“Này này, Oshiba ơi, cậu đang hẹn hò với Takanashi à?”
“Hả? Không, không có chuyện đó đâu.”
Đang đi trên hành lang thì có người túm lấy cánh tay tôi, trước câu hỏi đột ngột, tôi ra sức lắc đầu. Đó là cô bạn Sakashita ở lớp bên cạnh. Cô ấy là thành viên của một nhóm nữ sinh khá sôi nổi.
“Thật á? Nhưng mà thỉnh thoảng hai cậu vẫn về cùng nhau mà?”
“Không không, chúng tớ là bạn từ nhỏ, mà cũng không hẳn, nhà chúng tớ rất gần nhau nên giống như anh em trong nhà vậy.”
“Ồ. Vậy tớ nói chuyện này cho Akiko biết được không?”
“Ừ… Ừ được, đương nhiên rồi.”
Cuối cùng cánh tay cũng được thả ra, tôi bèn trở về lớp, thở hắt ra một hơi thật dài rồi ngồi xuống ghế.
“Cậu không sao chứ Mio? Đã có chuyện gì à?”
Moriyama ngồi bàn sau dùng ngón tay trỏ chọc chọc vào lưng tôi. Học kỳ này, chúng tôi tình cờ trở thành bạn bàn trên bàn dưới và từ đó bắt đầu nói chuyện với nhau.
Vốn không phù hợp với việc gia nhập các hội nhóm con gái, nên tới học kỳ cuối của năm lớp Mười một, tôi vẫn duy trì những mối quan hệ bạn bè nhạt nhẽo. Nhưng Moriyama rất tích cực trò chuyện với tôi và tôi cũng dần trở nên thân thiết với cô ấy hơn những bạn khác.
“Ừ. Chẳng hiểu sao tớ bị một bạn lớp D hỏi dò rằng có đang hẹn hò với Touya hay không.”
“Ha ha ha, bữa trước tớ cũng bị một em lớp Mười ở cùng câu lạc bộ hỏi thế đấy.”
“Hả? Thật á? Tin đồn này lan cả tới khối lớp Mười rồi à?”
“Thì tại Takanashi rất thu hút mà.”
Thấy Moriyama vừa cười vừa nói vậy, tôi chỉ đáp mơ hồ “Thế à?”. Đúng là Touya rất thông minh, ở câu lạc bộ điền kinh cậu ấy chạy cũng nhanh, thế nên trong ngày hội thao có rất nhiều bạn nữ cổ vũ cho cậu ấy.
Về chiều cao, so với hồi tốt nghiệp cấp hai cậu ấy đã cao thêm năm centimet, có lẽ giờ đã cao hơn một mét bảy mươi lăm rồi…
“…”
Ủa? Có lẽ vì đã quen nhìn và chơi cùng nhau nhiều nên tôi không nhận ra, hóa ra Touya có nhiều điểm tốt thế ư?
“Mio ơi.”
“Ơ…”
Đang nói đến Tào Tháo thì bị Tào Tháo gọi tên, khiến giọng tôi vô tình cao và to hơn hẳn. Touya học lớp khác, cậu ấy đang đứng cạnh cửa nhìn tôi. Không rõ có phải tưởng tượng không, nhưng tôi có cảm giác mọi người đều đang chú ý tới mình, tuy chỉ là lời đồn đại nhưng tôi vẫn thấy ngại.
“Tính từ hôm nay thì chỉ còn một tuần nữa thôi.”
“Ờ… Nhưng mà lần này, hi hi, chắc không cần đâu… Tớ nghĩ thế.”
Tôi gãi đầu, vừa đùa vừa từ chối.
“Hôm qua tình cờ tớ gặp mẹ cậu, bác đã cho tớ một túi quýt đấy.”
Touya nói giọng đều đều, mặt thản nhiên không lộ chút cảm xúc.
“…”
“Bác ấy nói nhờ tớ tiếp tục giúp đỡ cậu lần này.”
“Thế à?”
Mẹ lại tự ý quyết định rồi… Tôi cúi đầu xuống nghĩ vậy, Touya nói xong liền bước ra khỏi lớp tôi, đi xuyên qua những tiếng ồn ào trong giờ nghỉ trưa. Mấy bạn nữ trong lớp cứ nhìn theo Touya mãi.
“Một tuần ư? Có chuyện gì à Mio?”
