4

Hết đợt nghỉ lễ Obon, sau một tuần không gặp, Ritsuki còn đen hơn cả lúc trước.

“Cậu đi biển à? Có gặp phải sứa không?”

“Không sao, không sao.”

Nhà bà Ritsuki ở gần biển, hai anh em cậu ngày nào cũng ra biển chơi. Ritsuki cười nhàn nhã, nói “Quà của cậu này”, rồi đưa cho tôi một hộp bánh Pocky của quê bà.

Bãi sông hôm nay nhiều mây, còn có cả gió nữa, nên khoảng không bên dưới mái che của băng ghế không nóng lắm. Chúng tôi vừa uống nước từ chai đồ uống thể thao tôi mang tới, vừa ngắm cánh đồng cỏ lay động theo làn gió trước mắt.

Tiếng ve kêu từ xa xa vọng tới. Hàng trăm con thi nhau cất giọng như muốn ganh đua vậy.

Mới một tuần không gặp mà cảm giác như đã lâu lắm rồi. Tâm trạng bất ổn, vừa vui sướng vừa có chút ngượng ngập khiến tôi không dám nhìn nhiều về phía Ritsuki.

“Có chuyện này hơi đột ngột xíu.”

“Gì vậy?”

“Tớ đã gọi cho Touya, chúng tớ quyết định sẽ tổ chức buổi học nhóm làm bài tập về nhà.”

Trước cách nói có ý tỏ ra trang trọng của Ritsuki, tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Gì cơ?”

“Không phải Touya rất bận à?”

“Lớp học thêm hè của cậu ấy nghe nói nghỉ lễ Obon đến hết ngày mai cơ.”

“Vậy nghĩa là ngày mai hai cậu sẽ cùng học với nhau?”

“Không, bốn người. Mio rủ cả Kaede nhé.”

Ritsuki nhìn tôi như thể cậu đang nói một điều đương nhiên vậy.

“Cậu lại tự ý quyết định rồi.”

Tôi nhíu mày chán nản. Cuối cùng Ritsuki cũng nhận ra khối lượng bài tập hè khổng lồ dành cho học sinh dự thi lên cấp ba rồi ư? Đã vào trung tuần tháng Tám, có lẽ cậu bắt đầu biết sốt ruột rồi chăng.

Nhưng lần cuối tôi gặp Touya và Kaede là hôm bế giảng, từ hồi lên cấp hai tới giờ chưa khi nào bốn đứa chúng tôi tụ tập vào ngày nghỉ, nên thực lòng tôi cũng rất háo hức với việc học nhóm này.

“À phải rồi. Tớ đã kể với Touya qua điện thoại rồi. Chuyện giữa tớ và Mio ấy.”

Tôi đang mải vươn vai, hai tay giơ lên cao, nghe câu nói này liền bị ngơ ngác mất vài giây. Và rồi, tôi lập tức hiểu ra ý của Ritsuki, miệng bất giác “A” một tiếng, hơi xấu hổ một chút.

“Cậu ấy chẳng ngạc nhiên tí nào, làm tớ mất cả hứng.

“…”

Thì bởi… ngay từ hôm đầu tiên tớ đã tiết lộ chuyện này với Touya rồi mà.

Nhưng tôi không thể nói vậy, nên chỉ “Thế à?” một câu rồi rời mắt đi, nhìn sang phía bên kia sông.

Bờ sông bên kia cũng có một bãi rộng có thể đi dạo được, nhìn từ xa có thể thấy rõ một đứa trẻ cùng bà mẹ bụng bầu lớn đang đi bộ trên đó. Bị gió thổi bay mất chiếc mũ, đứa trẻ cười rộn rã chạy đuổi theo nó.

Touya ư… Touya ở thế giới kia cũng chăm chỉ đi học thêm mùa hè chăng. Với sự thông minh của mình, chắc chắn mục tiêu nhắm tới của Touya sẽ là Học viện Kirimine, nơi tôi và Ritsuki không thể nào với tới được.

