Oan Gia Hàng Xóm
Lạc Băng
dtv-ebook.com

Chương 3: Hay Là Giúp MộT ChúT

Cả một ngày Vỹ Phàm không cách nào chuyên tâm làm việc được. Chỉ cần nhớ lại chuyện mất mặt ban sáng là anh lại giận tái mặt. Trác Vỹ Phàm anh dù sao cũng là nhân vật có tiếng trên thương trường vậy mà lại bị một cô gái giao pizza mắng xối xả trước mặt cấp dưới. Khiến đám người không biết sống chết đó mỗi lần thấy anh là bụm miệng lại cười. Đáng chết... dám hủy danh dự của anh. Tốt nhất đừng để anh gặp lại, nếu không anh sẽ cho cô ta đẹp mặt.

Phần văn kiện trong tay Vỹ Phàm vì cơn giận của anh mà bị bóp nát. Nếu không phải trợ lí của anh kịp thời xuất hiện làm gián đoạn suy nghĩ của anh, e rằng văn kiện đó phải làm lại rồi.

“Phó tổng, ngôi nhà anh mua gặp một số rắc rối về việc chuyển nhượng nên tạm thời anh không thể chuyển tới.” Lý An rành mạch báo cáo.

Ở Hàn thị, người có thể bình tĩnh nói chuyện với Vỹ Phàm cũng chỉ có anh và tổng tài Hàn Phong. Căn bản vẻ mặt hung thần của anh chẳng thể ảnh hưởng đến họ.

“Sao lại như vậy?” Vỹ Phàm không vui hỏi.

Trước đây anh cùng em họ ở chung trong một ngôi nhà rộng rãi gần công ty. Nhưng vì em họ anh muốn kết hôn nên anh tình nguyện chuyển ra ngoài nhường lại căn nhà đó cho đôi vợ chồng mới cưới. Vất vả lắm anh mới chọn được một ngôi nhà vừa ý, sao lại xảy ra chuyện rồi. Hôm nay đúng là xui xẻo. Chắc chắn vì anh đụng phải tiểu ngoan đồng kia.

“Chủ nhà mà chúng ta gặp không phải chủ thật sự. Anh ta lén ba mẹ mình muốn bán ngôi nhà trả nợ nhưng cuối cùng bị phát hiện nên gia đình họ tạm thời dừng việc chuyển nhượng. Chắc cần bàn bạc lại.” Lý An ngắn gọn giải thích.

“Khốn kiếp.” Vỹ Phàm tức giận đập tay lên bàn, sắc mặt cực kì khó coi. Tiền cọc cũng đã nhận lại dám giở trò với anh. Trác Vỹ Phàm anh cũng không phải dễ bị bắt nạt như vậy “Cậu giao chuyện này cho luật sư giải quyết đi. Đúng luật mà làm. Còn ngôi nhà đó, tôi không cần nữa. Tạm thời tìm cho tôi một nơi ở tạm. Tôi sẽ từ từ tìm nhà sau.”

“Tôi hiểu rồi.” Lý An cũng không nhiều lời gật nhẹ đầu.

“Không cần cầu kì. Một nơi yên tĩnh là được nhưng trị an phải đảm bảo.” Vỹ Phàm nói qua loa yêu cầu của mình.

Anh rất xem trọng thế giới riêng của bản thân nên không thích bị làm phiền khi ở nhà. Mấy ngày nay vì chưa tìm được nhà nên anh phải ở khách sạn. Phiền hà thật sự quá nhiều khiến anh rất không vui.

“Phó tổng, tôi sẽ nhanh chóng tìm một nơi đúng yêu cầu của anh. Còn đây là thiệp mời của chủ tịch tập đoàn xây dựng Hòa Khiêm. Hôm nay là sinh nhật con gái ông ta. Tổng tài đã căn dặn anh nhất định phải tham dự.” Đặt tấm thiệp mời cầu kì lên bàn, Lý An thích thú quan sát nét mặt của Vỹ Phàm.

Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, trên trán xuất hiện đầy gân xanh, đôi môi mỏng cương nghị ngậm thật chặt... những biểu hiện này đại biểu cho việc Vỹ Phàm không vui. Thật ra anh hiểu rất rõ tính cách của sếp mình, không thích tiệc tùng, không ưa náo nhiệt. Bắt anh ta đến tham dự những buổi party nhàm chán thế này đúng là cực hình.

“Tôi sẽ đến đúng giờ.” Nhăn nhó suốt một lúc lâu Vỹ Phàm mới phun ra được câu này.

Lý An khẽ nhếch môi cười, anh cung kính cúi đầu chào rồi thong thả ra khỏi phòng. Phải đi thu tiền cược thôi. Đám người ở phòng PR lần này là tự tìm chỗ chết, không đáng thương chút nào. Đã nói rồi, tuy phó tổng không thích tiệc tùng nhưng thánh chỉ của tổng tài đã ban xuống, Trác Vỹ Phàm làm sao dám trái. Điểm này Lý An am hiểu vô cùng.

