Trong cơn say bí tỷ cuối cùng, Chí Phèo gào một cách bi đát nhất: "Ai cho tôi lương thiện?"...
Một câu chuyện giả tưởng hiện thực phê phán thời đã ơ kìa xa.
Mình tin chắc ở cái thế kỷ hoành tráng văn minh có nhiều tàu ngầm chạy dầu diesel và Facebook nhan nhản kẻ đỉnh cao tỉnh táo chân xỏ đôi dép rách quai hay bóng lộn giày da cổ cồn muốn gào lên khắc khoải mỗi sáng thức dậy: "Ai cho tôi niềm tin?"
Mọi thứ trong cuộc sống mỗi ngày một thảm hại be bét mà thuật ngữ kinh tế nhí nhảnh gọi là "khủng hoảng".
Hình như, không ai tự tử vì chứng khoán tụt ba lần đáy, họ thường nhảy cầu vì tình yêu nhiều hơn.
Dăm hôm trước một tuyên bố xanh rờn bình ổn giữ nguyên giá cả các mặt hành thiết yếu thì đó là một thông điệp khá mở cho chuyện ba ngày sau xăng sẽ thượng mã phong vài ngàn đồng.
Người Mỹ tài năng mò lên tận mặt trăng, người Việt thấp bé đẩy giá xăng được đến tận mặt trời.
Không sao cả. Người dân vui vẻ đón nhận những sự thật sốc thớ lợ đã rất chuyên nghiệp. Không phải vô cớ mà một tổ chức Tây nào đó nó phong hàm hạnh phúc thuộc loại "tốp 5" thế giới cho dân tộc Việt.
Liệu có cần thiết "nhập khẩu" niềm tin bằng những câu danh ngôn đượm triết lý cố thể dễ dàng tìm trên những tờ lịch?
Có ông triết gia nào đó nói rằng hình như không ai có thể "sống" bằng kinh nghiệm, niềm tin của người khác. Ngay cả người Việt với người Việt.
Mỗi năm ở tầm vĩ mô, quốc gia Việt Nam nhập khẩu lượng tăm tre xỉa răng tương đương vài trăm tỷ đồng. Chỉ riêng cảng Cát Lái, mỗi tháng có khoảng 200 tấn tăm từ bên kia biên giới chui vào.
Cái "vĩ mô" lành lặn đầy trí tuệ lèo lái nền kinh tế đã hướng người tiêu dùng dần quên đi thói quen mua, sử dụng tăm tre được làm bởi người tàn tật sống tại các cơ sở thiện tâm từ vài chục năm qua.
Đó chỉ là một trong những việc cực nhỏ đang hiện hữu tồn tại nhưng đạp đổ một thói quen, ý thức nhân văn.
Người tàn tật số đông sống lay lắt bằng sự ít ỏi mỏng tang quỹ bảo trợ xã hội. Họ nương vào nhau, nương vào sự thiện tâm được quy hoạch và chia nhỏ theo từng thời điểm của năm từ bốn phương trời.
Càng xa sân vận động Mỹ Đình to đẹp hiện đại, càng đói khổ thiếu thốn.
Một số vất vả người tàn tật không thuộc diện bảo trợ thì cộng sinh cũng những kẻ mưu mô lành lặn với bản hợp đồng là chiếc xe lăn chở đầy đồ Trung Quốc đưa đẩy nhau bán rong khắp các phố phường ngõ hẻm đô thị.
Kẻ lành lặn chèo kéo khách hành bằng cái vỏ bọc của sự cảm thông, lòng thương cảm "tàn nhưng không phế" luôn nhận được những ánh mắt nghi kỵ dù đó cũng là việc làm lương thiện.
Có lẽ, thiên nan vạn nan khó để thổi niềm tin vào số đông, họ tin vào phía trước khi ngay cả những người lành lặn cũng đang trầy trật loay hoay tồn tại.
Niềm tin hình như càng không phải là những thứ nghị quyết, văn bản hay sự rao giảng được nhập khẩu nói như "lịch".