Trên con dốc mà chỉ cần chạy là không thể dừng chân lại ấy, tôi nhanh chóng rảo bước, mỗi bước chạy lại làm mùi hương cây cỏ tản mát ra xung quanh. Bãi sông ngày hè rực rỡ màu xanh lục, xanh da trời và màu trắng của những đám mây, ngay cả những tia nắng phản chiếu từ mặt sông cũng thật rực rỡ, nếu có thêm gió nữa, trái tim tôi hẳn sẽ càng đập rộn như một đứa ngốc.
“Tớ về nhất rồi nhé!”
Ritsuki, người chạy tới chân dốc đầu tiên, ngoảnh lại ngẩng đầu nhìn chúng tôi, môi nở nụ cười trêu chọc, tay đưa ra phía trước ra dấu chiến thắng. Tôi tăng tốc đôi chân trước cảm giác phấn khích khi chạy lao xuống con dốc thẳng đứng và cắt ngang những cơn gió, vừa cười vừa nói: “Cậu chạy nhanh quá.”
“Cẩn thận ngã đấy Mio!”
Có tiếng Kaede vang lên sau lưng. Tôi quay đầu lại, quả nhiên cơ thể bị loạng choạng, may nhờ Touya ở ngay phía sau nhanh nhẹn tóm lấy cẳng tay tôi giữ lại.
“Sao cậu ngốc thế?”
Touya nói với vẻ mặt ngạc nhiên hết sức, Kaede giờ đã bắt kịp nói thêm vào: “Ngốc thật đấy.” Ritsuki khum khum đôi tay tạo thành hình chiếc loa, đứng dưới chân dốc hét vọng lên: “Ba cậu chậm chạp quá!”
“Hừm, nhưng mà người ngốc nhất chắc chắn là cậu ta.”
Touya chỉnh lại kính rồi lẩm bẩm nói, tôi và Kaede cười phá lên.
Những nhánh cỏ xanh mướt dang rộng đôi tay đưa làn gió về tới triền sông. Chiếc khăn tay chít trên đầu để tránh nắng của Kaede bay lật phật, mái tóc của chúng tôi đung đưa cùng một hướng trong cơn gió.
“Lâu lắm rồi bốn đứa mình mới đi cùng nhau thế này nhỉ.”
Ritsuki nhìn chúng tôi, giọng tràn đầy hứng khởi như một đứa trẻ. Dưới chân dốc của triền sông là hai băng ghế xếp cạnh nhau dưới mái che. Chúng tôi ngồi xuống đó, nam một bên, nữ một bên.
“Ừ. Vì Ritsuki và Touya phải sinh hoạt câu lạc bộ tới tối muộn, còn tớ và Kaede cũng ít khi về cùng nhau kể từ hồi tách lớp.”
“Đúng là “điều kỳ diệu của ngày bế giảng” nhỉ.”
“Ôi chà, có tới mức “kỳ diệu” đâu.”
Kaede xen vào giữa đoạn đối thoại của tôi và Ritsuki - hai người ngồi ở mé trong ghế - với giọng điềm tĩnh. Touya khẽ huýt sáo.
Bốn người chúng tôi đều đang học lớp chín và là bạn với nhau từ thuở nhỏ. Ngày mai sẽ bắt đầu nghỉ hè, và hôm nay là bế giảng. Ở trường tôi, các hoạt động câu lạc bộ đều bị ngừng trong ngày lễ bế giảng.
Tuy không rời khỏi trường cùng lúc, nhưng với sải chân dài hơn hẳn trước đây, Ritsuki và Touya đã đuổi kịp khi tôi và Kaede đi đến con đường phía trên bãi sông này, hai người cất tiếng gọi chúng tôi.
“Ngày nào chúng mình cũng đi học qua con đường phía trên bãi sông, nhưng chẳng mấy khi xuống tận dưới này nhỉ.”
“Ừ. Hồi tiểu học, ngày nào đi học về chúng mình cũng ra đây chơi, như một lũ ngốc ấy.”
Kaede đáp lại lời tôi.
“Chúng mình từng chơi trò vặt cỏ, lia đá trên mặt nước… À, cả bắt côn trùng nữa.”
Ritsuki gập ngón tay xuống để đếm.