Trường trung học Kirimine có kỳ thi đầu vào khó nhất trong các trường vùng này, nó cách đây khoảng hai mươi phút đi xe bus.

“Mio ơi.”

“Gì cơ?”

“Tay cậu.”

“Tay tớ?”

“Tớ nắm tay cậu được không?”

“Hả?”

“Sao câu nào cũng hỏi lại vậy, đồ ngốc.”

Sau khi nói với giọng hơi cáu, Ritsuki chụp lấy tay phải của tôi và dùng bàn tay trái bao lấy nó thật chắc. Trước động tác đột ngột, tôi không ngừng chớp mắt, hết quay sang gương mặt nhìn nghiêng của Ritsuki lại nhìn tới bàn tay đang được tay Ritsuki nắm lấy.

“Ừm, không phải chỉ khi bước đi người ta mới nắm tay nhau à?”

“Ai quy định điều đó chứ?”

Thay vì mắng tôi ngốc, lần này cậu nắm chặt tay tôi hơn. Ritsuki hoàn toàn không nhìn tôi, thế nên tôi cũng thu hồi ánh mắt và nhìn về phía trước, ngắm cây cỏ rập rờn cùng mặt nước gợn sóng. Mái tóc lửng kiểu bob của tôi thường xuyên bị gió thổi vướng cả vào mắt mũi, nhưng tôi không thể đưa tay gạt ra được.

Không khí im lặng khiến cảm giác căng thẳng càng gia tăng, tới mức tôi lo nhịp tim đập rộn của mình sẽ truyền tới Ritsuki qua cái nắm tay này mất.

“Tự nhiên tớ nghĩ là…”

“Ừ?”

“Kỳ nghỉ hè cứ kéo dài mãi cũng tốt.”

“Cậu nghĩ gì kỳ vậy.”

Tôi phì cười trước câu nói của Ritsuki như để nới lỏng sợi chỉ căng thẳng trong lòng, cuối cùng cũng dùng tay kia sửa lại tóc. Dù rằng ngay sau đó lọn tóc ấy lại bị gió thổi bay mất nếp.

Ngày 17 tháng Tám

Chúng mình hẹn nhau ở bãi sông sau một tuần không gặp. Ritsuki đi biển bị bắt nắng đen sạm, cậu ấy tặng mình bánh làm quà đi chơi về. Ngày mai chúng mình sẽ học nhóm cùng Touya và Kaede. Hôm nay, mình và Ritsuki đã nắm tay nhau lần đầu tiên.

“Này, buổi học nhóm hôm nay có gì khác so với buổi học nhóm làm bài tập hồi cấp một đâu chứ.”

Ngày hôm sau, khi chúng tôi đang ngồi vây quanh chiếc bàn ở phòng khách nhà Touya, Kaede một tay chống cằm, một tay cầm bút chì kim, đập bộp bộp ngòi bút xuống cuốn vở bài tập đang mở ra trước mắt.

“Nó biến thành buổi họp nhóm giúp Ritsuki giải bài tập rồi.”

“Tiểu thư Kaede đừng nói thế nữa mà.”

Ritsuki ngồi trước mặt tôi đang cúi dập đầu xuống mặt bàn cầu xin Kaede ngồi chếch phía trước. Tôi, Kaede và Touya hầu như đã làm xong hết bài tập, nên nửa sau của buổi học nhóm chủ yếu được dùng để giúp đỡ Ritsuki.

Đúng như dự đoán, Ritsuki chưa hoàn thành nổi hai mươi phần trăm số bài tập.

“Lúc bị cậu ta gọi, các cậu cũng đoán được rồi còn gì.”

Touya vừa nói vừa lặng lẽ viết tiếp. Đối chiếu xong lời giải bài toán của Ritsuki với đáp án, cậu ấy bảo: “Đây cậu làm lại đi. Tớ không cho cậu xem đáp án được.” Cách này giống hướng dẫn hơn là làm giúp. Tôi nghĩ, làm thế thì chi bằng chép lại đáp án chẳng phải nhanh hơn sao?

