“Mio ơi, lâu rồi không gặp cậu.”
Vài ngày sau, có tin nhắn từ ứng dụng Line của Moriyama - cô bạn cùng lớp tôi không hề gặp lại từ khi bước vào kỳ nghỉ hè - gửi đến, chúng tôi hẹn gặp nhau tại nhà hàng gia đình trước ga. Vì đều đã ăn cơm trưa ở nhà, nên chúng tôi chỉ gọi hai suất kem hoa quả nhỏ để tráng miệng.
“Trông cậu có vẻ khỏe mạnh yêu đời ghê.”
“Ừ, Moriyama cũng vậy.”
Chúng tôi đi lấy nước hoa quả từ cây lấy nước tự phục vụ, rồi ngồi xuống đối diện nhau. Nước uống có ga đang tan những bọt khí nghe xì xì trong miệng.
“Mà này, ừm, tớ nghĩ tớ muốn được cậu gọi bằng tên riêng rồi…”
Hôm nay Moriyama mặc một chiếc áo len kẻ, cô ấy ngước mắt vẻ ngại ngùng và đề xuất với tôi. Tuy vui mừng nhưng cũng hơi xấu hổ, tôi hỏi lại:
“À, vậy… ừm, tớ gọi cậu là Ikumi nhé?”
Cùng là con gái nhưng tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng. Lâu lắm rồi mới có một cô bạn dành thời gian ngày nghỉ để tới gặp tôi thế này.
“Ừ, tớ thích cậu gọi tớ như thế hơn.”
Vừa nói Ikumi vừa tươi cười, da cô ấy rám nắng hơn trước một chút. Nhà ông bà cô ấy ở Okinawa, nghe nói đợt nghỉ hè cô ấy đã về đó chơi hơn hai tuần liền. Cô ấy mua một chiếc khăn tay bông in hình linh thú ở địa phương về làm quà cho tôi.
Vừa nghe xong chuyện chuyến đi chơi của Ikumi thì món kem hoa quả được bưng ra, tôi liền đưa thìa vào cốc kem.
“Cậu có hẹn hò với Takanashi được nhiều không?” Moriyama nhìn tôi, hỏi.
“Ừ, cũng… tàm tạm.”
Tôi ngượng ngùng, húng hắng ho vài tiếng cho đỡ ngượng. Ikumi kêu lên:
“Ôi… Thích thế. Thích thật đấy. Quả là đáng ghen tị.”
Nói rồi cô ấy lấy hai tay bưng mặt. Tôi đành khẽ cười ha ha, rồi đưa một miếng kem hoa quả lên miệng.
“Takanashi là bạn trai đầu tiên của Mio à?”
Sau một hồi im lặng ăn kem, Ikumi đột nhiên ngẩng đầu hỏi. Tôi giật mình, và rồi vì lỡ tạo ra một khoảng lặng và vẻ mặt kỳ cục trong thoáng chốc, tôi không thể nói dối được nữa.
“À… ừm, không. Hồi học lớp Chín tớ có thích một người…”
Tôi đáp.
“Ủa? Thế à, lần đầu tiên tớ được nghe đấy. Cậu ấy giờ có học trường mình không?”
Ikumi có vẻ rất thích nghe chuyện yêu đương của người khác. Đôi mắt đột nhiên sáng lấp lánh, cô ấy tiếp tục đào sâu câu chuyện.
“Không.”
“Thế à. Làm tớ tự nhiên hồi hộp. Thế giờ cậu ấy học trường nào?”
Trước một Ikumi hỏi hết câu này tới câu khác, tâm trạng của tôi mỗi lúc một khô héo dần.
“Ừm, ừ thì…” Vừa ngập ngừng tôi vừa tìm cách nói lảng đi, nhưng nếu nói dối thì sẽ phải tiếp tục nói dối ở những câu hỏi sau đó nữa…
“Trường Kirimine à? A, hay là trường Nishi? Hay cậu ấy đi tỉnh khác học?”
“Ừm… cậu ấy mất rồi.”
“…”
Tôi trả lời thẳng thắn như vậy, từ bỏ việc nói lảng đi. Gương mặt Ikumi cứng đờ trong khoảnh khắc, có lẽ biểu cảm khó xử của tôi đã truyền sang cô ấy, dáng vẻ của cô ấy tràn ngập sự áy náy.
“Xin… xin lỗi cậu, tớ thực sự xin lỗi.”
Ikumi cúi đầu nhanh và mạnh như thể đập đầu xuống bàn để xin lỗi tôi.
“À, không sao đâu.”
Tôi cũng cười áy náy.
Sau đó Ikumi không hỏi thêm gì về chuyện này nữa.
“Ikumi vẫn bảo trước giờ không có bạn trai, nhưng cậu đã từng thích ai chưa?”
