“Takanashi đó à?”
Buổi chiều Chủ nhật trước kỳ thi, tại phòng tự học của thư viện thành phố, một cô gái trạc tuổi chúng tôi bắt chuyện với Touya.
Trường đang nghỉ, nhưng Touya tới tận nhà rủ tôi đi học. Lúc cô gái bắt chuyện là khi chúng tôi đã học được khoảng một tiếng đồng hồ.
“Từ đợt học thêm mùa đông tới giờ chúng mình mới gặp lại nhỉ.”
“À, ừ.”
Dù Touya trả lời lạnh nhạt nhưng cô gái vẫn không tắt nụ cười trên môi, cô ấy hỏi tiếp: “Dạo này cậu khỏe chứ?” Cô ấy mặc áo khoác dạ ngắn với hai hàng cúc màu xanh navy, mái tóc bob bồng bềnh, làn da rất trắng dù không trang điểm môi đỏ hồng hào.
Cô ấy nhỏ nhắn nhưng thanh nhã và trông rất thông minh, nếu tóm gọn lại bằng một câu thì cô ấy là cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.
Tôi quay lại nhìn Touya, người nãy giờ chỉ trả lời những câu hỏi đúng với tính cách ít nói của mình. Tuy tôi không lên tiếng nhưng Touya vẫn giới thiệu cho tôi biết.
“Bạn này ngồi cạnh tớ ở lớp học thêm. Bạn ấy học ở Học viện Kirimine.”
Sau khi nghe giới thiệu về mình, cô gái có vẻ ngại ngùng quay về phía tôi cúi chào.
“Chào cậu.”
Cảm thấy giọng mình không hiểu sao thấp hơn hẳn mọi khi, tôi ho vài tiếng lấy lại giọng.
Học viện Kirimine ư… Thảo nào trông mặt mũi lanh lợi như vậy.
Trong bụng tôi thầm “Hừ” một tiếng. Trước cuộc trò chuyện giữa hai người mới tái ngộ này, cảm giác như tôi đang bị cho ra rìa, chẳng dễ chịu tí nào.
“Bạn ấy xinh mà thân thiện ghê.”
Sau khi cô gái đi mất, tôi nói với Touya, mắt vẫn nhìn vào vở.
“Thế à?”
Touya cũng vừa nhìn vở vừa trả lời với vẻ không mấy quan tâm.
Tuy tôi cảm thấy cuộc trò chuyện giữa họ thật dài, nhưng thực tế chắc chỉ hai, ba phút. Vậy mà lúc rời đi, cô gái vẫn cúi đầu thật thấp trước tôi và nói “Xin lỗi vì đã làm phiền khi cậu học bài”, vẻ mặt áy náy cùng nụ cười xấu hổ của cô gái thật ấn tượng, khiến tôi nghĩ giá cô ấy là người đáng ghét thì tốt biết bao. Nhưng rồi, sau khi nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy ngạc nhiên vì mình đã nghĩ như thế.
“Có cả lớp học thêm mùa đông nữa à?”
“Ừ. Tớ đi học vào kỳ nghỉ đông, nhân tiện chuẩn bị cho kỳ thi đại học luôn.”
“Ồ…”
Tôi lấy tay chống cằm, nhìn ngòi chiếc bút chì kim đang cầm trên tay. Touya chắc sẽ thi vào những trường có điểm chuẩn rất cao. Và cô gái lúc nãy hẳn cũng rất có chí hướng.
“…”
Cảm giác lúc này là sao nhỉ? Từ nãy tới giờ, tự nhiên tôi trở nên hèn kém kiểu gì đó. Là vì tôi khó chịu khi thấy Touya có nhiều hoạt động, nhiều suy nghĩ mà tôi không biết ư?
Tôi thấy sợ vì mình sắp bị cho ra rìa ư?
Đúng là có một phần như vậy, nhưng tôi có cảm giác không chỉ mỗi như thế, tâm trạng u ám vẩn vơ cứ thế lan rộng tựa như vết dầu loang. Bài tập toán chẳng vào đầu tôi tí nào.