Moriyama bàn sau lại chọc chọc vào lưng tôi lúc này vẫn đang cúi đầu.
“Ừ… Chúng mình sẽ cùng nhau ôn tập cho bài kiểm tra.”
Vừa trả lời tôi vừa nghĩ, có lẽ chính vì điều này nên mình và Touya mới bị hiểu lầm.
“Lạnh quá. Tớ muốn mau mau về nhà và chui vào máy sưởi cơ.”
“Tớ cũng vậy.”
“Tốt quá, thế chúng mình về thôi.”
“Phải học tới năm giờ chiều đã chứ.”
Trên con đường dẫn tới thư viện thành phố, Touya nắm lấy khăn cổ của tôi kéo đi khi thấy tôi định đi hướng ngược lại để về nhà. Tôi đành bỏ cuộc, nhăn nhó dắt xe đạp theo Touya.
Từ khi học trường cấp ba Seiyou, tôi và Touya đều đạp xe tới gần như mọi nơi hai đứa hay lui tới. Đường đến thư viện là một con dốc, nên cả hai phải dắt xe. Từ hồi lớp Chín, con đường này đã dần trở nên quen thuộc với tôi.
“Cậu có quen bạn Akiko lớp D không?”
“Không.”
Nếu là người khác chắc sẽ hỏi lại rằng tại sao tôi hỏi thế, nhưng Touya thì không. Có lẽ bằng cách nào đó cậu ấy đã biết được lý do. Tôi ừ hữ một tiếng, tự kết thúc vấn đề.
Việc Touya kèm cặp tôi ở thư viện trong thời gian các câu lạc bộ ngừng hoạt động trước kỳ kiểm tra là tại mẹ tôi. Sau khi thấy tôi khôi phục thành tích một cách thần kỳ vào học kỳ hai năm lớp Chín, sau đó còn đỗ vào trường nguyện vọng, mẹ tôi đã hoàn toàn sùng bái Touya.
Mẹ luôn lấy cớ chúng tôi học cùng trường để mỗi khi tới kỳ kiểm tra đều thúc ép tôi học cùng cậu ấy.
Một phần cũng vì bố mẹ hai bên thân nhau, nên việc cùng học ôn trước kỳ kiểm tra đã trở thành thông lệ với chúng tôi.
Việc chúng tôi bị bắt gặp đi học về cùng nhau và bị mọi người hiểu nhầm cũng là vì trước đó đã kèm cặp nhau học ôn như thế. Tuy rằng nhờ có Touya, tôi mới giữ được thành tích khá tốt này.
“Kỳ kiểm tra cuối năm tới rồi… Nhanh thật, chúng mình sắp là học sinh lớp Mười hai rồi đấy.”
Hoàng hôn một ngày trung tuần tháng Hai, hôm nay trời đặc biệt lạnh, hơi thở phả ra trắng muốt, chóp mũi tôi đỏ ửng.
“Mùa đông năm ngoái tớ cũng từng nói một câu y hệt. Rằng “Nhanh quá, chúng mình sắp lên lớp Mười một rồi”.”
“Mỗi năm qua đi lại thấy cột mốc này tới sớm hơn nhỉ.”
“Cậu mà nói ra câu đó là chẳng mấy chốc sẽ biến thành bà lão đấy.”
Leo lên đỉnh con dốc thoai thoải, chúng tôi nhìn thấy bãi đỗ xe ở cửa vào thư viện. Trong đó chỉ có ba chiếc xe đạp. Thư viện này khá hiu quạnh, quanh năm vắng bóng người.
Tôi thở dài một hơi, đứng từ đỉnh dốc nhìn xuống khu phố. Khung cảnh không thay đổi gì so với mọi khi. Xa xa còn thấy cả bãi sông.
Như thể đây là cuộc sống thường nhật của tôi vậy. Chẳng có sự thay đổi nào, mỗi ngày đều trôi qua đơn điệu.
“Thanh xuân của một người bắt đầu từ khi nào vậy nhỉ. Tớ từng nghĩ sau khi trở thành học sinh cấp ba, thanh xuân của tớ sẽ tự động bắt đầu, nhưng lúc này vẫn chưa thấy sục sôi nhiệt huyết với một điều gì cả.”
“Trên đời này khó chịu nhất là cái bọn tự cho là mình đang ở tuổi thanh xuân để rồi suốt ngày hừng hực nhiệt huyết đấy.”