Không như tôi và Kaede, Touya không bao giờ nuông chiều Ritsuki. Ritsuki rên lên: “Trời, sao số câu sai nhiều hơn cả số câu đúng thế này.”

Vừa uống cốc trà đá Touya pha cho, tôi vừa tận hưởng bầu không khí vui vẻ khi bốn chúng tôi tụ tập với nhau thế này. Từ hồi lên cấp hai, mỗi đứa lại có thêm những người bạn mới khác, tiếp điểm giữa chúng tôi ngày càng ít đi. Vậy cũng vui, nhưng trước mặt những người bạn thời thơ ấu, quen biết nhau từ cấp một tới giờ, chúng tôi mới có thể thoải mái là chính mình.

Tôi có cảm giác nhóm bạn này chính là nơi tôi thuộc về, điều đó khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu. Ở đây, tôi có thể thấy được nét mặt của Ritsuki khi ở bên bạn bè, hơi khác so với lúc chỉ có hai chúng tôi với nhau, ý nghĩ này làm tôi thấy vui sướng.

“Cậu uống thêm nữa nhé?”

Thấy tôi đã uống cạn trà đá tự khi nào, Touya ngồi chếch phía trước cất tiếng hỏi.

“À, ừ. Cảm ơn cậu nha.”

Tinh ý thật đấy. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa đưa chiếc cốc rỗng cho Touya, miệng nói cảm ơn.

Lâu rồi mới nhìn thấy Touya, cậu ấy cũng hơi đen đi. Cậu ấy bị bắt nắng vì đi học thêm sao? Chẳng rõ có phải do tưởng tượng không, nhưng tôi có cảm giác Touya đã cao hơn một chút. Mới không gặp nhau chưa đầy một tháng, cậu ấy đã thay đổi nhiều đến thế rồi.

“Của cậu này.”

Tôi nhận lấy chiếc cốc được rót đầy trà đá, lơ đãng nhìn Touya ngồi xuống. Chúng tôi đã không gặp nhau suốt thời gian nghỉ hè, nhưng có lẽ vì cuốn nhật ký truyền tay kia nên tôi cảm thấy cậu ấy vẫn luôn cạnh bên mình, không phải cảm giác lâu rồi chưa gặp. Quan trọng là, vì đã tự ý nhìn vào cuộc sống riêng tư của Touya nên trong lòng tôi thậm chí còn có cảm giác tội lỗi.

“Tôi” ở thế giới đó sẽ nắm tay Touya, hai người sẽ cùng xem băng đĩa, cùng nhau đi chung một chiếc ô về nhà…

“…”

Không biết có phải nhận ra ánh mắt đang chăm chú nhìn mình không, Touya chợt ngẩng mặt lên nhìn tôi. Bị giật mình, tôi không thốt ra tiếng nào nhưng vai dựng đứng lên, mắt đảo đi nơi khác một cách lộ liễu. Chỉ là phản ứng tự nhiên thôi. Bởi tôi đã tưởng tượng một cách rất sinh động về việc tôi và Touya hẹn hò nhau mà.

“Mio này.”

“Ơ… Ơi?”

Bị Touya gọi tên, cảm giác căng thẳng bỗng lan khắp người tôi. Touya khác hẳn Ritsuki, chẳng ai biết cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng cậu ấy lại nhạy cảm với cảm xúc của người khác hơn hẳn người thường, thế nên trống ngực tôi đập rộn rã, không biết cậu ấy sẽ nói gì với mình.

“Ngày hội pháo hoa tớ không đi được nữa, cậu và Ritsuki đi với nhau đi nhé.”

“Hả?”

Trước câu nói bất ngờ, Ritsuki và Kaede cùng ngẩng đầu lên.

