Cuộc Đời Tròn Hay Méo
Cu Trí
www.dtv-ebook.com

Phần 1: Chuyện Từ Nhà Ra Phố. 1. Tản Mạn Về Lòng Tốt

Có lẽ, trên thế giới này chỉ có hai người chứng minh được Lòng Tốt là hữu hình. Thời xa xưa, theo nôm na phiên nghĩa của đại văn hào William Shakespeare về Lòng Tốt thì đó là thứ mà khiến người khiếm thị cũng có thể nhìn thấy được và khiến người điếc cũng có thể nghe thấy được.

Mới đây, một ni sư người Việt cũng đã chứng minh được rằng: Lòng Tốt hoàn toàn có khả năng bốc mùi mặc dù nó đã được bảo quản vô cùng uyên thâm cẩn thận trong Từ Bi hàng chục năm qua.

Ừ thì, có thể cuộc đời các con sẽ tốt đẹp hơn là trong chùa hay trung tâm bảo trợ xã hội. Trục lợi trên những kiếp đời khốn khổ quả cũng là bất nhân.

Không ít người Việt có thói quen đọc báo mạng mà bi quan cho rằng sự tử tế, tốt bụng ở xứ này đang chạm ngưỡng tuyệt chủng, cứ mở mạng ra là những tin giật gân.

Chỗ được gọi là tử tế còn lại dưới ngòi bút thiên tài của không ít phóng viên lại nhan nhản vặt vãnh kiểu: "Cảm động cô gái giúp bạn trai tập chống đẩy trong phòng ngủ" hay " Xúc động ông Tây đội mưa điều khiển giao thông", "Cảm phục vị khách nước ngoài cấp cứu cho người bị tai nạn giao thông"...

Bất kể thiên đường hay mảnh đất nào có sự hiện diện của loài người thì nơi ấy hiển nhiên có khốn nạn, nhiều hoặc rất nhiều. Cái khe còn lại là Lòng Tốt và Vô Cảm.

Cũng lại có ông Tây nào đó không phải ông Shakespeare triết lý rằng: "Xã hội tồi tệ không phải bởi quá đông kẻ xấu, nó còn do sự im lặng của những người tử tế."

Gõ đến đây mình bị lẫn lộn khái niệm và hình như bắt đầu lạc đề.

Ý mình muốn nói rằng trong kỳ án "Lòng Tốt Bốc Mùi" nêu phía trên, có phần lỗi của những nhà hảo tâm, tình nguyện viên tốt bụng biết chuyện nhưng lại giữ im lặng quá lâu.

Ý mình muốn nói rằng các nhà báo tâm hồn tiểu nhược đừng bao giờ nghĩ các ông Tây yêu quí người Việt hơn chúng ta. Phải chăng người Việt tốt bụng đã tuyệt chủng thật ư?

Cách đây mấy năm, mình có thói quen đi bụi ăn đêm. Ngã tư Hàng Giấy - Hàng Đậu hôm ấy trời rét căm căm tầm 14 độ C, quãng hơn một giờ sáng, bỗng rầm một cái, thằng chở xe tải chở vật liệu xây dựng quệt ngang anh thanh niên đi xe máy Tàu, bánh sau chẹt nát bắp đùi. Nó dồn số xì khói đen bỏ chạy mất dạng về phía đê.

Đám ăn bún ngan ném bát, ném đũa ùa ra chờm hớp, máu me tòe loe... Một anh đầu trọc lốc không nói không rằng chạy bộ hồng hộc sang Công an phường hét ầm lên với trực ban rồi đòi mượn chìa khóa xe đuổi chợi của quý phường đưa người đi cấp cứu.

Có xe đuổi chợ trong tay, anh đầu trọc cùng đám đông bế nạn nhân lên thùng lái một mạch vào Việt Đức cứu người. Nằm trên bàn cấp cứu, nan nhân thều thào số điện thoại gia đình ở quê. Anh đầu trọc ra ngoài điện thoại một lúc trở vào, tiện thể đóng tiền viện phí, bồi dưỡng bác sĩ và ngồi đợi đến tảng sáng khi nhận được thông báo nạn nhân đã được mổ xong thì mới yên tâm đi về.

Quãng hơn ba tháng sau đó, mình ngồi cà phê với anh đầu trọc ở quán Link trên Trần Quốc Toản thì có người điện thoại đòi gặp anh trọc. Hai bố con nạn nhân, tay xách gà, xách gạo nước mắt nước mũi tèm lem cứ quỳ rạp xuống trong quán cơm cảm ơn: "Anh sinh con tôi ra lần thứ hai anh ơi..." Anh đầu trọc quầy quậy không nhận gà, nhận gạo nhất định bảo họ mang về.

Thấy tội quá, mình kéo ông bố ra góc ngồi, ông rưng rưng tâm sự nhà nghèo lắm, tận trong Nghệ An, con ra Hà Nội làm thuê. Người nông dân tìm được anh trọc cũng nhọc nhằn.

Hóa ra, đêm ấy, anh nạn nhân cho số điện thoại ngoài xã, xã chạy vào báo gia đình. Con khỏe hẳn thì ông mới hết lời năn nỉ nhờ xã cử cán bộ lên bưu điện tỉnh tìm xin lại số điện gọi đến máy của xã đêm ấy để tìm anh trọc.

Anh con trai vén chân, những vết sẹo dài vài chục centimet còn đỏ hỏn nhằng nhịt trên bắp đùi. "Em lên Hà Nội tìm ân nhân rồi về quê ở hẳn, làm ruông với gia đình thôi." Anh đầu trọc nói anh gãy chân mang gà về chỗ trọ cũ mà liên hoan chia tay với bạn cũ. Minh tin chắc gia đình học sẽ nhớ mãi có một người thành phố như vậy. Mình nói anh trọc cho em viết một bài ngắn về anh trên báo, ông ấy giãy nảy lên: "Mày bị điên à?"

Sau mấy năm để trong bụng cứ ấm ách, đành kể lại câu chuyện này với bạn bè trên mạng, như một nhân chứng nghĩa cử đẹp của tình người. Đừng bao giờ bi quan về sự tử tế hay lòng tốt bởi nó luôn vô hình đâu đó quanh chúng ta, nhiều khi hiện hữu rất đơn giản như vậy.

Anh đầu trọc ấy là kiến trúc sư Đoàn Kỳ Thanh.