Để xua tan bầu không khí buồn rầu, tôi cố gắng hỏi Ikumi bằng giọng thật tươi tắn. Cô ấy đang chăm chú dùng thìa nạy miếng táo trong món kem.
“Hả? Tớ á?”
Ikumi hỏi lại, thấy tôi gật đầu, đôi má cô ấy hơi ửng hồng.
“À… ừ. Thực ra là…”
Ikumi khẽ ho lấy giọng, tâm tình có vẻ không tệ.
“Thực ra tớ đã từng thầm thương một người suốt từ hồi cấp hai tới lớp Mười.”
“Người ấy học cùng cấp hai với cậu à?”
“Ừ.”
Sau đó Ikumi bắt đầu say mê kể cậu bạn đó đẹp trai thế nào, văn võ song toàn ra sao. Xem ra cô ấy rất thích cậu bạn đó. Cô ấy còn kể chi tiết cho tôi nghe việc họ đã nói với nhau những chuyện gì, nhóm bạn của họ đã đi chơi những đâu.
“Tới lớp Mười… nghĩa là cậu đã tỏ tình với cậu ấy vào năm lớp Mười à?”
Sau khi nghe xong một lượt, tôi đặt câu hỏi, nụ cười trên môi Ikumi lập tức như có đám mây che phủ.
“Không, nhà cậu ấy chuyển đi rất xa, rốt cuộc tớ chưa kịp nói gì với cậu ấy cả.”
“Thế à…”
Chiếc thìa dùng để ăn kem chạm vào thành cốc nghe “leng keng” mấy tiếng. Ikumi xúc một miếng ngũ cốc ở lớp dưới cùng của ly kem đưa lên miệng, rồi thở dài một hơi.
“Tớ hối hận lắm. Nếu có thể nói chuyện với chính mình trong quá khứ, chắc chắn tớ sẽ bảo con bé ấy đi tỏ tình, ủn vai bắt nó đi kể cả nó không muốn đi nữa.”
“…”
Một câu nói thường thấy trong một câu chuyện bình thường. Nhưng nghe vậy, lồng ngực tôi chợt cảm thấy xốn xang. Những lời lẩm bẩm sau đó của Ikumi tôi vẫn nghe thấy, nhưng chẳng từ nào lọt vào đầu tôi cả.
“Nếu có thể nói chuyện với chính mình trong quá khứ…”
Chỉ riêng câu nói này cứ lặp lại trong đầu tôi, cả phần sau của cuộc trò chuyện tôi chỉ thẫn thờ gật gù cho có lệ.
[Hai người đi chung một chiếc ô ư, lãng mạn thế! Mình chưa làm thế bao giờ. Ghen tị thật đấy.]
Ngày 17 tháng Tám
Chúng mình hẹn nhau ở bãi sông sau một tuần không gặp. Ritsuki đi biển bị bắt nắng đen sạm, cậu ấy tặng mình bánh làm quà đi chơi về. Ngày mai chúng mình sẽ học nhóm cùng Touya và Kaede. Hôm nay, mình và Ritsuki đã nắm tay nhau lần đầu tiên.
Ngày 18 tháng Tám
Mình và Ritsuki, Kaede cùng tụ tập tại nhà Touya học nhóm giải bài tập. Chúng mình giúp Ritsuki làm bài, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn không làm được hết. Khi mình thông báo với Kaede rằng mình và Ritsuki đang hẹn hò, cô ấy đã rất ngạc nhiên. Touya nói hôm lễ hội pháo hoa cậu ấy có việc không đi được, nên hôm đó sẽ chỉ có mình với Ritsuki đi riêng với nhau thôi.
Hôm lễ hội pháo hoa cậu sẽ đi cùng Touya ư? Hay ở thế giới đó Touya cũng không đi được?
Về tới nhà, nhìn cuốn nhật ký mấy ngày không mở ra, tôi thấy mình của ba năm trước đã viết phần nhật ký của hai ngày vào đó. Lần ngón tay tới cụm từ “lễ hội pháo hoa”, ngón tay tôi khẽ giật một cái, rồi tôi ngồi phịch xuống ghế, không động đậy.
Khoảng thời gian chuyển tiếp ngắn ngủi giữa hoàng hôn và đêm tối, mặt trời đã lặn, bầu trời ngoài cửa sổ mờ mờ tối. Những con chữ trong nhật ký bắt đầu trở nên khó đọc, nhờ thế tôi nhận ra mình đã giữ nguyên tư thế đó một lúc khá lâu rồi. Tôi chậm rãi đứng lên, bật đèn phòng.
“Nếu có thể nói chuyện với chính mình trong quá khứ…”
Câu nói của Ikumi trong nhà hàng hiện lên trong đầu tôi như một câu bùa chú.
Nhờ cuốn nhật ký này đây, tôi đang được… nói chuyện với chính mình trong quá khứ.
Cho tới lúc này, tôi vẫn nói chuyện bình thường như ba năm trước, để tôi trong quá khứ không nhận ra rằng hiện tại Ritsuki đã mất.