“Lại nhắc tới trò bắt côn trùng, hồi đó Ritsuki bắt được một con cào cào to đùng rồi cầm nó đuổi theo tớ, làm tớ sợ đến tận bây giờ đấy.”
“Tại cậu cả, chứ bình thường làm gì có ai sợ cào cào đến thế.”
“Đấy. Cậu có ăn năn tí nào đâu.”
Tôi khẽ lườm, Ritsuki ngoác miệng ra cười. Gương mặt ấy chẳng thay đổi gì từ hồi tiểu học và không hiểu sao điều đó khiến tôi cảm thấy thật yên tâm.
Hồi tiểu học, đối với những đứa trẻ nhà nằm trong bán kính mười phút đi xe tính từ trường như chúng tôi, địa điểm nằm trên đường đi học về này quả thực là một chỗ vui chơi hoàn hảo. Mới đầu có cả những đám trẻ khác chơi cùng, thậm chí có thời chúng tôi còn chia nhóm nam nữ riêng, nhưng kể từ khi học chung hồi lớp Năm, khoảng cách giữa chúng tôi nhanh chóng được thu hẹp, số lần bốn chúng tôi chơi cùng nhau cũng tăng lên.
“Bốn đứa mình từng có lần đi xem pháo hoa cùng nhau rồi thì phải.”
“Đi rồi, đi rồi. Là lần đó đúng không? Sau buổi học nhóm của bốn đứa mình ấy. Nhớ không nhầm thì hồi đấy bọn mình học lớp Sáu.”
“Phần lớn thì giờ hôm đó là để giúp Ritsuki giải bài tập nhỉ.”
Lần này tới phiên Touya khẽ thêm vào. Cậu ấy vẫn đang nhìn mặt nước chừng mười mét phía trước.
“Nhưng lễ hội pháo hoa lại rơi đúng vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, bất lợi cho học sinh tụi mình ghê. Sao họ không chọn ngày khác nhỉ?”
“Cậu thấy thế à? Tớ lại thích vậy hơn. Nó giống như sự kiện khép lại kỳ nghỉ hè, khiến tớ hạ quyết tâm từ ngày mai sẽ cố gắng hơn nữa cho học kỳ mới vậy.”
Kaede khoanh tay đáp lại lời Ritsuki. Tôi cũng vừa gật đầu vừa nói:
“Chỉ cần chúng ta làm xong bài tập và đừng chơi quá đà là được mà.”
“Cậu có biết hai việc đó khó đến thế nào không hả?” Nghe tôi nói, Ritsuki vừa cắn môi dưới vừa kêu ca.
Lễ hội pháo hoa được tổ chức vào ngày 31 tháng Tám hằng năm. Rất nhiều gian hàng mọc lên san sát nhau cạnh bãi sông, khi pháo hoa bắt đầu được bắn lên, mọi người sẽ ngồi ở triền sông ngắm nhìn chúng. Quy mô của lễ hội không lớn, nhưng tôi có cảm giác trong lòng những người dân quanh đây đều mang một nỗi niềm đặc biệt nào đó trước ngày hội cuối mùa hè này.
“Ôi, mong mau tới lễ hội pháo hoa quá.”
“Cậu có hẹn với bạn à Mio?”
“Tớ không.”
“Thế chúng ta cùng đi nhé?”
Trước lời thuận miệng đề xuất của Ritsuki, ba người còn lại đứng hình trong vài giây. Rồi Kaede dẩu môi nói:
“Sao cậu hỏi mỗi Mio mà không hỏi bọn tớ? Thật đáng tiếc, tớ có hẹn trước rồi.”
“Thật á? Thế Touya thì sao?”
“Tớ thì không vấn đề gì.”
“Tốt, vậy quyết định thế nhé.”
“Ritsuki! Đôi lúc cậu cũng phải nghĩ cho tớ một chút chứ!”
Nghe cuộc đối thoại giữa ba người bọn họ, tôi vội vàng chen vào:
“Chờ đã. Tớ không đủ can đảm đi lễ hội cùng hai cậu con trai đâu, tớ có thể rủ thêm một bạn nữ khác trong lớp được không?” Tôi hỏi Ritsuki.
“Ừ, đương nhiên là được rồi.”