“Tớ có kế hoạch với gia đình vào ngày cuối cùng của đợt nghỉ hè rồi. Thế nên hai cậu đi đi nhé, coi như hẹn hò luôn. Làm vậy Mio cũng không cần rủ thêm bạn nữ nào cho đủ nữa.”

“Thật á?”

Lần này người hỏi lại là Ritsuki. Touya khẽ gật đầu bảo: “Ừ.”

“Cậu ấy nói vậy đó Mio.”

Ritsuki quay từ Touya bên cạnh về phía tôi đang ngồi trước mặt cậu, nở nụ cười tinh quái.

“Ừ.”

Tôi trả lời, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, càng cố kiềm chế thì mặt càng đỏ bừng. Kaede nhìn cảnh đó với ánh mắt nghi hoặc.

“Sao phản ứng của hai người lạ vậy? Mà “hẹn hò” là sao?”


“Hả…? Sao tớ không biết? Gì cơ? Vậy là Touya cũng biết rồi à?”

Sau khi được nghe kể chuyện tôi và Ritsuki đang hẹn hò với nhau, Kaede liền đập tay lên cuốn vở bài tập, vươn người về phía trước hỏi dồn.

“Ừ.”

Touya điềm đạm trả lời, Kaede liền bám riết lấy: “Hả? Vậy là chỉ mình tớ không biết gì? Kể cho tớ đi nào.”

“Cậu cũng có bạn trai mà vẫn giữ bí mật với tụi này đấy thôi.”

Ritsuki nheo mắt, hờn dỗi nói xen vào. Kaede bèn thấp giọng trả lời: “Bọn tớ đang cãi nhau to. Đừng nhắc tới chuyện đó nữa.” Ritsuki so vai đáp: “Ừ.”

“Ôi… nhưng mà… hóa ra là thế. Mio à, cậu có thật sự thấy ổn không? Đối phương là Ritsuki đó.”

“Này này, đâu ra kiểu nói năng mất lòng thế hả?”

“Ha ha ha…”

Trước cuộc đấu khẩu giữa Kaede và Ritsuki, tôi cười vang để đổi hướng câu chuyện. Touya cũng vừa mỉm cười vừa nhìn chúng tôi.

Ngày 18 tháng Tám

Mình và Ritsuki, Kaede cùng tụ tập tại nhà Touya học nhóm giải bài tập. Chúng mình giúp Ritsuki làm bài, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn không làm được hết. Khi mình thông báo với Kaede rằng mình và Ritsuki đang hẹn hò, cô ấy đã rất ngạc nhiên. Touya nói hôm lễ hội pháo hoa cậu ấy có việc không đi được, nên hôm đó sẽ chỉ có mình và Ritsuki đi riêng với nhau thôi.

Hôm lễ hội pháo hoa cậu sẽ đi cùng Touya ư? Hay ở thế giới đó Touya cũng không đi được?


[Phản ứng của Kaede như đang hiện ra trước mắt mình vậy. Bốn người tụ tập chắc là vui lắm. Hôm bắn pháo hoa mình sẽ đi ngắm cùng Touya.]


Ngày 23 tháng Tám

Hôm nay mình cùng Touya tới thư viện thành phố, chúng mình ngồi học ở đó. Touya rất thông minh, thật đáng ghen tị. Buổi trưa chúng mình mua bánh mì ở cửa hàng rồi cùng ăn trong phòng của Touya. Phòng cậu ấy rất giản dị, giá chứa đầy sách, nghiêm túc hơn cả người lớn, cứ như phòng của ông chú nào đó vậy.

“Ha ha, như phòng của ông chú nào đó ư…”

Sau khi kể về buổi học nhóm trong nhật ký, vài ngày sau, câu bình luận cho việc đó và phần nhật ký mới đã được tôi-thứ-hai viết thêm vào. Lúc đó tôi đang chuẩn bị đi ngủ, vừa lăn qua lăn lại trên giường vừa đọc.

““Cô ấy” lại tới phòng Touya rồi.”

