Vì có sự chăm sóc chu đáo của Nguyệt Như mà chẳng bao lâu Vỹ Phàm đã được xuất viện. Tốc độ hồi phục nhanh đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
“Anh rể, loại xe này tuyệt thật đấy.” Từ ngày Vỹ Phàm xuất viện về nhà, Kiến Thiên cứ quấn lấy anh không rời. Hết hỏi đông lại hỏi tây, giờ lại quay về sở thích xe cộ.
Nhìn chiếc BMW I8 màu xám bạc ngự trị trên màn hình máy tính, Vỹ Phàm khẽ cười “Anh tặng em một chiếc nhé.”
“Anh rể, không cần khách sáo. Chiếc xe này em sẽ tự mình lấy.” Thân là đàn ông, đầu đội trời chân đạp đất, những thứ yêu thích đương nhiên phải tự mình giành lấy.
“Có chí khí.” Vỹ Phàm khá hài lòng với con người Kiến Thiên. Cậu nhóc này nếu được đào tạo bài bản chắc chắn sẽ trở thành nhân tài.
“Vỹ Phàm, Kiến Thiên, ăn cơm thôi.” Nguyệt Như từ trong bếp nói vọng ra.
Sau đó tiếng bước chân ngày càng gần, khi cô mang món cuối cùng để lên bàn thì anh em họ cũng đã yên vị.
“Chị à, lại mấy món này sao?” Kiến Thiên nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn không nhịn được lầm bầm.
“Ăn thanh đạm một chút sẽ tốt cho cơ thể.” Câu này không biết cô đã nói bao nhiêu lần rồi nữa.
Cũng chỉ vì Vỹ Phàm chưa thật sự hồi phục nên trong vấn đề ăn uống phải đặc biệt chú ý. Rau xanh, đậu hũ hai nguyên liệu này lần lượt được chế biến thành những món ăn khác nhau. Đã hai ngày ăn như vậy nên Kiến Thiên bắt đầu cảm thấy dị ứng.
Nhìn vẻ mặt Kiến Thiên nhăn nhó không vui, Vỹ Phàm khẽ cười “Nguyệt Như, bữa sau không cần duy trì thực đơn kiểu này nữa đâu. Cứ ăn uống bình thường là được.”
“Đâu có được.” Nguyệt Như lập tức gạt phắt đi “Lỡ anh thấy mấy món dầu mỡ đó kìm lòng không đậu mà ăn vào thì vết thương sẽ càng nặng đó. Tóm lại, một khi bác sĩ chưa cho phép thì vẫn phải ăn thế này.”
“Chị, em muốn ăn thịt…” Kiến Thiên nằm dài ra bàn la hét.
“Bái Kiến Thiên, em có ăn hay không.” Nguyệt Như trừng mắt đe dọa.
Thằng nhóc này thật không biết điều, trong nhà có người bệnh mà chỉ nghĩ cho bản thân. Cô phải nghiêm khắc dạy dỗ mới được.
“Ăn, ăn…” Kiến Thiên miễn cưỡng cầm đũa, chán nản gắp mấy cọng rau vào chén.
“Coi như em khôn lanh.” Liếc em trai một cái, Nguyệt Như liền dời sự chú ý sang Vỹ Phàm “Anh ăn nhiều một chút.”
“Em cũng ăn đi.” Anh nhìn cô cười ngọt ngào.
Không phải anh nói gở nhưng bị thương thế này cũng đáng lắm. Cái cách cô ân cần chăm sóc anh bất kể ngày đêm khiến anh hạnh phúc khôn nguôi. Thật sự mong thời gian mãi dừng ở giây phút này.
Lại quay sang bắt gặp vẻ mặt đau khổ của Kiến Thiên, Vỹ Phàm nhỏ giọng an ủi “Chịu khó mấy bữa nữa đi. Hôm sau anh đưa em đi ăn thịt bò Kobe còn có gan ngỗng, trứng cá hồi.”
“Anh nói thật chứ?” Mắt Kiến Thiên sáng rực khi nghe Vỹ Phàm hứa hẹn.
“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Vỹ Phàm nắm tay thành đấm, đặt nhẹ trước ngực.