“Thấy bảo có bạn nữ mới đi cùng, Ritsuki vui hẳn kìa.”
“Làm gì có!”
Ritsuki bồn chồn một cách đáng ngờ trước câu nói của Kaede, cậu đứng phắt dậy, cùng lúc đó bụng cậu réo vang.
“Các cậu muốn ăn gì?”
Touya, người vừa oẳn tù tì thua, nặng nề đứng lên hỏi chúng tôi. Tuy có thể về nhà ăn bữa trưa, nhưng vì hiếm khi tụ tập đông đủ nên chúng tôi bàn nhau tới cửa hàng tiện lợi mua gì đó về ăn.
“Để tớ đi cùng cậu, tớ cần rửa tay một chút.”
Thấy Kaede nói vậy và đứng lên, tôi hỏi: “Ủa thế à? Vậy nhờ cậu mua giúp tớ cơm nắm cá hồi và cơm nắm mơ muối nhé. Cả món gì đó ngọt ngọt nữa.” Tôi nói rồi đưa cho Kaede đồng xu 500 yên.
“Còn tớ thì bất cứ cái gì ăn no là được.”
“Nói cụ thể hơn xem nào.”
Sau khi hướng gương mặt chán nản về phía Ritsuki, Touya rào trước một câu “Không nói thì lúc nhận đồ cấm kêu ca đấy nhé” rồi bước đi. Kaede cũng theo sau, leo ngược lên triền sông. Hai người đi về phía cửa hàng tiện lợi gần đó nhất, cả đi lẫn về mất khoảng mười lăm phút.
Đợi tới khi Kaede và Touya khuất dạng, tôi và Ritsuki liền cùng lúc quay đầu, ngồi nhìn quang cảnh trước mặt như lúc nãy. Khoảng cách giữa hai băng ghế cạnh nhau vừa đủ để một người đi qua. Từ bốn người giảm xuống còn hai, không hiểu sao điều đó khiến tôi chợt thấy thật vắng vẻ.
“Mio bị thấp đi à?”
Thầm cảm thấy yên tâm vì Ritsuki chủ động bắt chuyện, dẫu nội dung có là gì, tôi tỏ vẻ chán nản trả lời:
“Sao mà thấp đi được chứ.”
Câu nói chẳng buồn cười mấy nhưng Ritsuki vẫn cười ngặt nghẽo, khiến tôi có cảm giác tuy hai ghế tách biệt nhưng cơn rung từ ghế cậu ngồi truyền sang cả ghế tôi. Vừa hỏi “Cậu cười ngốc nghếch gì thế?”, tôi vừa quan sát kỹ Ritsuki - đã lâu rồi tôi không nhìn cậu chăm chú đến thế.
Lên cấp hai, mỗi đứa học một lớp, Ritsuki tham gia đội bóng rổ, Touya thì vào câu lạc bộ điền kinh. Vốn dĩ trước đây chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau hàng ngày như một lẽ đương nhiên, nhưng vì lý do kia mà nay chúng tôi chỉ thi thoảng trêu chọc nhau lúc tình cờ gặp gỡ ngoài hành lang. Tiếp điểm của chúng tôi đã đột ngột mất đi như vậy đấy.
Thế nên, thú thực tôi đã cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhận ra sự thay đổi đường nét gương mặt, độ lớn cánh tay và kích cỡ giày của Ritsuki khi nhìn cậu ở cự ly gần như vậy. Điều đó khiến sự căng thẳng khẽ dâng trong lòng, tôi liền quay mặt về phía trước.
Dòng sông êm đềm trôi trước mắt. Một con chim không rõ là loài nào hai lần chạm chân xuống mặt nước rồi bay đi, Ritsuki cũng đang ngắm cảnh đó.
“Lúc nãy tớ chợt cảm thấy phong thái của Touya với Kaede thật giống nhau, cậu có thấy hai người đó khá thân không?”
“Hả? Kaede có bạn trai rồi. Anh ấy đang học cấp ba.”
“Thật á?”
Đang nhìn về phía sông, Ritsuki quay ngoắt sang tôi, đôi mắt không tính là nhỏ giờ càng mở to hơn. Trước bầu không khí đột nhiên dao động và biểu cảm trên gương mặt Ritsuki, cảm giác căng thẳng bỗng nhiên được nới lỏng, tôi phì cười.