Tại sao tôi không nhận ra nhỉ. Nếu kết nối được với tôi của ba năm trước như thế này, tôi có thể kể lại tình huống cái chết của Ritsuki, và nhờ tôi của quá khứ ngăn không cho Ritsuki bước vào tình huống ấy…
“Ritsuki sẽ… không phải chết?”
Mọi lỗ chân lông trên người tôi đều nở ra trước câu độc thoại ấy. Mọi chuyện chỉ là “có thể” thôi, chẳng có gì chắc chắn. Tại thời điểm tôi có thể nói chuyện với bản thân trong quá khứ, tôi đã sớm không còn cảm nhận được hiện thực nữa, thế nên dù có làm như vậy, tôi cũng không dám chắc Ritsuki sẽ được cứu.
Thế nhưng…
“…”
Nhịp tim của tôi càng lúc càng nhanh. Sâu bên trong lồng ngực, nơi tối tăm nhất mà tôi luôn tránh không nhìn thẳng đến, có một tia sáng hy vọng vô cùng nhỏ bé lóe lên. Bắt đầu từ nơi đó, những kỷ niệm với Ritsuki, ngoài những điều tôi ghi trong nhật ký, đang lũ lượt xuất hiện.
Cậu đang cười tươi trong tất cả những kỷ niệm đó. Ritsuki… đang cười.
“Ủa? Nhưng mà…”
Ngay sau giây phút cho rằng mình đã nghĩ ra diệu kế, một mâu thuẫn lớn… nói đúng hơn là một cảm giác kỳ lạ đã làm vẩn đục tâm trạng của tôi.
“Nếu là như vậy… tại sao ba năm trước, mình của tương lai lại không nói cho mình biết nhỉ…”
Tôi lẩm bẩm.
Những sợi dây điện bên ngoài cửa sổ khẽ đung đưa, có lẽ là vì gió. Phía sau nó là bầu trời trải rộng chuyển dần từ màu xanh dương sang màu xanh navy đậm, cuối cùng là những đám mây đen kịt.
Kết cục, ngày hôm đó tôi đóng sổ lại mà không viết thêm gì cả.
Buổi sáng Chủ nhật mấy ngày sau đó, tôi và Touya đến thư viện thành phố sau một thời gian dài không lui tới, cả bên trong lẫn bên ngoài thư viện đều đã được sửa sang đẹp đẽ. Từ khi thư viện bắt đầu bước vào quá trình tu bổ, chúng tôi chuyển sang học tại phòng của Touya, nên hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây kể từ khi ấy. Riêng Touya hình như vẫn thi thoảng ghé qua.
Khu tự học không có nhiều thay đổi, nhưng vì đang kỳ nghỉ hè nên chỉ có vài em học sinh cấp hai tới học. Chỗ chúng tôi hay ngồi dạo trước vẫn đang trống và chúng tôi lại ngồi cạnh nhau như cũ.
“Ủa, cậu làm gần xong rồi cơ à. Thật là hiếm thấy.”
“Trông thế này thôi chứ tớ cũng nghiêm túc học hành lắm đó. Dù sao tớ vẫn là học sinh đang ôn thi đại học mà.”
Touya tự ý kiểm tra bài tập về nhà của tôi, hệt như một gia sư. Cậu ấy hờ hững đáp “Thế cơ đấy”, nhưng vẫn có vẻ vui sướng, mở sách ra chuẩn bị học.
“Tớ có dán giấy đánh dấu những chỗ mình không hiểu, cậu giảng cho tớ nhé.”
“Ừ, được.”
Touya nhỏ giọng giảng bài cho tôi, nhưng đầu óc tôi cứ bồn chồn không yên. Từ hôm đó, ngày nào chuyện về cuốn nhật ký cũng chiếm giữ một góc trong lòng tôi, tôi đếm ngược từng ngày cho tới lễ hội pháo hoa.
“Cậu có đang nghe không đấy?”
“Hả? À có, tớ vẫn đang nghe đây.”
Touya nghi hoặc nhìn tôi, bởi chính tôi nhờ cậu ấy giảng bài mà cuối cùng đầu óc lại để trên mây. Thế nên tôi quyết định hôm nay sẽ tạm thời tập trung vào việc học.
“Ôi, bên ngoài nóng quá!”
Đến trưa, chúng tôi ra khỏi thư viện để đi mua gì đó ăn. Giờ đã là hạ tuần tháng Tám, thời tiết ban sáng và tối đã mát hơn, nhưng ánh nắng buổi trưa hãy còn gắt, tôi dùng khăn tay bông che mặt.
“Ủa? Sao cậu có xe đạp ở đây?”
Chẳng biết tự lúc nào, Touya đã dắt xe đạp từ làn gửi xe tới. Tôi ngạc nhiên hỏi vì lúc đến đây chúng tôi cùng đi bộ đến.
