Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 15: Không Thể Yêu

“Tối qua cậu không ngủ sao? Hai mắt thâm quầng rồi nè.” Thoại Tâm chăm chăm nhìn vào mắt Nguyệt Như, tò mò hỏi.

Sáng hôm nay cô hẹn bạn tốt ra ngoài gặp mặt tám chuyện một chút. Không ngờ lại để cô nhìn thấy bộ dạng bơ phờ xơ xác, giống như mất ngủ cả đêm.

“Mình mất ngủ.” Nguyệt Như nằm dài lên bàn, mệt mỏi khuấy tách cà phê.

Đinh… chính xác rồi. Chỉ mất ngủ mới có thể thành ra thế này thôi. Nhưng cái cô quan tâm là nguyên nhân. Vì sao? Vì sao vậy?

“Nói mình nghe thử đi. Chuyện gì khiến cậu phiền não đến nỗi mất ngủ như vậy.” Câu chuyện ở tiệc cưới của Dư Ái Nhi cô đã nghe qua. Phải nói là vô cùng kịch tính. Tiếc là cô không thể tận mắt chứng kiến đôi cẩu nam nữ kia bị bẽ mặt. Nhưng chuyện đó đã giải quyết xong rồi mà. Đâu còn gì khiến Nguyệt Như phải lo nghĩ nữa.

“Mình cũng không biết nữa.” Nguyệt Như uể oải ngồi dậy “Tự nhiên cảm thấy trong lòng không vui.”

“Nói nhảm. Chắc chắn phải có chuyện mới khiến cậu không vui. Là chuyện gì. Mau nói ra đi. Đừng nghĩ giấu mình.” Không cho Nguyệt Như có cơ hội trốn tránh, Thoại Tâm bày ra tư thế đe dọa.

“Cậu cũng không phải phần tử khủng bố, dẹp ánh mắt hình viên đạn đó đi.” Vỗ lên trán Thoại Tâm một cái, Nguyệt Như liếc mắt.

“Vậy cậu mau nói a.” Làm người ta sốt ruột chết đi được.

“Vì có chuyện mình nghĩ mãi không ra thôi.” Nguyệt Như đảo mắt nhìn ra ngoài cửa số nói nhỏ “Mình tự nhiên lại cảm thấy sợ hãi. Sợ mất đi…”

“Mất? Mất cái gì?” Thoại Tâm vẫn vô cùng kiên nhẫn truy hỏi.

“Mất sự quan tâm từ một người.” Trả lời Thoại Tâm xong cô khẽ cười. Đột nhiên khi nói ra câu này, Nguyệt Như vừa cảm thấy ngọt ngào lại không khỏi buồn bã. Tên đàn ông đáng ghét kia từ khi nào lại gieo vào lòng cô nhiều nỗi lo lắng vậy chứ.

Dáng vẻ thất thần, ánh mắt mơ hồ lại thêm bộ dáng u mê… Thoại Tâm có thể khẳng định trăm phần trăm bạn tốt của mình đã rơi vào lưới tình. Nhưng là ai mới được. Đột nhiên trong đầu nghĩ tới một người, Thoại Tâm hỏi dồn.

“Là người giúp cậu trong tiệc cưới của đôi cẩu nam nữ kia sao? Anh chàng hàng xóm của cậu đó. Phải không? Cậu thích người ta à?”

Trời ạ, cô có phải đã kết bạn nhầm với một bà tám nhiều chuyện không? Chuyện riêng tư như vậy mà Thoại Tâm cứ oang oang lên, lại còn bày ra biểu cảm vô cùng sinh động nữa. Đang xem phim chắc.

“Xin cậu đó, Thoại Tâm. Nhỏ miệng một chút. Còn nữa, làm ơn đừng có suy đoán lung tung. Ai nói mình thích anh ta.” Nguyệt Như chối bay chối biến với suy đoán của Thoại Tâm.

“Mình mới phải xin cậu đó.” Thoại Tâm chắp tay vái Nguyệt Như rồi bĩu môi “Chữ thích hiện to tướng trên mặt cậu kìa. Đừng có chối.”

“Đã nói không có mà.” Nguyệt Như cúi đầu gắt.

Cô và Vỹ Phàm là oan gia đó. Cho dù tình cảm hai người đang dần tốt lên nhưng làm sao có chuyện cô thích anh được. Có thích cũng chỉ là thích sự bá đạo của anh khi thấy cô bị thương, thích dáng vẻ chăm chú của anh khi làm việc, thích anh cười với cô và vòng tay ấm áp hôm đó. Nhưng khoan… Nguyệt Như giật mình. Cái gì của anh cô cũng thích, còn không phải thích anh sao? Cái này… làm sao có thể. Đối với phát hiện mới này thật sự khiến Nguyệt Như bối rối.

“Này, cậu thả hồn đi đâu vậy.” Thoại Tâm béo nhẹ hai má Nguyệt Như.

“Không… không có gì.” Nguyệt Như dè dặt trả lời “Mình quên mất còn có việc, về trước đây.”

Trong lòng cô hiện rất bối rối, cô muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút. Rốt cuộc cô đối với Vỹ Phàm là tình cảm gì? Có thật là loại tình cảm kia không.

“Khoan đã Nguyệt Như…” Cô còn chưa hỏi hết đó. Chạy đi vội như vậy làm gì chứ. Thoại Tâm không vui càu nhàu.

Ra khỏi quán cà phê, Nguyệt Như bần thần tảng bộ trên đường lớn. Cô từng yêu, yêu rất thật lòng nhưng lại nhận lấy kết quả không lấy gì làm vui vẻ. Nhưng không phải vì vậy mà cô đánh mất niềm tin vào tình yêu. Cô vẫn luôn tin rằng sẽ có ngày người đàn ông dành cho cô xuất hiện. Nhưng tại sao lần rung động này lại là với một người đàn ông vượt quá tầm tay của cô.