“Tớ chẳng biết gì cả. Từ khi nào thế?”
“Anh ấy học cùng lớp học thêm tiếng Anh với Kaede, chỉ đợi Kaede lên lớp Chín là tỏ tình luôn. Vì Kaede khá người lớn mà.”
“Ừm. Đúng là khác với ai đó thật.”
“Ritsuki thì hơn gì tớ mà chê hả?”
“A! Hay là hôm lễ hội pháo hoa cậu ấy cũng đi với bạn trai luôn?”
“Suy luận theo cách thông thường thì có thể là vậy. Nhưng dù sao cậu ấy cũng nói có hẹn trước rồi mà.”
Nghe tôi nói vậy, Ritsuki chau mày tạo thành những nếp nhăn giữa trán và bảo: “Thế à. Giữ bí mật với cả mình cơ đấy.”
Tôi phá lên cười nói: “Sao cậu ấy phải báo cáo nhất cử nhất động của mình cho Ritsuki chứ?”
“Mà này, có phải cậu cũng có rồi không?”
“Gì cơ?”
“Bạn trai ấy. Mio cũng có rồi à?”
Tôi ngơ ngác chớp chớp mắt khoảng hai lần, Ritsuki hơi nghiêng đầu và cũng chớp chớp mắt như bắt chước. Những ngọn tóc ngắn lơ thơ trở nên trong suốt dưới ánh nắng, khẽ phất phơ theo gió.
“Tớ chưa, có chuyện gì không?” Tôi cao giọng đáp vẻ đùa cợt.
“Thế à. May quá.” Ritsuki khẽ nói rồi ngáp. Giữa chừng, cậu “A” lên một tiếng, khiến các cơ trên mặt cứng ngắc lại.
Tiếng ô tô từ đâu đó vọng lại, tiếng trẻ em cười đùa, tiếng xe đạp chạy qua con đường trên triền sông. Những âm thanh đó đang giúp khỏa lấp đi khoảng lặng gượng gạo này. Tôi nghiêng đầu, cất lời:
“Sao? Cậu mừng vì có tớ là đồng bọn hả? Nói cho cậu biết nhé, tớ mà nghiêm túc tìm kiếm thì việc có một hai anh bạn trai chẳng có gì là ghê gớm cả đâu.”
“Ồ, cậu hiểu theo nghĩa đó à?”
“Gì cơ?”
“À không… ừm… thì…”
“Gì nào?”
Ritsuki đột nhiên ấp úng và hơi cúi đầu xuống, cậu vừa áp tay vào gáy vừa chau mày. Có vẻ cậu đang suy nghĩ rất lung.
Bất chợt, cậu ngẩng phắt đầu lên nhìn về trước, giây tiếp theo thì quay sang tôi, khiến tôi giật mình dựng cả hai vai lên.
“Tớ thích cậu, Mio ạ.”
Ritsuki nói rõ ràng từng chữ, sau lưng cậu là đám mây dông lớn. Mặc tôi cứng người trong tư thế dựng hai vai lên vì ngạc nhiên, Ritsuki nói tiếp.
“Nếu được, tớ rất muốn hẹn hò với cậu.” Ritsuki nói tiếp, mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Cậu…”
Đột nhiên cậu nói như vậy, làm sao tớ… Dù nghĩ thế, nhưng mặt tôi cứ đỏ dần lên, tiếng trống ngực mỗi lúc một thêm rộn rã.
Ritsuki ư? Hả? Cậu ấy thích mình? Thật sao?
“Lạnh quá!”
Đột nhiên một chiếc túi ni lông của cửa hàng tiện lợi được đặt xuống đầu Ritsuki, phá vỡ khung cảnh im lặng tới gượng gạo khi tôi và Ritsuki chỉ nhìn nhau không nói một lời. Tôi ngạc nhiên, nhưng Ritsuki còn ngạc nhiên hơn nhiều, cậu nhảy dựng lên:
“Đừng có rón rén lại gần chứ. Làm tim tao muốn ngừng đập rồi này.” Cậu mắng Touya.
“Có ai rón rén đâu. Tụi tao đi xuống bình thường mà, tại mày không để ý đấy chứ.”