“Lần trước tới đây học, lúc về có đất lở nên tớ nhờ bố mẹ qua đón. Tớ để xe đạp ở đây từ hôm đó đến giờ.”
“Ha ha, thế thì cậu đúng là chàng trai gọi mưa còn gì.”
“Không phải!”
Vừa cười trước thái độ phủ nhận cứng rắn của Touya, tôi vừa bước tới đi bên cạnh cậu ấy.
“Cậu có muốn lên xe tớ chở không?”
“Hả? Không được đâu. Chúng ta sẽ bị cảnh sát tuần túm mất.”
“Cảnh sát tuần ư?” Touya nói, bật cười nho nhỏ.
“Có một con đường nhỏ phía sau hầu như không có ô tô qua lại đấy.”
Cậu ấy nói rồi nở nụ cười láu lỉnh. Nhìn vẻ mặt trẻ con và dễ thương hiếm hoi đó, tôi đành chịu thua.
“Ôi, ghê quá!”
“Đừng nhúc nhích, tớ lạc tay lái mất.”
Con đường nhỏ rộng chừng vài ba mét được che phủ bởi tán cây ven đường này chỉ hơi dốc, nhưng xe chúng tôi vẫn lao nhanh xuống, tôi dùng hết sức bám chặt lấy eo Touya. Cậu ấy bóp phanh, mỗi lần như thế trán tôi lại va phải lưng Touya theo quán tính.
“Mát không?”
“Tớ không biết.”
Touya cười ha ha, độ rung từ lưng cậu ấy truyền tới qua trán tôi. Hôm nay Touya làm những điều thật khác lạ so với mọi khi.
Cuối cùng xe đã bon êm hơn, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên. Những tán cây cao hai bên đường cùng rủ xuống, tạo thành một mái vòm. Nhờ thế con đường rợp bóng râm, lại có thêm gió nhẹ do đạp xe nên rất mát.
Vẫn biết đây là việc không nên làm, nhưng dù sao cũng là dịp hiếm hoi, gương mặt tôi giãn ra đầy vui vẻ.
“Touya này.”
“Gì cơ?”
“Áo cậu thơm quá!”
“Chắc là mùi nước xả vải đó.”
“Thế à?”
Lớn tiếng nói những chuyện không đầu không cuối giữa làn gió vây quanh, điều này khiến tôi bật cười khúc khích.
“Ôi, no căng bụng mất rồi.”
Chúng tôi mua bánh mì ở cửa hàng dưới chân dốc, rồi về nhà Touya ăn. Hôm nay nhà Touya không có ai.
Sau khi uống cốc trà đá Touya đưa cho, tôi thở ra một hơi. Phòng của Touya có điều hòa, tôi nhắm mắt lại trước sự dễ chịu đó.
“Ngày hội pháo hoa.”
“Gì cơ?”
Tôi mở mắt khi Touya nói chuyện với mình.
“Cậu ổn không? Đi được chứ?”
Touya vo tròn tờ giấy ăn vừa dùng để lau tay, vừa ném vào thùng rác vừa hỏi. Ánh mắt tôi dõi theo cho đến khi mẩu giấy rơi gọn vào thùng rác, tôi đáp:
“Ừ, tớ đi được.”
Giây phút đó, tôi chợt nhớ ra chuyện về cuốn nhật ký và Ritsuki.
Bên kia chiếc bàn nhỏ có một giá sách đơn giản màu nâu cháy, cạnh đó là bàn học. Làn gió từ máy điều hòa thổi tới, rèm cửa khẽ lay động.
“Touya này.”
“Ơi?”
“Nếu có thể xóa bỏ một điều khiến cậu hối hận, cậu sẽ làm thế nào?”
“Hối hận?”
“Ừ.”
Sau lưng tôi và Touya là chiếc giường, Touya tựa đầu lên mép giường, ngẩng nhìn trần nhà.
“Nếu có thể xóa bỏ thì đương nhiên tớ muốn xóa rồi.”
“Đúng là thế thật.”
Tôi vòng tay ôm hai đầu gối và ngồi thu mình lại. Sự trầm mặc này khiến không khí trong căn phòng sáu chiếu trở nên thật nặng nề. Tôi chăm chú nhìn hai đầu gối của mình.
“Nhưng mà, sau những thất bại và những điều khiến chúng ta hối hận, chắc chắn chúng ta sẽ thu lại được một số thứ. Thế nên việc những thứ đó biến mất có lẽ chính là cách để bồi thường cho nỗi hối hận vừa xóa bỏ đi ấy.”
“Ý cậu là sao?”
Thấy tôi nghiêng đầu thắc mắc, Touya chuyển ánh mắt đang nhìn trần nhà xuống tôi.