Kiến Thiên vui vẻ đến quay cuồng, cậu bắt đầu chờ mong cái ngày kia. Nhìn Vỹ Phàm cùng Kiến Thiên thì thầm với nhau rồi cười đến vui vẻ khiến Nguyệt Như cảm thấy thật hạnh phúc. Thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Hi vọng cô có thể giữ mãi khoảnh khắc này.
Bữa ăn tuy chỉ có vài món ăn đạm bạc nhưng lại rộn rã tiếng cười, rất có cảm giác của gia đình khiến Vỹ Phàm đặc biệt thích thú. Trước nay anh đều chỉ có một mình, ngoài công việc thật sự không có thú vui nào khác. Nhưng từ khi gặp Nguyệt Như dường như cuộc sống của anh thay đổi rất nhiều. Cảm thấy tươi mới và căng tràn sức sống. Thật sự rất tuyệt.
“Có cần anh giúp không?” Vỹ Phàm đi vào nhà bếp, tỏ ý muốn giúp đỡ.
“Không cần. Chỉ rửa mấy cái chén thôi, sẽ xong ngay mà.” Cô nhìn anh mỉm cười.
“Nguyệt Như, sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ không để em phải làm những công việc này nữa.” Anh mong muốn đem lại cho cô một cuộc sống vô lo vô nghĩ, an nhàn thoải mái. Dù sao đi nữa, cô cũng vất vả đủ rồi.
“Kết hôn? Em nói gả cho anh lúc nào?” Nguyệt Như nhướn mi, hất hàm hỏi ngược lại anh.
“Em chưa nói nhưng ngoài anh ra em không thể gả cho người khác nữa rồi.” Vỹ Phàm nhún vai ra vẻ chuyện đã rồi, khó lòng thay đổi.
“Anh… bá đạo.” Cô liếc anh một cái bén ngót rồi đưa chân đá nhẹ anh một cái.
“Chỉ cần có thể trói em bên cạnh anh suốt đời. Dù em mắng anh lưu manh, côn đồ… anh cũng không ngại.” Vỹ Phàm nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trước trán Nguyệt Như qua sau tai.
“Hai người làm ơn đừng nói những câu buồn nôn như vậy được không. Ớn lạnh quá đi.” Kiến Thiên rất không tình nguyện lên tiếng. Vốn chỉ muốn vào bếp uống li nước ai biết lại bắt gặp một màn tình chàng ý thiếp như vậy chứ. Quên luôn cả ý định uống nước, Kiến Thiên rùng mình một cái rồi đi thẳng ra ngoài.
Bị Kiến Thiên chỉ trích, Vỹ Phàm cùng Nguyệt Như chỉ đành nhìn nhau cười trừ.
“Phải rồi Nguyệt Như, tối mai Hàn Phong mời chúng ta ăn tối. Em có muốn đi không?” Suýt chút nữa Vỹ Phàm đã quên mất chuyện này.
“Hàn Phong? Người lần trước lừa chúng ta?” Nguyệt Như với khăn lau tay, ngờ vực hỏi.
“Phải, là anh ta. Tổng tài tập đoàn Hàn thị, là cấp trên của anh.”
“Nhưng sao tự dưng anh ta lại muốn mời chúng ta ăn tối?” Nguyệt Như cảm thấy khó hiểu.
“Chắc là muốn xin lỗi đi.” Đối với việc này Vỹ Phàm không mấy quan tâm.
Đáng lẽ anh cũng không muốn nhận lời cuộc hẹn này nhưng nghĩ lại sau này Nguyệt Như sẽ gia nhập thế giới của anh. Có cơ hội quen biết với đồng nghiệp của anh sẽ tốt cho cô.
“Xin lỗi… vậy bữa tối ngày mai là anh ta trả tiền đúng không?”
Vỹ Phàm qua loa gật đầu nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt gian manh của Nguyệt Như anh liền bật cười. Trong đầu cô lại đang nghĩ cách chỉnh người ta đây. Hàn Phong, ai bảo anh chọc vào người phụ nữ của tôi, ngày mai nếu phải cháy túi cũng đừng trách tôi.