“Trời nóng nên tớ mua cả kem. Chúng mình mau ăn cơm rồi xử lý chúng đi, kẻo chảy hết mất.”
Kaede nhận lấy chiếc túi từ tay Touya, đặt nó lên băng ghế rồi mở ra. Cô nàng lôi chai nước trà, cơm nắm và mấy cốc kem vanilla ra.
“Đây, cái này của Mio… Mà này, cậu ổn không thế? Không bị sốc nhiệt đấy chứ?”
“Hả? À, không, tớ không sao. Ăn xong, ừm, tớ sẽ bình thường lại thôi, ha ha.”
Tôi xua xua tay trước mặt Kaede khi cô bạn chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ lựng của mình. Tôi nhận lấy chiếc khăn ướt cùng những món mình đã nhờ mua trước đó, rồi dùng khăn lau tay.
Sau khi cắn một miếng cơm tôi mới sực nhớ ra, vội nói lời cảm ơn.
“À, cảm ơn Touya và Kaede đã mua đồ ăn giúp tớ nhé.”
“Muộn quá đấy…”
Touya và Kaede cùng đồng thanh, tôi xin lỗi hai người họ. Ritsuki cũng đang nhét chiếc hamburger to tướng vào miệng, cậu giơ tay lên bảo “Thank you”. Touya liền đưa tay véo má cậu, làm miếng hamburger suýt rơi ra khỏi miệng Ritsuki.
Sau khi ăn xong kem, chúng tôi rời khỏi bãi sông, đi trên con đường dẫn tới khu dân cư để về nhà. Gần nhất là nhà Kaede, tiếp theo là nhà Ritsuki. Tôi có giả vờ bình tĩnh nói chuyện với Ritsuki, nhưng cho tới lúc tạm biệt, chúng tôi vẫn không hề đả động đến chuyện đó.
Trái tim tôi vẫn đập rộn như trước. Bởi đó là lời tỏ tình đầu tiên tôi được nghe. Gương mặt nghiêm túc của Ritsuki. Hơn nữa, tôi còn nhận ra mình không hề khó chịu trước những lời nói đó…
“Mio ơi.”
“Ơi?”
Tôi bất giác đáp lại giọng nói chếch chếch trên đầu mình với giọng hơi lạc đi. Bóng những cành lá rậm rạp phía trên hàng rào quanh công viên hắt xuống, tạo nên nhiều họa tiết trên gương mặt Touya.
“Cậu lạ lắm. Suốt từ lúc ăn trưa tới giờ.”
“Hả? Thế… thế à? Ha ha.”
Tôi nói giọng đều đều, tay vén tóc ra sau tai, mắt chạm mắt Touya. Khả năng quan sát của Touya trước giờ vẫn luôn nhạy bén, cậu ấy thường nhận ra khi một người nói dối hoặc gặp chuyện khó xử. Điều đó khiến cậu ấy trở nên thật phiền phức. Một khi bị Touya hỏi đến thì rất khó mà giấu kín được điều gì.
“Cậu có chuyện gì với Ritsuki à? Thái độ cậu ta cũng kỳ cục hơn hẳn mọi khi.”
“…”
Quả nhiên Touya đã quan sát rất kỹ. Lúc này cậu ấy cũng đang quan sát tôi từ phía trên, như nhìn thấu tâm can tôi vậy. Ánh mắt phía sau cặp kính soi vào người khiến tôi thấy vô cùng bứt rứt.
“Cậu ta tỏ tình với cậu à?”
“Đâu…”
Tôi dừng bước, quay phắt đầu nhìn Touya bằng phản xạ của một chú chim. Phản ứng lanh lẹ đó của tôi đã trở thành câu trả lời cho câu hỏi của cậu ấy. Tôi còn chưa nói gì mà Touya đã đáp lại: “Ra thế.”
“Không lẽ lúc đó cậu đã nghe được sao?”
Tôi lập tức trở nên xấu hổ, đưa tay vuốt tóc một cách vô nghĩa, mắt liếc sang chỗ khác.
“Không hề. Tớ chỉ thấy bầu không khí khi đó rất kỳ cục thôi.”