“Ha ha, đúng là Touya có khác.”
Sau khi gạt đi lời thổ lộ tâm tư của tôi, Touya dựng xe đạp, bước vào thư viện. Tôi cũng đi theo sau, ngồi vào vị trí yên tĩnh cố định ở khu tự học.
Thư viện chúng tôi thường xuyên lui tới từ hồi cấp hai này tĩnh lặng và dễ tập trung hơn thư viện ở trường cấp ba của tôi. Cảm giác như thời gian cũng trôi chậm rãi hơn, ngồi học ở đây rất dễ chịu.
Tuy luôn tỏ ra miễn cưỡng theo Touya tới đây học, nhưng thực ra tôi không ghét điều đó. Tôi không nói chuyện nhiều với Touya, cũng không có vấn đề trăn trở phiền não gì cả. Thế nhưng ở đây tôi có thể thoải mái hít thở hơn khi ở trong trường, trong lớp rất nhiều.
“Mio. Cậu có hai lỗi chính tả đây này.”
“…”
Chỉ có điều, Touya vẫn nghiêm khắc như mọi khi.
“À không, lần sau cậu trả lời tớ cũng được.”
“Ơ…”
“Cứ suy nghĩ về điều đó nhé. Tạm biệt cậu.”
“…”
Ba ngày sau. Có người nhắn tôi ra sân vườn trong giờ nghỉ trưa, ở đó tôi được một bạn nam quen mặt nhưng không rõ học lớp nào tỏ tình.
Nhưng mà…
“Cậu ấy vừa kiếm cớ sao?”
Tôi đứng lặng nhìn góc sân nơi bóng dáng cậu ta vừa mất hút sau khi gãi gãi đầu và nhanh chóng rời khỏi đó như chạy trốn.
Đây là lần thứ hai trong đời tôi được tỏ tình.
Bồi hồi nhớ tới Ritsuki, chủ nhân của lời tỏ tình thứ nhất, người đã lâu rồi tôi không còn nghĩ tới, tôi mơ hồ ngẩng mặt lên nhìn trời. Đám mây mùa đông pha trộn những cụm mây trắng và xám đan xen nhau.
“…”
Thật kỳ lạ, trái tim tôi không hề loạn nhịp. Đó là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất.
Tôi cảm thán “Lạnh quá”, rồi xoa những đầu ngón tay đỏ ửng vào nhau trước khi quay trở lại lớp học.
“Cậu biết Shimizu không?”
Trên đường từ thư viện về, chúng tôi cùng lên xe đạp, vừa bóp phanh vừa thả dốc. Hết con dốc này, chúng tôi đi vào một nhánh nhỏ rẽ từ đường lớn, tôi hỏi Touya đang đạp xe bên cạnh.
“Không.”
“Hừm.”
Hơi thở trắng muốt của hai chúng tôi tạo thành một cụm khí nhỏ và dài rồi bay đi trong không trung. Mặt trời chiều màu cam đậm kéo dài bóng chúng tôi và chiếc xe đạp của mỗi đứa trên mặt đường.
“Sao cậu hỏi vậy?”
“Gì cơ?”
Chính tôi - người gợi chuyện - lại đang cảm thấy ngạc nhiên khi bị Touya hỏi lại. Vì đã nhắc tới nên tôi đành phải kể chuyện trưa nay ra. Tôi thành thật trả lời:
“Tớ được người ta tỏ tình.”
“Hả? Ai cơ?”
“Tớ.”
“Ai là người tỏ tình?”
“Thì là cái cậu Shimizu đó.”
Touya chớp mắt với vẻ như vừa bị tấn công trong lúc không phòng bị, sau một lúc khá lâu, cậu ấy mới thốt ra một câu “Thế à” chẳng có ngữ điệu gì.
“Rồi sao?”
“Gì cơ?”
“Cậu trả lời thế nào?”
“À, chuyện đó hả. Ừm, cậu ấy nói rồi chạy mất, nên tớ vẫn đang giữ lại câu trả lời.”
Tôi khẽ liếc Touya đang đạp xe bên cạnh rồi lại nhìn về phía trước. Gương mặt tôi và Touya đón lấy làn gió bấc, trán chúng tôi lộ ra hoàn toàn trước cơn gió.
“Thế à.”