“Cậu có gì khó chịu à?”
Nghe tiếng Touya, tôi giật mình ngẩng lên. Nhìn Touya với tư thế và ánh mắt không hề thay đổi, không hiểu sao tôi cảm thấy chán ghét, liền trả lời:
“Chẳng có gì.”
Giọng nói của tôi cứng nhắc tới mức chính tôi cũng thấy kỳ cục.
“Của cậu này. Tớ lấy cacao cho cậu, không sao chứ?”
“À, ừ. Cậu mua cả cho tớ nữa à? Cảm ơn cậu.”
Lúc ra khỏi thư viện tôi đã thấy Touya mua cà phê nóng ở cây bán hàng tự động rồi, nhưng không nhận ra cậu ấy mua cả cho tôi. Lon cacao vừa được nhận thật ấm, tôi ôm nó trong tay một lúc thay cho túi sưởi.
Bãi sông lúc bốn giờ chiều hãy còn khá sáng sủa, từ xa đã nghe thấy tiếng những người đi bộ trên con đường nhỏ, một bác gái đạp xe ngang qua chỗ tôi, giỏ xe chứa một túi lớn, chắc hẳn bác ấy vừa đi mua đồ về; cùng một nhóm các cậu bé chơi máy bay giấy trên triền sông.
Touya bất ngờ rủ tôi rẽ vào bãi sông trên đường về. Chúng tôi ngồi xuống băng ghế trống có mái che, ngắm nhìn những ngọn cỏ lay động trong gió và con sông trước mặt.
“Mio đã tính thi trường gì chưa?”
Sau khi uống một ngụm cà phê và phả ra một hơi thở trắng, Touya khẽ hỏi.
“Tớ vẫn chưa nghĩ nhiều, nhưng mà… chắc tớ sẽ chọn một trường cao đẳng trong tỉnh.”
Chúng tôi ngồi cách nhau khá xa, mỗi người một băng ghế, vừa nhìn phía trước vừa nói chuyện. Touya đáp “Thế à”, lời nói chẳng rõ có quan tâm hay không, hệt như mọi khi.
Trong lòng vẫn lấn cấn chuyện ở thư viện nên tôi hỏi:
“Touya thì sao? Cậu đã chọn trường nào chưa?”
Vừa hỏi, tay tôi vừa khẽ bóp lon cacao chưa mở.
“Ừ, rồi.”
“Đương nhiên là ngoài tỉnh mình, đúng không?”
“Ừ.”
Thấy Touya chỉ trả lời ngắn gọn, tôi không thể hỏi thêm, vì thế đành miễn cưỡng bật cười, dù chuyện chẳng có gì buồn cười cả:
“Ha ha, đúng như tớ nghĩ.”
Cơn gió thổi mạnh, tiếng những cậu bé kêu lên đầy thất vọng khi chiếc máy bay giấy rớt xuống sông vang vọng khắp một vùng.
“Thật là. Trong khi tớ đang cố hết sức vì kỳ thi trước mắt thì Touya đã tính đến chuyện tương lai rồi.”
“Ừm, cũng như những người khác thôi mà.”
“Cậu cừ thật đấy.”
“Cừ gì cơ?”
“Rất nhiều chuyện.”
“Thế là sao. Nói cụ thể ra đi.”
“A, câu đó đúng là câu cửa miệng của cậu. Câu “Nói cụ thể ra đi” ấy.”
“Thôi khỏi.”
Ánh mắt Touya chán nản, sau khi thở hắt ra một hơi qua đường mũi, cậu ấy uống thêm một ngụm cà phê. Tôi cũng mở nắp lon cacao, uống một ngụm cacao đã hơi nguội. Vị nhôm của lon nước đọng lại một chút trong miệng tôi.