Thấy Touya bước tiếp, tôi nói bâng quơ “Thế á” rồi đi theo. Những giọt mồ hôi kỳ lạ, không phải do nóng, túa ra trên người tôi. Tiếng ve kêu rộn rã, nhưng tiếng tim tôi đập còn ồn ào hơn nữa.
“Cậu sẽ hẹn hò với cậu ta à?”
“Hả?”
Trái tim tôi giật thót lên trước cụm từ đó. Touya chờ đợi câu trả lời của tôi với biểu cảm điềm nhiên không khác mọi khi.
“Ừm… Tớ vẫn chưa trả lời cậu ấy.”
“Vì cậu còn lưỡng lự?”
“Không, ừm… Tớ ngạc nhiên quá, chưa biết sao nữa…”
Đó là suy nghĩ thành thực của tôi. Trong lòng tôi hiện giờ một nửa là thứ tình cảm đang nhen lên, một nửa là cảm giác không biết làm thế nào. Trước mắt tôi sẽ vùi mặt vào chăn nệm trong phòng, hét thật to, tay chân đập loạn xạ. Tôi muốn làm thế để trấn áp cơn kích động trong lòng mình.
Như nhìn thấu nội tâm đang luống cuống của tôi, sau khi liếc qua tôi, Touya nói “Ra vậy” rồi quay đầu nhìn phía trước.
Touya đã biết tình cảm của Ritsuki dành cho tôi ư?
Ritsuki thích tôi từ khi nào vậy nhỉ?
Từ hồi tiểu học?
Hay từ khi lên cấp hai?
Kết cục, dù không muốn, lời tỏ tình khi nãy của Ritsuki vẫn được tự động tua lại trong đầu tôi, mỗi lần như thế trái tim tôi đều như bị ai đó bóp chặt, nên tôi không thể bình tĩnh suy nghĩ được.
“Mio này.”
Chúng tôi vừa đi tới ngã tư, có thể nhìn thấy mái nhà tôi đang lấp ló trước mắt. Nhịp bước của Touya chậm lại.
“Nếu giờ tớ nói thích Mio, mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi gì ư?”
“Hả?”
Trong một thoáng, tôi không hiểu Touya đang nói gì. Chẳng biết từ lúc nào hai chúng tôi đều dừng bước, chúng tôi đứng cạnh nhau, đồng thời nhìn vào mắt đối phương.
“Cậu sẽ làm thế nào? Mio sẽ hẹn hò với ai?”
“Ai… ai ư…”
Thông tin quá đỗi đột ngột vượt quá khả năng xử lý của não bộ khiến tôi cứng đờ người, liên tục chớp mắt nhìn Touya. Cậu ấy đang nói gì vậy?
“…”
Con đường nhỏ ít xe qua lại. Cái nóng hầm hập do mặt đường bê tông hắt lên. Lớp tóc mái vương nơi thái dương Touya bết lại thành từng cụm vì mồ hôi.
Gương mặt chia thành hai nửa sáng tối của Touya trông rất nghiêm túc. Nét mặt cậu ấy luôn mang vẻ nghiêm túc như vậy, nên tôi không chắc mình vừa thực sự nghe thấy câu đó, vả lại, cảm giác lúc này của tôi khác hẳn với cảm giác dao động tim đập loạn nhịp khi nghe Ritsuki bày tỏ tình cảm.
“Ritsuki ư?”
Trái tim tôi lại nảy lên vì cái tên được Touya nhắc tới, tôi cúi đầu xuống, cảm giác gò má mình nóng ran. Tiếng ve khoảnh khắc trước vừa im bặt bên tai giờ nhất loạt rộn rã trở lại.
“Khục!”
Touya gõ tay xuống xoáy tóc trên đỉnh đầu đang cúi của tôi. Ngước lên nhìn, một bên mép Touya khẽ nhếch lên cao, cậu ấy đang nhìn tôi như thể đã thấu hiểu tất cả từ trước rồi.
“Ủa? Chẳng lẽ…?”
Cậu ấy nói dối để thử lòng tôi ư? Thấy gương mặt tôi cau lại với ý nghĩ đó, Touya phì cười lần nữa.
“Touya! Cậu có biết nói những câu kiểu đó dễ đau tim lắm không hả?”
