Ngày 31 tháng Tám
Mình và Ritsuki đã đi xem pháo hoa cùng nhau. Món bánh bạch tuộc nướng và ngô nướng rất ngon, pháo hoa cũng rất đẹp. Ước gì năm sau mình lại được cùng cậu ấy ngắm pháo hoa. Mình rất thích chiếc vòng tay Ritsuki giành được trong trò chơi bắn súng, nhưng mình lại làm rơi mất, điều đó khiến mình rất sốc.
Hôm nay chúng mình đã hôn nhau lần đầu tiên.
Tự nhiên cảm thấy xấu hổ, nên những chữ cuối cùng tôi viết bỗng trở nên bé xíu.
Sáng hôm sau, không hiểu sao tôi dậy từ rất sớm, bèn đọc lại dòng nhật ký viết tối qua. Tôi thở ra, thay luồng không khí cũ trong lồng ngực mình bằng luồng không khí mới, cảm nhận hai gò má nóng lên. Tôi đóng cuốn sổ lại, nhưng rồi như một thói quen, tôi lật mặt sau của cuốn sổ lên và mở ra.
“Quả nhiên vẫn chưa viết thêm gì cả…”
Tôi-thứ-hai ở thế giới đó vẫn chưa chịu trả lời, cũng không viết những trang nhật ký mới. Hôm qua là ngày “cô ấy” đi xem pháo hoa cùng Touya, tôi cứ tưởng “cô ấy” sẽ viết nhật ký kể lại chuyện đó.
“Tại sao thế nhỉ…”
Tôi lầm bầm tự hỏi, nhưng rồi đầu óc tôi bất chợt tràn ngập những suy nghĩ về Ritsuki. Tôi kiểm tra lại đầu tóc, trang phục của mình rồi rời khỏi nhà sớm một chút.
“…”
“Đêm qua, em Kobayashi Ritsuki lớp 9B gặp tai nạn ô tô do tài xế say rượu. Em ấy đã được đưa tới bệnh viện và trút hơi thở cuối cùng tại đó.”
“…”
“Đêm nay sẽ là đêm thức canh linh cữu, lễ tang sẽ…”
Buổi sáng trời không mưa, nhưng lúc này mưa bắt đầu rơi. Bàn của tôi ngay bên cạnh cửa sổ, tôi mơ hồ ngắm nhìn khung cảnh ấy, trong lòng thắc mắc không hiểu cô giáo đang nói gì.
Các bạn học sinh im phăng phắc, đám con trai thường ngày ồn ào giờ cũng không gây ra tiếng động nào. Thế nên giọng nói nặng nề của cô và tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt càng vang lên rõ ràng hơn, nhưng chúng vẫn không lọt vào đầu óc tôi chút nào.
“Ừm… về học kỳ mới này, các em sẽ…”
Nhìn từ cửa sổ, những hạt nước tích tụ trên cành lá rậm rạp đã đọng lại thành những giọt lớn, rơi lộp bộp từ lá xuống đất. Trời mưa nên cửa sổ đóng kín, khiến tôi có cảm giác bí bức, khó thở.
“Các em phải nhớ mình đang ôn luyện cho kỳ thi trước mắt…”
Mưa đang rơi. Chiếc vòng tôi đánh rơi ở bãi sông giờ chắc ướt mất rồi.
“Sang học kỳ hai…”
Hôm nay chúng mình đã hẹn nhau cùng đi tìm chiếc vòng, vậy mà trời lại mưa… Chỉ tại mưa thôi… Mưa… mưa… mưa…
“…”
Bỗng cơn buồn nôn đột ngột trào lên, tôi đưa tay ôm chặt lấy bụng. Tiếng kéo ghế lạch xạch vang lên khắp lớp, mọi người nhất loạt quay đầu nhìn về phía tôi.