“Ví dụ, cậu thi trượt trường cấp ba mà cậu mong muốn, đành đi học một trường khác chỉ để không trượt dài thêm, ở đó cậu gặp được thầy cô tốt và những người bạn tốt. Rồi một phép màu xảy ra, cậu được quay lại ngày thi và đỗ vào trường cậu muốn, vậy khi đó mối duyên gặp gỡ và những ảnh hưởng tốt mà cậu có được ở ngôi trường kia sẽ biến mất, đúng không?”
“À… ừ, ra là vậy. Đúng thế thật.”
“Ngoài ra còn có sự trưởng thành của trái tim trong quá trình vực dậy sau thất bại, sự gắn kết mạnh mẽ với gia đình và bạn bè - những người đã nâng đỡ chúng ta lúc hoạn nạn nữa.”
“Ừ.”
Tôi đáp, cảm thấy câu nói của Touya làm trái tim mình lạnh giá. Một nỗi bất an không biết là gì, cũng chẳng thể diễn tả bằng lời chợt dâng lên, tôi không chế ngự được cơn sóng trong lòng nữa.
“Ừ.”
Tôi gật đầu lần nữa. Đúng lúc đó, một cảm giác nghẹt thở giống như ngực mình vừa bị ép chặt xuống và cảm giác khó chịu như đang hoa mắt đồng thời tấn công tôi.
“Mio?”
“Gì cơ?”
“Cậu không sao chứ? Hôm nay tớ thấy cậu cứ lơ đãng đi đâu. Người cậu khó chịu à?”
Đang tựa người vào thành giường, Touya ngồi thẳng dậy nhìn sắc mặt tôi. Bàn tay phải to lớn và ấm áp của cậu ấy áp vào má tôi. Cảm thấy an tâm phần nào trước hơi ấm đó, tôi mỉm cười trấn an cậu ấy.
“Tớ không sao.”
Đoạn tôi đặt tay mình lên bàn tay phải của cậu ấy.
“…”
Touya chậm rãi ghé mặt tới. Cậu ấy áp môi vào môi tôi, như để lấp đầy khoảng cách giữa hai đứa. Nụ hôn mà tôi không nhớ nổi là lần thứ bao nhiêu đó thật dịu dàng và ấm áp, như để xác nhận sự tồn tại của tôi, xác nhận tình cảm của tôi và khẽ khàng rót vào trong tôi sự tồn tại cũng như tình cảm của Touya vậy.
Những nụ hôn trong phòng Touya mỗi lúc một dài hơn. Hôm nay cũng vậy, chúng tôi áp môi lên nhau, đôi lúc dừng lại để thở rồi tiếp tục, đổi góc độ, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần…
“Chờ, chờ đã Touya…”
Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn. Đầu tôi dần trượt khỏi mép giường, cuối cùng ngã xuống tấm thảm. Hai tay Touya đặt hai bên đầu tôi, gương mặt cậu ấy nhìn xuống vẫn không biểu lộ cảm xúc như cũ.
“Ừ.”
Cậu đáp.
“Ừ… m…”
“Sao vậy?”
Bằng vẻ mặt bình thản, mắt kính đã tháo xuống, Touya lại đưa môi tới gần. Cậu ấy hôn lên cả gò má và đuôi mắt tôi.
“A… tớ… tớ là… lần đầu tiên…”
“Ừ.”
“Không phải “Ừ”, tớ…”
Tóc mái của Touya chạm vào cằm tôi. Ở tư thế này, khi Touya bao phủ bên trên tôi và nhìn xuống với cự ly rất gần, thân nhiệt và nhịp tim của tôi cao vọt lên.
“Tớ nên kêu lên sung sướng hay tỏ ra kinh ngạc chăng?”
“Không, không phải vậy.”
“Cậu không thích?”
“Không phải là… không thích… nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Tớ… tớ chưa đánh răng…”
Nghe tôi trả lời, Touya phì cười. “Chúng mình hôn rồi mà, có gì khác đâu.” Nói đoạn, cậu ấy chậm rãi vùi mặt vào cổ tôi. Sức nặng từ cơ thể Touya dần chuyển sang tôi, cơn sóng trong lòng tôi lặng xuống, đương nhiên tôi vẫn còn xấu hổ, nhưng tôi nhận ra cảm giác hạnh phúc đã vượt lên khỏi nỗi xấu hổ ấy.
Tôi nhắm mắt, hai tay vòng lên ôm lấy lưng Touya, tự nhiên tới mức chính tôi cũng phải ngạc nhiên.
“…”
Trong căn phòng của Touya, được hơi ấm và mùi thơm của Touya bao bọc, nước mắt tôi chợt trào ra.
Tình cảm lặng lẽ tích lũy trong một thời gian dài của tôi dành cho Touya lấp đầy trong lồng ngực, như thể sắp trào dâng ra bên ngoài. Cảm giác có thể chia sẻ cảm xúc lẫn nhau, có thể chạm vào nhau như thế này khiến tôi thấy mình thật hạnh phúc.