Ra khỏi phòng làm việc của Vỹ Phàm không lâu, Lý An nghe được một tiếng động rất lớn. Haiz... những đồ vật đáng thương, lại bị trút giận vô cớ nữa rồi.

Sau khi ném vỡ mấy cái bình hoa, Vỹ Phàm tức giận rống to “Hàn Phong chết tiệt, có gan thì đi luôn đi. Anh mà dám trở về, tôi sẽ giết anh.”

Anh và Hàn Phong không tính là bạn bè nhưng tác phong làm việc giống nhau lại ngang tuổi nên cũng xem như có chút giao tình. Thông thường, hai người sẽ chia nhau làm việc nên thời gian riêng tư tương đối thong thả. Ai mà biết tên chết tiệt kia đột nhiên kết hôn. Kết hôn thì cứ kết hôn, sao lại ném toàn bộ Hàn thị cho anh chứ. Như vậy vẫn chưa đủ, còn bắt anh tham gia mấy loại tiệc tùng vớ vẩn. Đúng là khốn kiếp. Rốt cuộc ai mới là chủ nhân chân chính của Hàn thị ?

Chia tay Hiểu Khiết, Nguyệt Như vội vàng đến tiệm hoa làm việc. Đây là công việc thứ ba trong một ngày của cô. Mỗi sáng cô sẽ đi giao báo và sữa tươi, sau đó làm bán thời gian ở cửa hàng áo cưới. Đến chiều thì làm thêm ở tiệm hoa, buổi tối ở nhà kết hoa cưới. Haiz... làm bao nhiêu đó công việc mà nghèo vẫn hoàn nghèo. Cô thật không hiểu, tại sao cô chăm chỉ như vậy mà không thể khá lên được. Đáng buồn.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm Nguyệt Như giật mình, cô nghiêng mặt nhìn màn hình điện thoại rồi ấn nút nghe.

“Thoại Tâm...”

“Nguyệt Như, cứu mình với. Tối nay cậu nhất định phải giúp mình một chuyện đó.” Bên kia điện thoại, Hà Thoại Tâm cuống quýt nói loạn.

Qúa quen với việc bạn thân mỗi lần gặp chuyện lại làm ầm ĩ lên nên Nguyệt Như vô cùng bình thản. Đang bận cắm hoa cho khách nên cô kẹp điện thoại vào hõm vai nói chuyện với Thoại Tâm.

“Lại chuyện gì nữa ?”

“Ba mình bắt mình đi coi mắt. Còn âm thầm an bài mình và anh ta gặp mặt ở party sinh nhật tiểu thư tập đoàn Hòa Khiêm nữa. Nguyệt Như, mình không thể đi. Anh Diệu Dương mà biết thì mình chết chắc.” Thoại Tâm mếu máo nói trong điện thoại.

Nguyệt Như khẽ nở nụ cười. Ba Hà thật là... vì phản đối Thoại Tâm và Lý Diệu Dương yêu nhau mà bày đủ trò. Lần này còn có cả chuyện coi mắt nữa. Cô thật bái phục.

“Cậu lại muốn mình thế thân cho cậu à ?” Nguyệt Như cầm lấy điện thoại, tư thế khi nãy khiến cổ cô hơi đau.

“Nguyệt Như, cậu là thông minh nhất. Mình chính là có ý này. Làm ơn... giúp mình lần này đi.” Giọng Thoại Tâm có chút nũng nịu, lại có chút đáng thương.

Nguyệt Như không tự chủ thở dài một hơi. Biết trước thế này cô sẽ không kết bạn với người rắc rối như vậy. Mỗi lần có chuyện toàn bắt cô gánh.

“Mình không làm việc không công.” Người nghĩa khí như cô khó mà từ chối lời khẩn cầu của người khác nhưng cũng không thể để bản thân chịu thiệt.

“Đương nhiên. Mình lập tức chuyển tiền sang tài khoản cho cậu. Chỉ cần cậu giúp mình giải quyết tốt tên đó là được. Một lát nữa mình sai người chuyển những thứ cần thiết cho cậu.” Thoại Tâm hào hứng nói một hơi.

“Ok.” Nguyệt Như cũng không muốn mất nhiều thời gian liền ngắt điện thoại.

Tốt lắm, chuyện tối nay xem như một công ba việc. Vừa giúp Thoại Tâm thoát khỏi rắc rối, vừa kiếm được tiền còn có cơ hội quen biết “rùa vàng”. Rất hợp với ý cô. Lẩm nhẩm trong miệng bài hát quen thuộc, Nguyệt Như mặt mày rạng rỡ làm tiếp công việc của mình.