng thì về mà quản lí.” Vỹ Phàm liếc mắt coi thường.

“Anh thật không có nghĩa khí, chúng ta cộng tác bao nhiêu năm lại tính toán như vậy với tôi.” Hàn Phong oán trách.

“Đừng nói tào lao nữa, có đoán được ai đứng sau vụ này không?” Vỹ Phàm trở về chuyện chính tránh để ai kia tiếp tục mắng anh không nghĩa khí.

“Nhân lúc tôi không ở Hàn thị liền bày trò chia rẽ anh và cấp dưới khiến nội bộ chúng ta rối ren. Rảnh rỗi làm ba trò quỷ đó chắc chỉ có Ấu Trấn Ban của Niên Thắng.” Hàn Phong cười như không cười.

Vỹ Phàm lộ ra nụ cười hiếm thấy “Tổng tài, có nên nói tôi và anh tâm ý tương thông không nhỉ?”

Hàn Phong ha ha cười lớn “Cần gì phải nói. Chúng ta làm việc bao lâu nay vẫn luôn hiểu ý nhau như thế mà. Vỹ Phàm, tôi chờ tin vui của anh.”

“Tổng tài đã giao phó, tôi sẽ tận sức. Không quấy rầy anh cùng chị dâu ân ái nữa.” Nói rồi anh tắt máy tính, bắt đầu tính toán làm sao lôi tên khốn Ấu Trấn Ban kia ra ánh sáng. Lần này nhất định khiến tên khốn đó chết thật khó coi mới được.