Đột nhiên tôi có cảm giác thật kỳ lạ. Bữa trước lúc chúng tôi tới nhà Touya, người nhà cậu ấy đi vắng cả, nên chúng tôi ngồi làm bài tập ở ngay phòng khách tầng một. Phòng Touya ở tầng hai, hồi tiểu học từng có lần tôi lên phòng cậu ấy chơi, nhưng từ khi lên cấp hai thì tôi chưa vào đó lần nào cả.

Vậy mà tôi-thứ-hai đã vào đó hơn hai lần rồi. Với tư cách là người yêu cậu ấy…

“…”

Đầu óc tự nhiên liên tưởng tới những chuyện kỳ cục, khiến tôi vội úp mặt vào sách, kêu lên “Không được không được, vừa rồi không tính!” để cắt đứt luồng tưởng tượng của mình.

Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác tôi-thứ-hai đang hẹn hò với Touya trưởng thành hơn bản thân tôi - người đang hẹn hò với Ritsuki. Một phần vì Touya trông điềm đạm hơn các cậu con trai khác… Mà không, ngược lại mới đúng. Là vì Ritsuki quá trẻ con thôi.

“Nhưng mà…”

Đột nhiên nhớ lại chuyện bữa trước mình và Ritsuki nắm tay nhau, tôi liền lật người, vùi đầu vào gối. Sau vài giây để yên như vậy, cảm thấy khó thở, tôi bèn ngẩng gương mặt đã đỏ bừng lên thở phù một hơi, tống tiễn cảm giác tim đập thình thịch ra khỏi cơ thể mình.

Tấm rèm che cửa lưới khẽ lay động. Cơn gió đêm cuối tháng Tám thật mát mẻ, nó ve vuốt đôi gò má nóng bừng của tôi thật dễ chịu.

Ngày hội pháo hoa… Đêm pháo hoa đầu tiên tôi cùng Ritsuki ngắm…

Nhắm mắt lại, khung cảnh hai người yêu nhau ngắm pháo hoa giống như trong một bộ phim nào đó tôi từng xem liền hiện ra trước mắt. Tôi chìm đắm vào mộng tưởng ấy, sau đó lại đạp chân trên giường vì xấu hổ.

“…”

Tôi nghĩ tới tôi-thứ-hai. Không hiểu lúc này tâm trạng của “cô ấy” như thế nào. “Cô ấy” có tưởng tượng ra việc đi ngắm pháo hoa cùng Touya, để rồi háo hức và xấu hổ như một con ngốc giống tôi bây giờ không?

Đọc nhật ký của “cô ấy”, tôi cảm nhận được rằng “cô ấy” có thích Touya, nên hẳn “cô ấy” cũng rất háo hức và hồi hộp.

“Không biết “cô ấy” bắt đầu hẹn hò với Touya thế nào nhỉ?”

Chẳng hiểu sao đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện đó. Có lẽ vì cho tới nay tôi vẫn luôn bận rộn với tình cảm của mình, nên chưa đặt câu hỏi về chuyện này.

Không biết chừng họ đã hẹn hò trước chúng tôi rất lâu rồi cũng nên. Ritsuki và Kaede có biết chuyện tình cảm của họ không nhỉ? Phản ứng của hai người trước chuyện đó như thế nào?

Ritsuki ở thế giới ấy ra sao? Cậu ấy có thích tôi không?

Một khi băn khoăn về những việc đó, tôi liền trở nên bứt rứt, đứng ngồi không yên. Sau khi quyết định, tôi ngồi dậy, lười biếng không xuống hẳn giường mà chỉ vươn người về phía bàn học lấy bút chì kim. Vẫn ngồi trên giường, tôi viết câu hỏi vào trong quyển nhật ký.

Cậu bắt đầu hẹn hò với Touya từ khi nào, nhân chuyện gì vậy? Mọi người có biết các cậu hẹn hò không? Ritsuki ở bên đó thế nào? Xin lỗi vì mình hỏi nhiều quá nhé. ^^