Tự dưng tôi thấy thật bức bối. Chúng tôi không cãi nhau, vậy mà bầu không khí lúc này thật nặng nề. Và dù không rõ nguyên nhân, nhưng tôi cũng tự nhận thức được rằng chính tôi đã gây nên tình huống này.
“Chuyện của cậu từ dạo đó tới giờ thế nào rồi?”
Đột nhiên Touya chuyển chủ đề. Cậu ấy vươn vai, chậm rãi hướng về phía tôi.
“Hả? Chuyện gì cơ?”
“Chuyện Shimizu ấy.”
“À, à…”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi hơi rụt người lại. Thời gian tôi ở bên Touya không ít, nhưng rất hiếm khi chúng tôi nhìn vào mắt nhau nói chuyện như thế này.
“Từ dạo đó tới giờ chưa có gì mới cả.”
“Cậu sẽ hẹn hò với cậu ấy à?”
“Ừm… Tớ cũng không biết nữa.”
Tôi đảo mắt đi nơi khác. Và rồi tôi nhớ ra. Trên đường về sau khi được Ritsuki tỏ tình, tôi và Touya cũng đã nói chuyện này.
“Nếu cậu không chắc chắn như vậy, chẳng phải sẽ bị cuốn theo ý muốn của cậu bạn kia sao?”
“…”
“Với Mio, bạn trai là ai cũng được ư?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Thấy Touya hỏi quá động chạm, tôi bực bội trả lời. Thường ngày chẳng bao giờ chúng tôi tranh cãi như thế này, nhưng hôm nay dường như cả hai đều khó chịu và ghét bỏ lẫn nhau.
“Hồi Ritsuki tỏ tình, cậu đâu có nói vậy.”
“…”
Trước cái tên Ritsuki đã lâu mới được nhắc đến, Touya im lặng. Cậu ấy đẩy gọng kính lên, tay day day khóe mắt.
Từ lúc nào tôi đã không còn nghe thấy tiếng mấy cậu bé chơi đùa nữa. Có vẻ chúng đã trở về nhà. Thay vào đó là tiếng xào xạc khi gió thổi đám cỏ khô cùng dạt về một phía. Mặt nước khẽ gợn sóng nhỏ như mặt vải xù lông, kéo bầu không khí hoàng hôn tràn về.
“Vì lúc đó Mio thích Ritsuki mà?”
“…”
Mái tóc đen của Touya lay động trong gió, vài lọn tóc của tôi cũng xòa xuống cản ánh mắt. Mái tóc chỉ chớm tai của tôi hồi lớp Chín giờ đã dài tới xương bả vai.
Touya chậm rãi đưa cánh tay phải tới. Khoảng cách giữa chúng tôi chừng độ một cánh tay, khi Touya đưa tay ra thì vừa hay chạm tới gò má tôi.
“…”
“…”
Touya khẽ vén một lọn tóc dài vướng vào mặt tôi ta sau tai. Gió cứ thổi tung mái tóc tôi và mỗi lần như vậy, Touya lại lặp lại hành động đó.
Khi đầu ngón tay Touya chạm vào gò má hay tai tôi, không hiểu sao trái tim tôi khẽ đau. Tôi thấy khó thở như thể đã quên mất cách hô hấp. Nhưng tôi không thể lảng tránh đôi mắt đang nhìn mình chăm chăm ấy, thân thể tôi cứng đờ, ngay cả chớp mắt cũng không làm được.
Đột nhiên gió ngừng thổi, mái tóc tôi rơi về đúng vị trí cũ. Touya chậm rãi di chuyển bàn tay đặt gần tai tôi, dùng ngón trỏ vuốt ve đuôi mắt tôi, áp lòng bàn tay vào má tôi.
“Nếu tớ…”
“…”
“Nếu lúc này tớ nói thích Mio, mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi gì ư?”
Touya khẽ ghé mặt lại gần, hỏi. Đôi mắt ẩn chứa nỗi ưu tư, nhưng nét mặt cậu ấy như đang mỉm cười.
“Cậu vẫn còn nghĩ tới Ritsuki ư? Hay cậu sẽ hẹn hò với Shimizu?”