“Em sao thế Oshiba? Sắc mặt em ấy xấu quá, bạn nào đưa em ấy tới phòng y tế… A, lớp phó sức khỏe đây rồi, nhờ em nhé.”
Cô giáo cuống quýt. Lớp học xôn xao. Gương mặt mấy bạn gái ngoảnh lại nhìn tôi đang dâng đầy nước mắt. Tại sao họ lại khóc? Có chuyện gì buồn đến thế…
“…”
“Cậu không sao chứ Oshiba?”
Tôi dần hiểu ra điều gì đó, nhưng gương mặt lớp phó sức khỏe Murata nhìn tôi thật méo mó, xiên xẹo. Hoa mắt quá. Tôi không thể đứng nổi.
“Oshiba ơi!”
Khung cảnh trước mắt bỗng xuất hiện những vết nứt lớn, tôi nhận ra một mảng lệ đang bao phủ lấy đôi mắt mình. Đầu gối tôi khuỵu xuống, cảnh tượng xung quanh và mọi suy nghĩ tối sầm lại vì cơn hoa mắt khủng khiếp.
Tại sao…?
Giọng nói của mọi người xung quanh xa dần, đầu óc tôi bị lấp đầy bởi tiếng mưa rơi như trút.
“Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nhé.”
Vừa lắc lắc cánh tay tôi đang chìa ra bắt, Ritsuki vừa cười thật trong sáng.
“Tớ về đây.”
Ritsuki chuẩn bị rẽ vào góc đường ngay gần nhà tôi. Tôi tưởng Ritsuki sẽ ngoảnh đầu lại nhìn tôi. Nhưng cậu không làm vậy.
“Ritsuki?”
Tôi gọi, nhưng cậu đã rẽ vào đó mất rồi. Tôi đi bộ vài bước, rồi cũng rẽ vào con đường đó để đuổi theo Ritsuki.
“…”
Khung cảnh trắng xóa. Trên con đường đó chẳng có bóng dáng một ai cả.
Ritsuki đã… Ritsuki đã…
“… o!”
“…”
“Mio!”
Tôi mở mắt và nhìn thấy gương mặt Touya. Rồi tôi chậm rãi đảo ánh mắt trống rỗng, cuối tầm mắt ấy hiện ra gương mặt của Kaede.
“Touya và Kaede tới thăm nên mẹ để các bạn lên phòng con. Mẹ có gõ cửa, cũng đã gọi con dậy, nhưng gọi bao nhiêu lần con cũng không tỉnh.”
Không cần nhỏm dậy tôi cũng biết mẹ đang đứng ở cửa phòng.
Một tuần đã trôi qua kể từ ngày hôm đó. Tôi cũng nghỉ học một tuần rồi. Dường như ngày nào Touya và Kaede cũng tới thăm tôi, nhưng mẹ chỉ tiếp họ ngoài cửa rồi tiễn họ về.
Có lẽ mẹ nghĩ đã đến lúc, nên mới để Touya và Kaede lên phòng tôi.
“Vậy mẹ xuống dưới tầng, mấy đứa cần gì thì gọi mẹ nhé.”
Tiếng đóng cửa khẽ khàng truyền tới. Tôi chậm rãi ngồi dậy nhìn đồng hồ treo tường, đầu óc nặng trịch, và nhận ra giờ đã là chiều muộn.
“Mio…”
Kaede lấy hai tay che miệng, nước mắt lăn dài từ đôi mắt cô ấy. Cô ấy đứng phía sau Touya đang quỳ một gối cạnh giường, thổn thức khóc. Tôi chuyển ánh mắt sang Touya đang ngồi ngang tầm mắt mình, gương mặt cậu ấy vẫn như mọi khi, không thể hiện một cảm xúc nào. Nhưng trên gương mặt đó hiện lên sự mệt mỏi vô hạn.
“Cậu có vẻ không ổn tí nào.”
Tưởng cậu ấy sẽ hỏi “Cậu có ổn không?”, tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà khàn khàn trả lời “Ừ” luôn.