Tôi huých huých cánh tay Touya, cậu ấy nở một nụ cười đầy thâm ý trên môi:
“Sớm trả lời cậu ấy đi, mai bắt đầu nghỉ hè rồi đấy.”
“Biết rồi.”
Tôi nhấm nhẳng trả lời để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Touya quay bước đi về phía con đường vắng lặng, ngược đường về nhà tôi. Cậu ấy quay nửa đầu về phía tôi, chào:
“Thế nhé, tớ về đây.”
“Ừ, về nha.”
Tôi vẫy vẫy tay. Gương mặt tôi lúc này hẳn là rất kỳ cục, pha lẫn giữa nụ cười cùng một biểu cảm phức tạp. Sau khi nhìn theo bóng lưng Touya trong vài giây, tôi quay người lại, đi về phía nhà mình.
Một cơn gió mạnh nổi lên, cành lá khẽ đung đưa xào xạc, tiếng chuông gió từ một ngôi nhà nào đó vọng tới. Đám mây dông đẹp tựa tranh vẽ đã bay tới gần hơn lúc nãy, nó cứ lơ lửng trên trời nhìn xuống tôi.
“Tớ thích cậu, Mio ạ.”
Đi được một chút, tâm trí tôi lại bị Ritsuki chiếm giữ. Đôi chân tôi mỗi lúc một rảo bước nhanh hơn.
“Thật ư?”
“… Ừ, thật.”
“Thật của thật chứ?”
“Thật của thật.”
“Thật…”
“Cậu hỏi dai quá Ritsuki!”
Bốn rưỡi chiều hôm sau. Tôi không có điện thoại di động, nên đành phải tranh thủ dùng điện thoại bàn nhà mình gọi vào di động của Ritsuki trước lúc mẹ tôi đi làm về. Một tiếng sột soạt như tiếng quần áo cọ vào nhau vọng ra từ ống nghe. Có lẽ cậu đang nằm đắp chăn nghe điện thoại.
“Tớ không nghĩ cậu sẽ cho tớ câu trả lời sớm thế này đâu. Lại còn là Mio chủ động gọi đến nữa.”
“Chuyện đó…”
Câu nói của Ritsuki khiến tôi có cảm giác mình hơi quá háo hức với chuyện này thì phải, điều đó làm tôi xấu hổ chết đi được. Nhưng tôi không thể nói là do Touya giục giã. Không biết đáp trả thế nào, mặt tôi cứ thế nóng dần lên.
“Giờ Mio ra ngoài được không?”
“Hả? Bây giờ á?”
“Ra bãi sông chỗ mình gặp nhau hôm qua nhé.”
Khi tôi tới bãi sông, băng ghế chúng tôi ngồi hôm qua đang có hai ông bà lão lạ mặt ở đó. Tôi tìm kiếm bóng dáng Ritsuki.
“A!”
Bậc thang dẫn xuống triền sông cách nơi này hơi xa một chút, tôi nhìn thấy Ritsuki mặc chiếc áo phông trắng, quần bò đang ngồi ở bậc thứ ba từ dưới lên. Cậu đang xem điện thoại. Tôi nuốt nước bọt và khẽ hít vào một hơi thật sâu, cố kìm nén nhịp đập trái tim mỗi lúc một rộn rã hơn của mình để tới gần cậu.
“… Xin lỗi đã để cậu phải chờ.”
“Ôi, giật cả mình! Đừng có lén lại gần tớ thế chứ.”
Ritsuki giật bắn mình, quay ngoắt lại nhìn tôi. Tôi có cảm giác hôm qua mình nghe câu này rồi.
“Mio ngốc nghếch.”
“Tớ đi bình thường mà. Người không nhận ra mới là kẻ ngốc ấy.”
Vừa nói tôi vừa ngồi xuống cạnh Ritsuki. Tôi mặc quần soóc, nhưng theo thói quen vẫn vuốt vạt quần như vuốt chân váy rồi mới ngồi xuống.
“…”
“…”
Bậc thang không tính là rộng. Ngồi xuống rồi tôi mới nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi ngắn hơn hôm qua rất nhiều. Tôi hối hận nghĩ lẽ ra mình nên ngồi cách vài bậc, nhưng bầu không khí im lặng kỳ lạ lúc này khiến cơ thể tôi không nhúc nhích nổi.