Chúng tôi đã đi tới con đường nhỏ trên triền sông. Những cây anh đào mùa đông lạnh lẽo xếp hàng bên cạnh nhau, cánh đồng cỏ bên sông cũng thiếu vắng sắc màu. Cuộc hội thoại đứt đoạn ở đó, chúng tôi chậm rãi đạp xe đi giữa khung cảnh ấy.
“Tuần sau là tới Valentine rồi Mio nhỉ.”
“Chúng ta có kỳ thi ngay trước hôm ấy đấy.”
Gương mặt Moriyama đầy vẻ háo hức, nhưng khi nghe tôi đáp lại, gương mặt ấy ngay lập tức vụt tắt mọi cảm xúc. Lúc này là giờ nghỉ trưa, chúng tôi đang ngồi tại bàn nói chuyện sau khi ăn xong.
“Ôi kỳ thi à, ghét thật. Cậu có nghĩ phạm vi ôn thi của kỳ thi cuối năm quá rộng không?… Mà chắc Mio không phải lo rồi, vì cậu có Touya kèm cặp mà.”
“Touya nghiêm khắc lắm, tớ chỉ muốn đổi người khác thôi. Bản thân cậu ấy chắc đã đoán được đề, nhưng cậu ấy không cho tớ biết gì cả.”
Tôi day day ấn đường, trả lời. Moriyama vừa tủm tỉm cười vừa nói:
“Đúng là yêu có khác.”
“Yêu ư? Tớ đã bảo đó chỉ là lời đồn rồi mà.”
“Trước giờ cậu ấy luôn giúp Mio ôn bài đúng không? Nếu chỉ một, hai lần thì còn hiểu được, bình thường không ai chăm lo cho cậu trong thời gian dài như vậy đâu. Mọi người sẽ ưu tiên dành thời gian cho bản thân hơn chứ.”
“…”
Ngồi lặng im chống cằm, tôi ngẫm nghĩ. Bình thường, sau khi tan học, Touya sẽ lập tức tham gia sinh hoạt câu lạc bộ. Thời gian nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ trước kỳ thi, ngày nào cậu ấy cũng kèm tôi học, hệt như gia sư vậy.
“Cậu ấy không có bạn gái, tớ có cảm giác Mio rất đặc biệt với cậu ấy…”
Moriyama mơ màng nói.
“Cậu mà nghe thấy cuộc trò chuyện đầy sát khí giữa tớ với Touya thì sẽ không nghĩ vậy nữa đâu.”
Tôi phì cười, cắt đứt ảo mộng của cô ấy.
“Chúng tớ biết nhau từ bé, giống như anh em trong nhà vậy. Ừm… có thể đúng là sợi dây gắn kết giữa chúng tớ mạnh hơn những người khác thật…”
Tôi hơi ngập ngừng rồi dừng lại. Tôi không muốn nói sâu hơn, hoặc đơn giản là không cần cô ấy hiểu.
“Sợi dây gắn kết ư… Nghe ngưỡng mộ quá.”
Moriyama chắp hai tay mơ màng như thể đang cầu nguyện, cô nàng có vẻ vẫn đang thổi phồng tưởng tượng của mình.
“Nhưng mà, giả dụ trong ngày Valentine, Takanashi được một cô bé dễ thương nào đó tỏ tình, cậu ấy sẽ có bạn gái mất, phải không?”
“…”
Gương mặt đang tì trên tay của tôi khẽ trượt đi. Nhìn nét mặt thẫn thờ của tôi, Moriyama mỉm cười nghiêng đầu nói:
“Sau khi có bạn gái rồi, cậu ấy sẽ không còn giúp cậu học nữa, cũng không thể cùng cậu đi về. Vì làm thế sẽ có lỗi với bạn gái cậu ấy mà.”
“…”
Có lẽ vẻ mặt tôi lúc này rất giống biểu cảm của một chú chim bồ câu vừa trúng đạn đồ chơi. Tôi chưa hề tưởng tượng ra cảnh Touya có bạn gái. Nhận ra miệng mình đang há hốc, tôi cuống quýt đáp lại:
“Ừ nhỉ. Đúng là sẽ thế thật.”
“Touya này.”
“Gì cơ?”
“Đã bao giờ cậu muốn có bạn gái chưa?”
Trong thư viện, tôi thấp giọng hỏi, bàn tay cầm bút của Touya ngồi cạnh tôi liền dừng lại.