Vừa nghĩ “Ôi mình trả lời nhầm mất rồi” thì bàn tay Touya đã nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, vì thế nên tôi không nói thêm được gì.
Người không ổn chẳng phải là Touya và Kaede sao? Đừng nhìn tôi bằng nét mặt đau đớn như thể đang nhìn một con người đáng thương nữa được không?
Tôi ổn mà. Tôi ổn… Ổn…
“Tớ không sao đâu. Vì cậu ấy đã nói hẹn gặp lại tớ vào ngày mai rồi mà.”
“…”
“Ngày mai Ritsuki sẽ tới trường thôi.”
Đôi môi tôi khô khốc, phát âm thật khó khăn. Kaede càng khóc to hơn, cô ấy lấy chiếc khăn tay từ túi xách ra để che mặt. Sau một lúc cố giữ im lặng, Touya nhìn sâu vào mắt tôi, nói:
“Ritsuki sẽ không tới trường nữa đâu.”
“Nhưng cậu ấy đã hứa với tớ…”
“Ừ. Nhưng chúng ta không thể gặp lại cậu ấy nữa.”
Tôi lên giọng, nhưng Touya không hề mất bình tĩnh.
Cậu ấy chỉ ngồi đó, nhìn tôi không chớp mắt qua lớp kính cận.
“Cậu ấy đã hứa tan học sẽ về cùng tớ.”
“Ừ, dù như vậy cũng không thể nữa rồi.”
“Cậu ấy đã nói hẹn ngày mai gặp lại!”
Định thần lại, tôi nhận ra mình vừa gào lên rất to.
“Cậu ấy đã nói thế.”
Lúc này tôi đang nhỏm dậy đấm vào ngực Touya, người lảo đảo như sắp đổ sang bên. Vài giọt nước rơi lộp bộp trên nệm, tạo thành những vệt đen. Đó là nước mắt của tôi.
“Cậu… Cậu ấy đã… nói… nói thế.”
Touya không nói gì, chỉ cắn môi để mặc tôi đấm lên ngực. Suốt một tuần qua, tôi không ăn uống được gì, nên tay chẳng có mấy sức.
“Ư ư… ư… Cậu ấy đã nói thế…”
Tay không có sức, nhưng tôi vẫn tiếp tục đấm Touya. Dù Touya chẳng có lỗi gì. Tôi khóc tới mức hoa mắt, mặt mũi nhăn nhó.
Tôi đã mơ không biết bao nhiêu lần.
Bãi sông. Pháo hoa. Con đường về. Nụ cười của Ritsuki. Câu nói “Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nhé”.
Tỉnh giấc sau cảm giác hạnh phúc chông chênh giống như phải giữ thăng bằng đi trên sợi dây mảnh, trần nhà như muốn nói với tôi “Hãy chấp nhận hiện thực đi”, tôi liền bị đẩy xuống vực sâu tuyệt vọng.
Thế nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được hiện thực. Tôi không muốn chấp nhận.
Có cảm giác chỉ cần ngủ thiếp đi, tôi sẽ được trở về đêm pháo hoa đó, thế nên tôi đã nghỉ học liên tiếp để ngủ như một con ngốc. Tôi đã trở đi trở lại biết bao lần giữa niềm hạnh phúc mỏng manh luôn chực chờ tan biến và nỗi tuyệt vọng nặng nề khiến trái tim tôi vỡ nát. Dần dần, Ritsuki không còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa, tôi đã lạc lối hoàn toàn.
“Kỳ nghỉ hè cứ kéo dài mãi cũng tốt.”
Tại sao lúc đó tôi lại cười gạt đi khi Ritsuki nói câu này chứ. Giá như vào giây phút chia tay cuối cùng ấy, chúng tôi trốn vào giữa kỳ nghỉ hè, mãi mãi không bước ra nữa thì tốt biết bao.