“Từ giờ cho tới trận đấu cuối cùng của tớ vào đầu tháng Tám, sáng tớ sẽ tập luyện cùng câu lạc bộ.”
Ritsuki đột nhiên mở lời, khiến tôi giật mình suýt thì á lên một tiếng. Để che giấu điều đó, tôi lắp bắp nói, “Thế… thế à? Vất vả nhỉ” rồi cười.
“Buổi chiều tớ sẽ rảnh, là vậy đó.”
“Gì cơ?”
Vài con chim đang đậu trên đường dây điện ở bờ bên kia.
“Thì nghĩa là… chúng ta có thể nói chuyện… như thế này này.”
“À… ừ nhỉ.”
Gương mặt vẫn nở nụ cười khi nãy, tôi khẽ gật đầu. Nhưng không hiểu sao trái tim tôi có cảm giác châm chích khó chịu, tôi không nhớ bình thường mình ứng xử thế nào. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong khoảnh khắc, song tôi vội ngoảnh đi nơi khác.
“…”
“…”
“Mio à, trông cậu mất tự nhiên quá.”
“Hả? Chính Ritsuki mới mất tự nhiên ấy.”
“Sao cậu nói câu nào cũng như gây chuyện vậy?”
“Tại cậu bắt đầu trước chứ.”
Thật kỳ lạ khi giọng điệu này giúp tôi giữ được tâm trạng ổn định hơn. Vừa nói qua nói lại, tôi vừa đấm đấm vào bả vai Ritsuki như mọi khi.
“… Đây là lần đầu tiên tớ làm thế này đấy.”
“Làm gì cơ?”
“Làm việc này này.”
Làm việc này, có lẽ ý cậu là hẹn hò với người khác giới. Đoán ra điều đó, không hiểu sao tôi lại dùng giọng như muốn ganh đua mà đáp: “Tớ cũng vậy mà!”
“Ừm… vậy…”
Ritsuki quay về phía tôi.
“Từ giờ xin cậu hãy chăm sóc cho tớ.”
Nói rồi cậu khẽ cúi đầu xuống.
“… Tớ cũng vậy, xin hãy chăm sóc cho tớ.”
Tôi bắt chước theo Ritsuki, khẽ cúi đầu mơ hồ đáp trả. Hai đứa ngồi im như vậy một lúc khá lâu.
“Khục.”
“Gì thế?”
“Không có gì.”
Sau khi bật cười, Ritsuki ngẩng mặt lên, mắt nheo lại bằng đường chỉ, đuôi mắt tạo thành những nếp nhăn. Trong nụ cười ấy, niềm vui sướng và yên tâm đã vượt qua cả sự ngượng ngùng. Tôi ấn ngón tay vào vai Ritsuki đang cười rung lên, nói: “Đúng là ngốc.”
Chúng tôi hẹn với nhau rằng mùa hè tới sẽ gặp nhau ở bãi sông vào lúc hai giờ chiều các ngày thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu. Nếu mưa thì hủy hẹn. Ritsuki bảo sao không gặp nhau hằng ngày, nhưng chúng tôi còn đang phải ôn thi, nên quyết định cuối cùng là chỉ gặp ba lần một tuần thôi.
Ritsuki có điện thoại di động, tôi thì không, vì bố tôi cấm tôi dùng di động cho đến khi lên cấp ba. Thế nên gọi điện sẽ là giải pháp cuối cùng khi chúng tôi có chuyện nhất định phải nói với nhau.
Vẫn còn một số chuyện chưa được như ý lắm. Thế nhưng âm vang của cụm từ “một đôi uyên ương” lần đầu tiên được dùng để nói về mình này vẫn làm lòng tôi thấy lâng lâng. Đứng trước ngưỡng cửa của một mùa hè khác hẳn mọi năm, tôi có cảm giác cảnh sắc phía bên kia cánh cửa thật rực rỡ làm sao, lòng tôi tràn đầy vui sướng.
Buổi tối hôm đó, dù quyển nhật ký hiện tại vẫn chưa viết hết, tôi vẫn lôi cuốn mới trong ngăn bàn ra, định từ giờ trở đi sẽ dùng nó.