Thế nên tôi không thể phớt lờ từ “bồi thường” khi nãy Touya nhắc đến được.
Nghĩ tới những nhánh nhỏ của khả năng “nếu Ritsuki không chết”, chắc chắn tôi sẽ mất đi thứ gì đó của hiện tại. Càng nghĩ sâu hơn về “thứ gì đó” ấy, trái tim tôi liền muốn cắt đứt luồng suy nghĩ của bản thân.
“Mio.”
Touya nồng nàn gọi tên tôi. Giọng nói ấy vang lên như thấm vào trái tim tôi, một lần nữa kích thích tuyến lệ của tôi.
Ba năm trước, tôi của tương lai đã không báo cho tôi về cái chết của Ritsuki. Lúc này, tôi có cảm giác cuối cùng mình đã hiểu được lý do.
[Phản ứng của Kaede như đang hiện ra trước mắt mình vậy. Bốn người tụ tập chắc sẽ vui lắm. Hôm bắn pháo hoa mình sẽ đi ngắm cùng Touya.]
Ngày 23 tháng Tám
Hôm nay mình cùng Touya tới thư viện thành phố, chúng mình ngồi học ở đó. Touya rất thông minh, thật đáng ghen tị. Buổi trưa chúng mình mua bánh mì ở cửa hàng rồi cùng ăn trong phòng của Touya. Phòng cậu ấy giản dị, giá chứa đầy sách, nghiêm túc hơn cả người lớn, cứ như phòng của ông chú nào đó vậy.
Tôi đã không thể viết điều gì sâu sắc vào nhật ký ngày hôm đó. Kết quả, dòng nhật ký dừng lại ở việc tả căn phòng của Touya.
Vài ngày sau khi tôi nhắn Kaede rằng muốn sớm được gặp cô ấy, cô ấy liền mời tôi tới nhà. Lần cuối chúng tôi gặp nhau là vào tháng Sáu, hai tháng rồi chúng tôi mới gặp lại.
“Phong thái của Mio có vẻ khác trước nhỉ.”
Vừa vào tới nhà và ngồi xuống đệm ngồi, Kaede đã nhìn chăm chăm mặt tôi mà nói vậy.
“Hả? Như thế nào cơ?”
Tôi hỏi lại, tim đập thình thịch.
“Chuyện tình cảm của cậu với Touya có tiến triển rồi hả?”
Kaede chống hai khuỷu tay xuống chiếc bàn tròn nhỏ, người vươn ra phía trước, ghé sát vào mặt tôi. Sắc hồng trên má và số lần chớp mắt liên tiếp của tôi đã khiến Kaede đoán ra, cô ấy cười không thành tiếng, nói nhỏ: “Tớ biết mà.”
“Tớ mừng khi thấy tình cảm của các cậu thuận lợi như vậy.”
“Cảm ơn cậu.”
Nhằm che giấu vẻ ngượng ngùng, tôi nhìn quanh căn phòng. Trong phòng Kaede, mọi đồ đạc đều mang hai màu cơ bản là trắng và kem, nhìn thật ra dáng người lớn. Nhưng trong phòng có dán ảnh chúng tôi hồi tiểu học, chỉ riêng chi tiết này hơi khác với tổng thể căn phòng một chút.
Chúng tôi mở hộp bánh trên bàn, nâng cốc trà vừa rót từ chai ra để cạn ly với nhau.
“Tớ có thể nói một chuyện không nghiêm túc lắm được không?”
Sau khi cả hai cùng uống nước và ăn một miếng bánh, tôi vào đề với tông giọng hạ xuống một bậc.
“Chuyện gì cơ?”
Kaede đưa một miếng bánh quy sô cô la lên miệng, vừa nhai vừa hỏi. Tôi thấp thỏm cất lời, như để giải phóng cảm giác bứt rứt trong lòng mấy ngày nay.
“Nếu Ritsuki chưa mất, cậu nghĩ lúc này mọi chuyện sẽ thế nào?”
“…”
“Ví dụ như… chuyện giữa tớ và Touya…”
Mắt tôi nhìn xuống dưới khi tôi nói ra câu đó, nhưng chính bản thân tôi lại là người bị tác động bởi nó nhất. Chỉ là một khả năng trong mơ, vậy mà khi nghĩ tới những thiệt hơn phát sinh cùng với khả năng ấy, trái tim tôi dao động không ít.
“À… ừm… không biết sẽ thế nào nhỉ.”
Có lẽ cô ấy không ngờ tới câu hỏi này. Sau một thoáng tỏ ra ngạc nhiên, gương mặt Kaede cau lại, cô ấy chống khuỷu tay xuống bàn, đưa hai ngón tay day day ấn đường.
“Touya có vẻ thực sự trân trọng cậu, nên cậu ấy chắc sẽ ưu tiên cảm xúc của cậu hơn là cảm xúc của cậu ấy, đúng không?”
