Cuộc Đời Tròn Hay Méo
Cu Trí
www.dtv-ebook.com

7. Chuyện Phiếm Về Tiền

Hôm nay nhân đọc được trăn trở của một anh bạn về cách dạy con tiêu tiền, tất nhiên ở đây, mình không có ý định bàn về cá nhân con người ở trên.

Thời buổi bây giờ, khi bắt đầu sung túc, người ta hay bắt đầu nói chuyện về lễ nghĩa, giáo dục, đạo đức, văn hóa, nghệ thuật, nhạc giao hưởng và cả cách tiêu tiền... Tất cả đều được cho là quan trọng, những giá trị phi vật thể nhưng lại có thể mang ra "trang trí đường diềm " cho văn hóa hết sức lấp lánh khi cần thiết.

Trong một phút ngồi nhớ lại những câu chữ dân gian truyền lại đến bây giờ thì tỷ lệ những ca dao tục ngữ, văn vần về đồng tiền luôn nhiều hơn nói về Đạo Đức. Cho đến cả chuyện yếu sinh lý của đàn ông, người ta cũng có thể nhét vào đó chữ tiền, ví dụ như "chưa đến chợ đã tiêu hết tiền". Độ hơn chục năm trước không biết có phải do bắt nguồn từ phong trào chống phương Bắc như bây giờ không mà người đời còn tả về độ lắm tiền của gã nào đó là: "Tiền nhiều như quân Nguyên". Quân Nguyên tàn bạo tính ra so với bây giờ thì cũng chỉ là con số vừa phải, nhưng mức độ hoành tráng của nó trong lịch sử được các sử gia tôn lên thì thật là vãi hàng, vậy nên khi nói về tiền mà "nhiều như quân Nguyên" thì khiến đa số nhân dân đều phải há mồm, các thiếu nữ tuổi teen rỏ rãi ghen tỵ và cũng là tiêu chí đầu để cho vào danh sách. Đi liền với văn hóa cẩu thả trong nền kiến trúc, xây dựng của nước nhà thì lại có câu: "Tiền đề chết người" sau vô số vụ đổ tường, sập cầu, lở trần nhà chung cư... Văn hóa đút lót thì lại có: "Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn."

Lịch sử nước nhà đã ngót vài ngàn năm với hàng ngàn cuộc chiến giành độc lập đánh đuổi giặc ngoại xâm là song hành cùng nó thì tính ra cũng có đến vài vạn vị anh hùng nhưng ít người nhớ đến được một tích nào ra hồn, nhưng riêng gã Công Tử Bạc Liêu đốt tờ bạc mệnh giá lớn để châm thuốc hay soi toilet gì đó thì hỏi cả nước ai cũng tỏ. Có thể suy ra người Việt chúng ta đều rất coi trọng đồng tiền, trăng trở của anh Đào Đức Quân kể trên là hoàn toàn thuần Việt. Tỷ lệ giết người ở Việt Nam vì tiền nhiều gấp 926 lần các vụ án liên quan đến tình ái, và trong lịch sử nhiếp ảnh nước nhà tính đến thời điển này được ghi nhân thì chỉ có duy nhất hai vụ các nghệ sĩ nhiếp ảnh kiện nhau ra toàn bắt nguồn từ vấn đề tiền (Long PT kiện một hãng lớn đăng ảnh ghép của anh không trả nhuận ảnh và vụ ảnh của một nghệ sĩ nhiếp ảnh bán từ thiện được một triệu đô chụp Lăng Bác trong đêm). Bộ phim nhựa lịch sử về Lý Công Uẩn được nhà nước cấp vài trăm tỷ để sản xuất, vô số các đạo diễn nổi tiếng trước là chí hữu cắt máu ăn thề đến chục lần thì cũng đua nhau vác bạn lên báo đài để chửi và trong bữa rượu khật khù thì tuyên bố thẳng thắn là "thằng đấy không biết làm phim, nói thế cho nó ngắn." Chung kết do các đạo diễn ị vào mồm nhau vì miếng bánh tiền tỷ thối hoắc các tờ báo lớn nên nhà nước đành cho cụ Uẩn lên phim hoạt hình. Về mặt điện ảnh mà nói thì kể ra cũng rất là nhã, tiết kiệm cho ngân sách quốc gia mà lại còn giữ được hòa khí cho các đạo diễn "nguyên khí quốc gia".

Theo như cách định nghĩa ngắn gọn hơn Wikipedia về tiền của nhà văn Nguyễn Việt Hà thì đàn ông có tiền đôi khi vẫn có người có tài, có đức. Đồng tiền luôn mang bộ mặt của người cầm nó. Ở người tiêu sài phóng khoáng thì đồng tiền rộng rãi cao thượng. Ở người bần tiện tính toán thì đồng tiền nhơ nhớp chật chội. Tuy nhiên, cao hơn cả vẫn là những người đàn ông mang khuôn mặt mà bất cứ kiểu tiền nào cũng không thể bắt chước.

Chúng ta đều là những con người dễ quên, quên là một đức tính tốt giúp con người sống được. Nhưng nếu quên chuyện nợ nần thì lại rất dễ bị ăn đòn, tỷ lệ oánh người vì nợ luôn cao gấp 1208 lần vì chửi người vạ miệng. Vậy nên viết blog cũng là một trò tiêu khiển hết sức tao nhã của vô số người dân nước ta, đêm hôm khệnh khạng online ẩn danh chửi đời, gọi anh đạo diễn đang kính bằng thằng và nữ nhà văn mạng bằng con. Chả sao cả!