Đã hai tuần trôi đi kể từ khi bắt đầu học kỳ mới, nhưng tôi vẫn chưa thể tới ngôi trường nơi không còn Ritsuki nữa.
“Của cậu này Mio. Trong đây có thông báo của nhà trường, bài tập về nhà và…”
Kaede ghé qua lúc đi học về, cô ấy lôi tập tài liệu từ trong cặp ra đặt lên bàn, hướng dẫn cho tôi từng loại. Touya cũng đưa bản photo vở ghi của mình cho tôi.
Đã lâu rồi tôi mới gặp lại họ kể từ sau ngày tôi khóc nức nở trước mặt hai người. Hôm nay tôi ngồi trên giường, lưng tựa vào tường.
Trong thời gian tôi nghỉ học, các bạn nữ cùng lớp đã tới thăm tôi hai lần và đưa tài liệu học cho tôi. Nhưng mẹ tôi chỉ tiếp các bạn ngoài cửa rồi nhận tài liệu mang vào cho tôi, tôi không gặp trực tiếp mọi người. Về sau tôi nghe mẹ kể lại rằng chỉ có Touya và Kaede nài nỉ mẹ cho lên thăm tôi.
“Cậu có ăn uống đầy đủ không đấy?”
Kaede xếp gọn đống giấy tờ, cho vào kẹp tài liệu, để xuống một góc bàn rồi nhìn tôi.
“… Tớ có.”
“Vậy à. Vậy thì tốt.”
Cuộc trò chuyện chững lại ở đó. Kaede mỉm cười, đôi lông mày giãn ra, khẽ gật đầu nhiều lần.
“Nói dối. Cậu gầy hơn trước đấy.”
Giật mình trước câu nói của Touya, Kaede đấm đấm vào bắp tay cậu ấy như nhắc nhở “Đừng nói thế chứ Touya”. Biểu cảm trên mặt Touya vẫn phẳng lặng như cũ, nhưng trông có chút tức giận.
“Cậu phải ăn uống đầy đủ vào.”
“…”
“Chắc chắn trên trời cao, Ritsuki cũng đang muốn nói với cậu như thế.”
“…”
Trong đôi mắt cụp xuống của tôi hiện lên cẳng tay đã gầy hơn trước. Tôi đang dùng đôi tay đó để ôm đầu gối sát vào người.
Tôi biết. Dù tôi có khóc lóc hai tuần trời, Ritsuki cũng sẽ không trở lại. Tôi chỉ khiến mọi người xung quanh lo lắng, tàn phá thể lực và làm héo mòn trái tim của chính mình mà thôi. Kết cục là tôi chẳng mang tới điều gì tốt đẹp.
“… Ừ.”
Một lúc lâu sau tôi mới đáp lại lời Touya, rồi tôi khẽ “Ừ” thêm một tiếng, như muốn tự nhắn nhủ chính mình. Tôi cố kìm nén dòng nước mắt đang dâng trào, hít thở thật sâu. Hốc mũi tôi đau ê ẩm.
“… Cảm ơn các cậu nhé. Xin lỗi vì bữa trước… tớ đã cư xử như vậy.”
Khó nhọc thốt ra được mấy câu đó xong, nước mắt nước mũi mà tôi cố kìm nén nãy giờ bỗng thi nhau rớt xuống. Tôi vùi đầu vào gối, nhắc lại câu xin lỗi. Sau mấy lần sụt sịt mũi, tôi nghe Kaede cũng thổn thức, đồng thời cảm thấy cô ấy đang ngồi xuống cạnh mình.
“Khổ thân cậu quá… Chắc cậu đau khổ lắm.”
Nhờ hơi ấm từ bàn tay Kaede vỗ về lưng tôi và câu nói thấu cảm của cô ấy, nỗi buồn trong tôi như tan chảy đôi chút, thấm ra toàn thân tôi.