Anh là hoàng tử nhưng cô không phải công chúa. Anh hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể là dành cho cô. Nhưng cô lại để chính mình động tâm với anh. Tự đẩy bản thân xuống vực sâu vạn trượng. Không được Bái Nguyệt Như… Trác Vỹ Phàm, người đàn ông này không thể yêu.

“Nguyệt Như…” Tiếng gọi của ai đó làm Nguyệt Như thoát li khỏi dòng suy nghĩ rối loạn trong đầu. Nhưng cô thề, đó là tiếng gọi của ác quỷ.

Thẩm Quán Trung không nghĩ tới sẽ gặp lại Nguyệt Như sớm như vậy. Lần trước sau khi chia tay trong tiệc cưới, anh vẫn luôn nhớ về cô. Vì vậy mà cãi nhau với vợ không ít lần. Hiện tại tình cờ gặp nhau có phải hai người có duyên không?

“Nguyệt Như, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thẩm Quán Trung vui vẻ cười nói.

“Tôi và anh không quen biết. Không cần hồ hởi như vậy.” Ngay cả liếc mắt nhìn Nguyệt Như cũng lười, lạnh lùng quay đi.

“Em đừng đi…” Giữ lấy cánh tay Nguyệt Như, Thẩm Quán Trung khẩn trương “Anh biết em hận anh. Nhưng chuyện qua lâu rồi, em tội gì giữ mãi trong lòng. Tốt xấu gì cũng từng quen biết, ngồi xuống nói chuyện mấy câu được không?”

Nguyệt Như không lưu tình gạt tay anh ta rồi lạnh giọng “Thẩm Quán Trung, anh thôi dát vàng lên mặt mình đi. Tôi giữ mãi trong lòng chuyện gì? Đối với loại đàn ông như anh, đứng chung dưới một bầu trời cũng khiến tôi khó chịu rồi. Ngồi xuống nói chuyện? Xin lỗi, tôi không rảnh.”

Nói rồi Nguyệt Như quay lưng đi thẳng. Không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tên khốn kiếp này một hai làm cô nổi điên.

“Em kiêu ngạo như vậy là bởi vì Trác Vỹ Phàm sao? Không nghĩ tới em cũng là loại phụ nữ hám danh hám lợi. Còn bày trò câu rùa vàng. Muốn đổi đời?” Cứ nghĩ tới cô yêu kiều nép vào lòng Trác Vỹ Phàm tối hôm đó, trong lòng Thẩm Quán Trung lại tức giận. Trước đây cô yêu anh đến chết đi sống lại. Chỉ hai năm không gặp, cô lại dám yêu người đàn ông khác.

“Phải, tôi muốn đổi đời. Sao hả? Không vui? Anh cũng tự nhìn lại bản thân đi. So với anh ấy, anh có đáng là gì. Muốn đổi đời đương nhiên chọn anh ấy, không lẽ chọn anh.” Muốn vũ nhục cô, anh ta cũng đừng mong được yên.

“Anh có gì không bằng anh ta. Em nói đi, biệt thự, xe hơi, tiền… em muốn cái gì anh liền cho em. Chỉ cần em đồng ý quay về bên anh, cái gì anh cũng không tiếc.” Thẩm Quán Trung bị lời nói của Nguyệt Như làm cho kích động liền lớn tiếng hứa hẹn.

Từ sau khi tiệc cưới chấm dứt, anh suốt ngày bị vợ ca cẩm, bị cha mắng vô dụng. Tất cả chỉ vì tên Trác Vỹ Phàm kia. Bây giờ ngay cả Nguyệt Như cũng cho rằng anh ta hơn anh. Anh thật sự không phục.

“Trước đây sao tôi lại yêu anh chứ?” Nguyệt Như tự giễu cợt bản thân. Một người đàn ông tồi tệ như vậy lại khiến cô đánh mất ba năm thanh xuân. Thật không đáng.

“Thẩm Quán Trung, anh không cần hạ thấp tôi như vậy. Quay về bên anh? Anh đừng mơ tưởng. Từ nay về sau làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cho dù tình cờ gặp nhau cũng xem như chưa từng quen biết. Bởi tôi vô cùng… vô cùng chán ghét anh.” Cô phát hiện đối với người đàn ông mà cô yêu trước đây một chút cảm giác cũng không còn. Phải đứng bên cạnh anh ta thế này chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm.

“Bái Nguyệt Như, em sẽ phải hối hận.” Thẩm Quán Trung căm tức hét to.

Anh không cam lòng. Sinh ra trong một gia đình giàu có, anh là ngậm thìa vàng mà lớn lên. Người khác đối với anh có bao nhiêu ngưỡng mộ, bao nhiêu ghen tỵ. Nhưng hiện tại anh phải lấy một người vợ anh không yêu, suốt ngày tìm cách quản anh như quản cấp dưới. Lại còn bị tình cũ xem thường. Thẩm Quán Trung anh nhất định phải lấy lại thể diện bằng mọi cách.

Mặc kệ chó sủa sau lưng, Nguyệt Như ưỡn ngực chậm rãi đi từng bước. Cô rốt cuộc làm được rồi, không còn bị con người xấu xa đó ảnh hưởng tâm trạng nữa. Đột nhiên cô muốn khoe chuyện này với Vỹ Phàm. Nhưng giờ này chắc anh đang làm việc. Lại nói không thể yêu người đàn ông này sao cô cứ nghĩ tới anh chứ. Nguyệt Như lắc đầu cười khổ, quyết định về nhà.