“Tuần sau thi rồi mà cậu vẫn thảnh thơi nghĩ linh tinh nhỉ.”
“Tớ vẫn học hành chăm chỉ mà. Làm được khá nhiều rồi nên giờ muốn giải lao một tí.”
“Thế cơ đấy…”
Touya đáp một cách đầy nghi hoặc rồi nhìn vở ghi của tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn nói, “Giờ vẫn còn làm chỗ đó à?”, đoạn quay lại với bài vở của mình. Thấy bị lơ đẹp, cực chẳng đã tôi đành phải mở sách, định giải bài tiếp theo.
“Mio thì sao? Cậu muốn có bạn trai à? Bữa trước cậu còn nói thanh xuân phải thế này thế nọ nữa nhỉ.”
Tưởng rằng câu chuyện đã chấm dứt, nên khi Touya đột nhiên nói tiếp, một bên vai tôi giật mình dựng đứng lên, kết quả là để lại một vết mực bí ẩn trên dòng đầu tiên của trang bài tập mới.
“Tớ không biết.”
“Cậu khôn ghê, hỏi người khác mà bản thân không trả lời được à.”
“Tớ không biết nên mới hỏi chứ.”
“Lý lẽ ở đâu ra vậy?”
Một luồng hơi lạ lùng phì ra từ mũi Touya, không rõ cậu ấy vừa phì cười hay vừa thở dài, rồi cậu ấy thu ánh mắt về cuốn bài tập, lặng lẽ giải đề tiếp theo. Cùng là con người mà sao cậu ấy có thể làm bài nhanh như vậy nhỉ, hơn nữa còn vừa nói chuyện vừa giải bài tập được nữa chứ? Ông trời thật bất công quá mà.
“Tớ mượn cục tẩy nhé.”
Lười lấy tẩy từ hộp bút của mình, tôi vươn tay ra lấy cục tẩy Touya đặt trên bàn để xóa đi vết bút do giật mình khi nãy.
Touya “Ừ” rồi lấy cục tẩy đưa cho tôi, hai bàn tay chúng tôi khẽ chạm nhau.
“Cảm… cảm ơn cậu.”
Không hiểu sao tự nhiên tôi lại lắp bắp. Tôi khẽ cúi đầu nhận lấy cục tẩy, vẫn với tư thế đó, tôi mơ hồ nhìn cục tẩy một lúc.
Phải rồi… Cũng đúng thôi, nếu cậu ấy có bạn gái, người bạn gái đó chắc chắn sẽ không muốn bạn trai mình ngồi học với một cô gái khác như thế này.
Cảm giác như trái tim khẽ bị chà xát. Lời nói và hành động của mọi người xung quanh đã tác động lên cuộc sống thường nhật đều đều từ khi lên cấp ba của tôi mất rồi.
“Những việc như thế này… cậu dừng lại cũng được.”
“Gì cơ?”
“Ví dụ như cùng nhau học ấy. Vì nếu Touya có bạn gái…”
“Sao không đợi tớ có bạn gái rồi hãy nói.”
Cảm giác giọng Touya hơi cứng lại, tôi bèn giả vờ cười bảo “Ừ nhỉ” để xoa dịu tình hình. Touya liếc nhìn gương mặt giả ngây của tôi rồi thinh lặng. Một bầu không khí trầm mặc nặng nề bao phủ quanh chúng tôi, tới mức tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy lia ngòi bút chì kim trên giấy.
Tự nhiên trong lòng tôi thấy buồn vì câu nói của mình. Trước nay Touya hướng dẫn tôi học hoàn toàn là vì có ý tốt, lẽ ra tôi phải nói cảm ơn, đằng này tôi lại nói “Cậu dừng lại cũng được”, nghe mới bề trên làm sao. Chẳng trách Touya lại khó chịu như vậy.
“Cậu muốn dừng lại cũng là vì bản thân mình nữa ư?”
Một lúc lâu sau, Touya nói một câu cụt ngủn.
“Gì cơ?”
“À không.”
Touya nói “Không có gì”, rồi tiếp tục rơi vào im lặng.
Sau đó, tuy có nhờ Touya giảng bài, nhưng tôi không nói thêm chuyện gì linh tinh nữa, chỉ chú tâm vào học. Trên đường về chúng tôi cũng không nói gì, chỉ tới khi chia tay mới chào tạm biệt nhau.