Cuộc Đời Tròn Hay Méo
Cu Trí
www.dtv-ebook.com

5. Người Bạn Nhỏ Trên Đảo Trường Sa Lớn

Si, tám tuổi, mập ú, da sạm màu nắng, mình gặp Si khi vừa đặt chân xuống đảo được vài phút. Si khi ấy đang gò lưng chở bạn hàng xóm bằng một chiếc xe đạp nhỏ xíu màu hồng trên đường băng vừa mới ráo cơn mưa biển. Mình tin chắc đây sẽ là một người bạn mới thân thiết, bởi hắn trông dễ thương đến kỳ lạ.

Si Mập có cái đầu nghiêng nghiêng, nụ cười bẽn lẽn luôn nheo mắt bởi nắng giữa biển khơi, hai chiếc răng cửa lớn hơn bình thường, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch, lúng búng trong bộ quần áo hải quân con nít. Hắn có mặt hầu hết trong các bức hình của nhiều đoàn đã từng ghé thăm Trường Sa Lớn, Si - bạn của mình - có vẻ là một VIP thực sự.

Si lên đảo từ lúc nào hắn cũng chả nhớ, hỏi hắn quê ở đâu thì hắn cũng chịu luôn, chỉ biết ấn tượng về đất liền của hắn thật mãnh liệt, mười câu thì có hai câu hắn nhắc đến "đất liền". Chị gái của Si là bé Sen, mập tương tự, tròn lẳn, tay lúc nào cũng phải cầm một thứ gì đó ăn được, khi thì là gói bim bim, đôi lúc là quả dưa chuột, đây là hai trường hợp thiếu nhi đặc biệt "thừa dinh dưỡng" trên đảo Trường Sa Lớn.

Nếu trừ đi chị gái, Si chỉ có sáu người bạn đồng trang lứa, trước là bảy nhưng một bạn vừa về đất liền tuần trước để chữa bệnh.

Ở trên hòn đảo chỉ vỏn vẹn 0.5 kilomet vuông này không được phép ốm đâu, nếu mà ốm thì thật vất vả cho các chú bộ đội quân y. Ngay từ cái chuyện tý xíu là cái xe đạp của Si bị tuột xích, thế là hắn lại mồ hôi nhễ nhại bê mấy trăm mét tới một phân xưởng nhờ chú bộ đội kỹ thuật lắp vào, nếu mà bị xịt lốp thì hiển nhiên phải nghỉ chơi tới vài ngày rồi.

Đồ chơi của Si toàn sỏi với san hô, hắn mê mẩn khi nhắc đến những chú siêu nhân vô hình mà hắn hay thấy trên tivi. Các đoàn khách ra đảo toàn mang tặng Si và các bạn kẹo, gấu bông với búp bê. Hắn cũng có tiêu chuẩn đấy nhưng toàn nhường các bạn nữ hết, hắn chơi sỏi quen rồi.

Mười ngày trên đảo, Si có đồ chơi mới của mình đưa cho mượn, đó là ba chiếc bộ đàm. Đã quá lâu rồi mình mới được thấy lại ánh mắt của trẻ con no căng niềm vui như thế. Giao cho Si là yên tâm, hắn chia đều mỗi bạn chơi một lúc, lũ trẻ chạy như ong vỡ tổ tóe ra các góc trên đảo để bấm "A lô, Si đây... Sen nghe thấy không... hi hi hi."

Câu chuyện qua bộ đàm lúc nào cũng nhạt thếch, họ chả có thông tin gì mới cả, sống chung, học chung và chơi chung với nhau mấy năm rồi mà. Cứ hết pin là Si gom lại hết đặt lại lên bàn phòng mình ở nhà, nhà báo ăn hại về nhìn thấy là sạc pin, rồi lại để ngoài côc sạc... cứ như vậy ngày qua ngày.

Chắc Si cũng mê mình, sáng nào đi ra khỏi khu nhà ở là thấy Si đứng đó đợi sẵn với chiếc xe đạp mini màu hồng: "Chú, chú đi đâu con đưa chú đi." Ái chà, thế là mình cũng VIP có xe đưa đón tận "chân công trình", mặc dù chỗ đi bộ xa nhất chỉ 300 mét, thôi thì đành chiều cậu bạn tử tế leo lên đi sang hội trường cách đó vài chục mét để họp. Mình chân dài ngồi sau co giò với lên pê-đan "guồng", Si ngồi yên trước thư thả lái, chả ai bị thiệt cả.

Mình có ghé lớp học của Si, chỗ Si ngồi có cửa sổ nhìn ra biển, gió thổi ào ào từng con sóng xanh kỳ lạ bạc đầu, tiếng những cánh quạt gió ồn ào để phát điện như hàng chục chiếc máy bay trực thăng bay trên đầu, mỗi lớp học là một chiếc bàn. Chả sao cả, tiếng cô giáo Nhung tuy nhỏ nhưng lại nghe rất rõ. Si tất nhiên là giỏi nhất lớp, bởi lớp ba có mỗi mình Si thôi mà.

Tiếc là giáo trình mới có đến lớp năm, không biết sau này anh bạn của mình sẽ tiếp tục như thế nào, câu hỏi nhỏ cho một chiến lược lớn mình không nghĩ ra được.

Mấy ngày liên tục biển động, ào ạt sóng, Si dẫn mình ra biển chơi đắp ụ cát rồi lại cuống lên kéo nhau chạy trước mỗi con sóng lớn thủy triều lên sát bờ. Si ngồi nghe chú nhạc sĩ Lê Tâm hát bài trẻ con bằng guitar bên biển, chú Tâm có chiếc đàn nhỏ tên là "Ukulele", một loại đàn do người Bồ Đào Nha sáng chế làm bằng gỗ dừa và phổ biến tại Hawaii.

Mặc dù, chú Lê Tâm đã bảo Si học thuộc trật tự của nó là "Son đồ mi lá", nhưng chắc cậu bạn quên ngay. Tuy vậy, chú Lê Tâm vẫn tặng Si vì nghĩ cho cùng thì chẳng cần Si có đánh được cái đàn này không, mà quan trọng nhất là Si có niềm vui khi có cây đàn làm bạn. Chỉ cần Si thích nó. Thế là đủ. Cây đàn đó đã ở lại Trường Sa Lớn với Si và mỗi tối nằm lẫn đâu đó với đống đồ chơi toàn sỏi, san hô, lá cây tra, quả bàng vuông của Si. Mình luôn nhớ Si và các bạn vô cùng.

Các chú bộ đội quanh năm ăn cơm hạt to với thịt hộp, với rau lá tra chát ngắt miệng, mình thật đoảng khi không hỏi Si mỗi ngày ăn cơm với gì?

Mấy ngày liền biển động, ào ạt sóng, tàu không thể cập cảng, mình sốt ruột về đất liền với cơm áo gạo tiền, Si cười ỏn ẻn bên cạnh vỗ về: "Chú mệt con đấm lưng cho chú nhé..."

Buổi sáng ngày thứ mười biển lặng, tàu chuẩn bị rời bến mà không báo trước, mình sẽ về với đất liền quen thuộc. Si vẫn đang đi học, mình trốn chào tạm biệt Si vì sợ rằng sẽ lại rơm rớm nước mắt, nếu vậy Si sẽ cười mình mất.

Ôi những cột mốc chủ quyền nước Việt giữa biển khơi!