Cuộc Đời Tròn Hay Méo
Cu Trí
www.dtv-ebook.com

12. Chuyện Tặng Riêng Cho Bố

Bố mình là con trưởng, dưới có tám người em, sinh năm 1938 ở Hà Nội, ông nội thời Pháp thuộc buôn bán phụ tùng ô tô có chút của thì đó cũng là cái vạ đời khi năm 1956 phải đi cải tạo Công thương nghiệp, mất tại trại giam Bảo Thắng, Lào Cai sau đó vài tháng.

Bố làm kỹ sư cơ khí nhà máy đóng tàu đường sông Hà Nội vài chục năm với lý lịch con tư sản lem nhem.

Những năm toàn quốc kháng chiến chống Mỹ, bố thạo tiếng Nga nên được cắt cử cùng chuyên gia nước ngoài có mặt hầu hết những cửa sông phía Bắc để rà phá thủy lôi giặc Mỹ, điều khiển cầu tàu đắm vì chiến tranh để khôi phục.

Bố được tuyên dương trên báo Nhân Dân năm 1972. Ông quanh năm luộm thuộm ống thấp ống cao và lúc nào cũng oi nồng mùi rượu mỗi tối về nhà. Ông uống rượu liên miên thành thói quen để né tránh nỗi sợ hãi cái chết bất thình lình trên sông từ thời chiến tranh hay để biết vui vẻ với đoàn thể luôn biết cách gạt đi cán bộ có lý lịch "xấu"?

Bố ít chơi với mình, nếu có vui vẻ thì chỉ được vài phút là ngon ngọt nhờ đấm lưng, lưng bố to và lúc nào cũng dính dính mồ hôi.

Tuổi thơ hầu hết trong bệnh viện, lúc có mang bảy tháng, mẹ mình bị một ông có cùng sở thích uống rượu suốt ngày giống bố đâm xe đạp, thế là mình rời khỏi bụng mẹ sớm vài tuần, ngo ngoe trong tủ kính tiếp mấy tháng thì được về nhà.

Bố hay xem tử vi cho nhiều người, ngày mẹ sinh mình bố đi làm ca đêm, em gái bố sang tận nhà máy báo: "Thày bói gì vợ đẻ con trai mà không biết." Bố đạp xe lủng lẳng cái cạp lồng đến cửa trạm y tế 167 Phùng Hưng còn nhìn thấy chân mẹ gác lên cửa sổ, căng thẳng hồi hộp cứ đứng đường í ới gọi mà không biết đường lên. Đó là một sáng cuối tháng 7 năm 1979.

Mẹ đặt tên mình là Việt Anh, bố không đồng ý: "Chả có Việt Anh Việt Em gì cả," ông cầm bút mạnh dạn ghi ngay vào giấy khai sinh là Minh Trí, bố giải thích đó có nghĩa là người có trí sáng suốt, mình sinh thiếu tháng có thông minh hay không thì thật khó xác định nhưng đau đầu vặt đến nhắm cả mắt mỗi khi thay đổi thời tiết là chuyện bình thường. Cái nickname Chí Phèo theo mình cả chục năm đi học đến khi biết đánh nhau năm lớp Chín.

Bốn tuổi mình bị viêm màng não, mẹ phát hiện sớm, cùng ngày cấp cứu có bảy bạn xấp xỉ tuổi mình, năm bạn được gia đình phủ chăn lặng lẽ đẩy xuống nhà lạnh trôi theo con dốc thoai thoải bệnh viện Nhi Thụy Điển ngày đầu tiên. Có một ông bố người cao gầy, nhìn trẻ hơn bố mình khóc vật vã, mình thì sợ. Còn lại mình và một bạn khác sống vật vã tồn tại bằng nhiều ống dẫn dinh dưỡng kháng sinh bằng nhựa nhằng nhịt.

Bố luôn bên cạnh mình những tháng ngày đó, mình ngủ trong cũi, bố ngủ chiếu dưới đất, có đêm mình trèo cũi ra đi tiểu, dẫm lên cả đầu bố.