Sau khi ậm ừ thêm một tiếng, cô ấy ngẩng đầu lên nói.
“Không chỉ với Mio. Cả với Ritsuki, cậu ấy cũng sẽ làm thế thôi.” Kaede nói tiếp.
Tôi gật đầu thay cho lời đáp, “Ừ”.
“Tớ nghĩ có lẽ từ hồi cấp hai… à không, từ hồi cấp một Touya đã thích Mio rồi. Nhưng đối với Touya thì việc Mio và Ritsuki có thể vui cười được ưu tiên nhiều hơn. Thế nên cậu ấy đã không cố chen vào giữa hai cậu. Ừm, nhưng mà những điều này cũng chỉ là suy nghĩ của tớ thôi.”
“…”
Lần này, thay vì gật đầu, tôi cúi xuống.
“Nếu nghĩ theo hướng đó thì đúng là chẳng biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào.”
“Ừ…”
Có lẽ vì mây che đi ánh mặt trời, nên ánh sáng bên ngoài chợt tối đi trong thoáng chốc, màu trà trong chai nhựa nhìn cũng mờ đục hơn. Một giọt nước lớn đọng ngoài vỏ chai lăn xuống tạo thành một vệt nước.
“Mà thôi, nghĩ về việc đó cũng chẳng để làm gì. Dù sao tình cảm của Touya dành cho cậu cũng không thay đổi, phải không? Đó là tình yêu. Chỉ khác ở chỗ cậu ấy dõi theo bảo vệ cậu từ xa hay ở bên cạnh làm chỗ dựa cho cậu thôi.”
Kaede vỗ bộp hai tay vào nhau, xua đi bầu không khi buồn bã trong phòng. Đúng lúc đó mây cũng bay đi, căn phòng Kaede lại tràn ngập ánh sáng.
“Nhưng Touya là một chàng trai tốt đấy.”
“Ừ.”
“Tuy là tớ không thích mấy người nghèo biểu cảm cho lắm.”
“Ha ha…”
“Thực ra Touya có nhiều biểu cảm lắm đó.” Tôi muốn nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có phần không muốn nói ra, nên lại nuốt câu đó xuống.
Kết cục, chẳng có gì chắc chắn rằng nếu làm thế này thì kết quả sẽ thế kia cả. Nếu là ba năm trước thì càng như vậy. Vốn dĩ việc dùng nhật ký có cứu được Ritsuki hay không đã là một điều không chắc chắn rồi. Bình thường, điều đó là không thể.
“Còn Kaede… thì sao?”
Nhân lúc chúng tôi vừa uống một hớp trà, và cũng vừa nói xong một chuyện, dù trong lòng băn khoăn không biết có nên hỏi không, nhưng tôi vẫn nói ra điều mình luôn lo lắng. Kaede hỏi lại “Gì cơ?”, tuy nhiên dường như cô ấy hiểu ngay ý tôi.
“À… ừm, mọi chuyện ổn rồi cậu ạ. Thực ra chỉ là tự tớ nghĩ theo hướng tiêu cực thôi.”
Cô ấy vừa cười vừa nói. Tôi thở phào trước câu trả lời và rồi mỉm cười cùng Kaede.
“Vậy là cậu đã nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.”
“Ừ. Tất cả là nhờ Mio đó.”
“Sao lại vậy?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc. Tôi không nhớ là mình đã trò chuyện, khuyên nhủ gì Kaede cả.
“Tớ không muốn anh ấy cảm thấy mình phiền phức, thế nên tớ đã cố tỏ ra người lớn, chờ cho chuyện tình cảm của chúng tớ phai nhạt dần.”
“Như kiểu tự biến mất ấy hả?”
“Ừ. Nhưng rồi tớ nhớ ra lời Mio nói.”
Ánh mắt Kaede xa xăm đầy hoài niệm. Cô ấy hạ khuỷu tay chống trên bàn nãy giờ xuống, dựa lưng vào thành giường phía sau rồi quay mặt sang tôi.
“Cậu đã nói “Giá mà tớ nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn”, “Giá mà tớ nói với cậu ấy những suy nghĩ của tớ ngay khi tớ nghĩ điều ấy.””
“…”
Đó là những lời tôi nói với Touya và Kaede tại bãi sông, nơi tôi đã luôn trốn tránh, vào đợt nghỉ xuân sau khi tốt nghiệp cấp hai. Không ngờ Kaede vẫn còn nhớ những lời ấy của tôi.
“Tớ biết mình sẽ hối hận nhưng lại chẳng làm gì cả. Đúng lúc đó, tớ nhớ ra câu nói của cậu, những câu nói ấy giống như một lực đẩy phía sau lưng tớ vậy.”
“Ừ.”
“Anh ấy cũng hiểu lầm rằng tớ muốn chia tay nên định để cho tình cảm tự biến mất dần dần. Cả hai đều hiểu lầm giống nhau, nghĩ lại mà buồn cười thật đấy.”