“…”
Tôi không thốt nên lời. Chính tôi cũng không thể nắm bắt được cảm xúc của mình lúc này.
Đôi mắt phía sau cặp kính kia quá nghiêm túc, khiến tôi không thể cười gạt đi mà bảo “Cậu lại đùa đúng không” được. Tôi đã không còn là cô bé lớp Chín ngây thơ và tàn nhẫn, vừa chọc chọc cánh tay cậu ấy vừa nói “Đùa như vậy đau tim lắm” nữa. Nhớ lại những ngày tháng kể từ đó tới nay, nhìn lại gương mặt Touya của tuổi mười bảy, trái tim tôi khẽ thét lên như thể vừa bị tách mất lớp da mỏng vậy.
“Tớ…”
“Ừ?”
“Tớ sợ…”
Giọng tôi khàn khàn, một giọt lệ lăn xuống từ một bên mắt tôi. Touya dùng bàn tay nãy giờ vẫn áp lên má tôi lau đi giọt nước mắt ấy, rồi lại gật đầu, “Ừ”.
“Tớ sợ nếu tớ hẹn hò với một người quan trọng với mình, người đó sẽ lại bỏ đi mất…”
Và rồi tôi chợt nhận ra… một niềm vui sướng giản đơn, rất giản đơn nằm phía sau nỗi sợ ấy. Tôi vừa mới nói rằng mình sợ đánh mất, tôi đã so sánh một cách rất tự nhiên việc hẹn hò với Touya và nỗi sợ hãi đó. Tôi đã hướng suy nghĩ của mình về tương lai với Touya như một lẽ đương nhiên.
Chính tôi cũng không nhận ra tình cảm của mình dành cho Touya đã mạnh mẽ đến thế từ khi nào.
“Vậy Mio sẽ hẹn hò với một người không quan trọng với mình sao? Suốt cả đời này?”
Touya phì cười. Những lúc như thế này mà cậu ấy vẫn còn xấu tính trêu chọc tôi.
“…”
Tôi không biết đáp trả câu gì, chỉ khẽ cắn môi dưới. Khóe mắt đầy nước của tôi lại nóng lên.
“Tớ đùa thôi.”
Bàn tay rất lớn đang áp vào má tôi liền vòng ra sau và đầu tôi lập tức bị kéo vào ngực Touya, nhưng không áp chặt vào đó mà vẫn còn một khe hở, và mái tóc tôi buông xuống giữa khoảng cách sát sao đó.
Tiếng chuông xe đạp từ xa vọng tới, khẽ lướt qua chúng tôi cùng tiếng bánh xe lăn. Hơi thở của Touya vương vấn trên đỉnh đầu tôi. Cằm Touya khẽ đặt trên xoáy tóc của tôi. Chỉ thế thôi, cơn đau và tiếng thét trong lồng ngực tôi càng trở nên khó chịu đựng, tôi cảm thấy nước mắt của mình lại sắp rơi.
“Xin lỗi. Quả nhiên là… tớ thích Mio nhiều lắm.”
Giọng nói hòa lẫn hơi thở ấy như chứa đựng nỗi khổ sở chồng chất và cảm giác nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng được giải phóng ra bên ngoài, vọng tới sâu thẳm trong lồng ngực và đầu tôi.
“Tớ sẽ không biến mất đâu.”
Gương mặt cúi gằm trong vòng tay Touya của tôi mếu máo, một nét mặt khó coi không thể để người khác trông thấy. Mặt đầy nước mắt và nước mũi, tôi khó nhọc đáp một tiếng: “Ừ.”
Ngày 9 tháng Hai
Mình và Touya đã quyết định hẹn hò. Lúc về, Touya cười bảo: “Mai là kỳ thi rồi mà hôm nay chúng mình lại bắt đầu hẹn hò, thật là hết cách nhỉ.”
Hôm đó, tôi đã mở lại cuốn nhật ký từ lâu không động tới.