Não mình bị tăng áp suất cực cao vì thứ dịch gì đó, bác sĩ quyết định phải chọc tủy để hạ áp. Gây mê không được lựa chọn, tỷ lệ 80% mình sẽ ngủ mãi mãi. Bốn bác sĩ to khỏe giữ chặt chân tay, họ khoan gì đó vào đốt sống cụt. Mình gào thét tuyệt vọng, mình còn nhìn thấy bố đứng bên ngoài cửa khính nước mắt ầng ậng nắm chặt hai tay tỳ lên cửa kính, đến lúc lớn mình mới hiểu tại sao lúc đó bố không vào cứu con.

Lưng còng gập một tháng, bố bế mình xuống phân xưởng sửa xe ô tô cấp cứu sau bệnh viện, dân cơ khí quen nhau thật nhanh, mình được bố cho ngồi xoay xoay cái vô-lăng tất cả buổi chiều lúc đợi mẹ mang cơm vào. Bố nhặt những miếng kim loại khoan cắt gọt ghép lại với nhau thành chiếc xe cần cẩu y như thật. Mẹ kể hồi cưa mẹ, bố vẫn hay làm đồ chơi bằng sắt mang ra chợ Hàng Mã bán mùa Trung Thu thời vất vả bao cấp.

Mình học tiểu học chưa kịp hư nhưng nói chuyện riêng nhiều, bố bị cô giáo mời đến nhiều lần, chả bao giờ bố nói lại với mẹ. Vì thế, mình xí xóa hết những lần bố say rượu lè nhè hay ra quán tìm bố về ăn cơm.

Khái niệm thời gian tuổi thơ thật mỏng, bố hiếm khi đưa lương cho mẹ, chỉ biết khi nào bố có tiền là đi mua can xăng nhỏ đổ vào chiếc xe "mô tô bê can" ba bánh gỉ hoen hoét chở hai chị em mình một vòng Bờ Hồ rồi đi ăn bít tết nhà ông Lợi trong ngõ sâu thẳm trên phố Hàng Buồm.

Có hai bạn là chị em gái xấp xỉ tuổi mình hồi ấy, họ nhỏ thó, áo quần chẳng lành lặn ngồi trông xe đạp đầu ngõ nhà ông Lợi chìm nghỉm trong bóng tối phố cổ thời Hà Nội 1986, bao giờ ăn xong bố cũng mua thêm cái kẹo gì đó nói mình mang cho hai bạn. Giờ hai chị em họ vẫn trông xe máy ở cửa nhà ông Lợi, xe tay ga ba mươi nghìn và hai mươi nghìn cho xe thường, ô tô đôi khi vui mồm thu đủ một trăm nghìn, ai không bằng lòng là nói tục ngay.

Họ cũng cư xử như vậy với mình, bống thấy nao nao nhớ tới họ ngày lũn cũn và có bố để mỉm cười vui vẻ với họ.

Sinh nhật bố lần thứ 74, bố ra ở riêng với chị gái, tai bố đã hỏng, chân yếu, làm gì cũng có người giúp.

Mua vội quà cho bố là vài quyển sách văn học Việt Nam, bố đã ngủ từ sớm, trên đầu giường bố lồng ảnh con trai mình trong cái khung ảnh tự làm bằng bìa óng ánh.

Bố đã xa gia đình về với ông bà nội. Sách vở, tài sản vụn vặt của bố đóng gọn trong một chiếc va-ly, cũng là chiếc va-ly cùng mình ngơ ngác những ngày đầu tiên đi du học mười mấy năm trước. Sự khởi đầu của con và sự kết thúc lặng lẽ của riêng bố.

Mình cũng đã kịp làm cha, không biết sau này con trai Phúc Khang sẽ còn nhớ gì?

(*)(*)(*)đọc đến phần này mới nghĩ đến bố mình. Mình cũng từng nhiều lần đau ốm, thậm chí cũng là viêm màng não, mấy người nhập viện cùng người thì câm, liệt, người thì chẳng bao giờ dậy nữa. Bố cũng từng sợ hãi, xót con chẳng kém gì mẹ nhưng bố lúc nào cũng vẫn là trụ cột. Bố cũng chẳng bao giờ bày tỏ tình cảm gì cả. Chỉ cố làm được gì cho con thì làm. Mình biết đấy, nhưng lời yêu thương và cảm ơn bố mẹ lúc nào cũng khó mở lời hơn cả....