Trong lúc nói chuyện, Kaede hơi ngượng ngùng, nhưng trông cô ấy lúc này ra dáng người lớn hơn bao giờ hết. “Khi hành động, ta sẽ nhận ra hóa ra mọi việc chỉ có vậy, nhưng quan trọng là ta phải bắt tay vào hành động đã.” Cô ấy nói rồi đưa tay với lấy miếng bánh.
“Mừng cho cậu. Thế chắc bây giờ hai người tình cảm lắm?”
Thay vì đáp lại, Kaede nở nụ cười thật đẹp. Tôi uống cốc trà, trong lòng thực sự mừng cho cô ấy.
“…”
Cảm giác như ngoài vị đắng của trà, tôi cũng vừa nuốt xuống một vị đắng khác nữa, tôi mơ hồ nhìn món đồ trong tay mình. Phía bên kia miệng cốc có một màu xanh lá thông đang lay động.
“Tớ rất hiểu cảm giác biết mình sẽ hối hận nhưng vẫn không làm gì cả.”
“Nhiều lúc như thế nhỉ. Dù chỉ cần chúng ta hành động, thế giới sẽ đổi khác.”
Nghe Kaede trả lời như vậy, tôi khẽ gật đầu, rồi chậm rãi chuyển ánh nhìn khỏi hình ảnh cô ấy đang ăn bánh với vẻ đầy hạnh phúc.
“Ừ. Thế giới…”
Nước trà khẽ sóng sánh. Không hiểu sao tôi liền liên tưởng tới con sông đó.
“… Sẽ đổi khác…”
Về tới nhà, tôi mở nhật ký. Tin nhắn từ tôi của ba năm trước đã được viết thêm vào:
Cậu bắt đầu hẹn hò với Touya từ khi nào, nhân chuyện gì vậy? Mọi người có biết chuyện các cậu hẹn hò không? Ritsuki ở bên đó thế nào? Xin lỗi vì mình hỏi nhiều quá nhé. ^^
Trong một lúc, tôi ngồi yên trên ghế, giữ nguyên trang nhật ký đó trên bàn. Hoàng hôn một ngày hè mệt mỏi, tiếng ve vang lên từ công viên hôm nay lớn hơn thường ngày.
“Cậu bắt đầu hẹn hò với Touya từ khi nào, nhân chuyện gì vậy?” Mùa đông năm lớp Mười một, nhận được lời tỏ tình của Touya - người đã luôn ở bên giúp đỡ mình - tuy mình nói rất sợ mất cậu ấy, nhưng mình vẫn sung sướng nhận lời.
“Mọi người có biết chuyện các cậu hẹn hò không?” Kaede biết rồi. Ritsuki đã mất nên không thể biết được.
“Ritsuki ở bên đó thế nào?” Như tớ đã nói, Ritsuki đã…
“…”
Tôi ngồi tựa vào lưng ghế, lấy hai tay bưng mặt đang ngửa lên trần nhà. Từ kẽ tay tôi, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Tại sao ba năm trước tôi lại hỏi một câu tàn nhẫn như vậy? Sao tôi có thể trả lời câu hỏi này chứ?
“…”
Tôi cắn chặt răng, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Tôi định viết xuống. Rằng Ritsuki đã mất vào đêm hội pháo hoa. Nhưng nếu Ritsuki được cứu, thế giới hiện tại sẽ ra sao? Tôi sẽ ra sao, Touya sẽ ra sao?
Rất có thể, dù Ritsuki vẫn còn sống, cuối cùng tôi và Touya vẫn cảm mến và hẹn hò với nhau. Nhưng tôi không thể dựa dẫm vào suy đoán lạc quan ấy được. Vả lại, nếu thay đổi được quá khứ, tình cảm của tôi hiện tại sẽ thế nào? Ngay từ đầu tình cảm này đã không nảy sinh ư? Dù giờ tôi yêu Touya đến thế? Dù tôi đang hạnh phúc đến thế?
“Hạnh phúc” ư?
“…”
Một cơn gió từ cửa sổ tràn vào. Tôi chậm rãi quay về phía đó, ngắm nhìn bức rèm trắng hấp thụ sắc cam của buổi hoàng hôn khẽ lay động. Họa tiết trên rèm trở thành bóng của mặt trời, những họa tiết đó đang nhảy múa trên sàn nhà.
Đối với tôi, giữa việc Ritsuki còn sống và hoàn cảnh hiện tại, điều gì mới là hạnh phúc?
Ngày 1 tháng Chín sắp tới, tôi sẽ hối hận về điều gì?
Làn gió thổi qua vệt nước mắt, khiến tôi cảm thấy hơi lạnh. Tôi không biết phải làm gì. Tôi không biết điều gì mới là đúng đắn.
Sau một hồi nghĩ ngợi, tôi quyết định sẽ không mở nhật ký ra nữa.