Ngày 31 tháng Tám đã đến. Hôm nay trời trong xanh, trên bầu trời hoàng hôn không có lấy một gợn mây.
“May là thời tiết đẹp. Dù cậu là chàng trai gọi mưa.”
“Không phải!”
Sáu rưỡi chiều, Touya mặc bộ kimono cộc mùa hè tới nhà đón tôi. Vì tôi nói sẽ mặc yukata nên cậu ấy mặc bộ đó đi cùng cho hợp. Ở cửa nhà, mẹ tôi rối rít khen Touya đẹp trai quá, chúng tôi liền nhanh chóng rời nhà, đi bộ tới bãi sông.
“Nhìn trang phục của tớ cậu không có nhận xét gì à?”
Có lẽ vì nhìn không quen, nên hình ảnh Touya trong bộ kimono mùa hè trông chững chạc hơn một chút. Tôi hỏi cậu với tâm trạng nửa ngượng ngùng, nửa ghen tị.
“Ừm.”
“Ngoại trừ câu “Người đẹp vì lụa” ra.”
Tôi lập tức thêm vào, Touya tỏ ra khó nghĩ thực sự. Tôi cười bảo: “Tớ đá cho cậu một cái nhé?”
Ra tới bãi sông, quang cảnh đầy hoài niệm trải rộng ngay trước mắt. Bên cạnh những chiếc lều bán hàng là những tấm vải bạt trải xuống để giữ chỗ, và người, người rồi lại người.
“Đông quá. Lâu lắm tớ mới đi, mọi lần cũng nhiều người thế này sao?”
“Vì đây là lễ hội lớn nhất vùng này mà.”
“Kỳ lạ thật. Trên trời thì thông thoáng, vậy mà dưới bãi sông người ta lại tụ tập đông đúc thế này.”
“Trước đã có lần tớ cũng nghĩ thế đấy.”
Chẳng biết từ lúc nào chúng tôi đã nắm tay nhau, dù không rõ ai chủ động nắm trước. Từ con đường nhỏ, chúng tôi bước xuống bậc thang ở triền sông, hướng về phía các gian hàng xếp cạnh nhau.
Có tiếng guốc gỗ lộc cộc của một bé gái. Chúng tôi đi xăng đan nên không phát ra tiếng, nhưng thứ âm thanh đặc biệt này gợi lên phong vị của ngày hội, tôi tiếc nuối nghĩ lẽ ra mình cũng nên đi guốc gỗ.
“A, Kaede kìa.”
“Cậu ấy đi cùng một anh chàng.”
“Chắc là bạn trai cậu ấy đấy.”
Len lỏi giữa đám đông, chúng tôi nhìn thấy Kaede đang đi bộ từ hướng đối diện về phía mình. Khi tới gần, nhận ra chúng tôi, Kaede mỉm cười vẫy tay, rồi nói gì đó với anh chàng đi bên cạnh. Có lẽ cô ấy đang giới thiệu về chúng tôi.
“Mio mặc yukata xinh quá! Biết thế tớ cũng mặc yukata tới đây. À, đây là bạn trai tớ.”
Bạn trai Kaede, người vừa được cô ấy giới thiệu sơ qua, trông chững chạc hơn trong tấm ảnh tôi được xem trước đấy, rất có phong thái một sinh viên đại học. Kaede đứng bên cạnh ăn vận cũng rất đẹp, trông cô ấy đẹp hơn cả mọi khi. Tuy hơi chậm trễ một chút, nhưng tôi cúi đầu nói:
“Chào anh ạ. Hằng ngày Kaede đã giúp đỡ chúng em rất nhiều.”
Anh bạn trai cũng mỉm cười nói: “Chào hai em.” Kaede xen vào, “Mọi người chào hỏi cứng nhắc ghê”. Touya chỉ khẽ cúi đầu, không nói gì.
“Nhưng mà…”
Kaede mỉm cười, đôi mày giãn ra nhìn tôi. Trong khoảnh khắc, gương mặt cô ấy như đang kìm nén nước mắt.
“Mio à, thật tốt. Cuối cùng cậu cũng có thể đi ngắm pháo hoa rồi.”
“Ừ.”
Tôi cũng mỉm cười, Kaede bèn gật đầu. Không rõ anh bạn trai có biết sự tình không, anh ấy chỉ đứng bên nhìn chúng tôi với vẻ mặt bình thản. Tôi không thấy biểu cảm của Touya bởi cậu ấy đứng chếch phía sau lưng, nhưng có lẽ nét mặt cậu ấy cũng giống vậy.
Sau khi nói chuyện khoảng hai, ba phút, tôi nói “Vậy hẹn gặp lại cậu nhé”, rồi chia tay Kaede và bạn trai cô ấy. Tôi và Touya lại nắm tay nhau, chậm rãi bước tiếp.
“Hôm trước cậu gặp Kaede rồi à?”
Touya hỏi.
“Ừ. Hôm đó tớ được nghe kể là cậu ấy đã làm lành với bạn trai rồi.”
Tôi trả lời.
“Thế à. Với tính cách của Kaede, tớ tưởng mọi chuyên không thể cứu vãn được rồi cơ.”
Tôi cười đáp lại “Sao có chuyện đó được”, chúng tôi đi ngang qua một đám trẻ con đang túm tụm cạnh chiếc bể chứa những quả bóng nước nổi lềnh bềnh.
Mùi hương gợi lên sự thèm ăn theo gió bay tới. Món bánh xèo cuốn quanh đũa, ngô nướng, mực nướng, bánh nhân bạch tuộc nướng, khoai tây chiên.
“Hôm nay Kaede trang điểm đậm hơn mọi khi nhỉ.”
“Touya đúng là chẳng tinh tế gì cả.”
“Tớ có chê đâu. Trông cậu ấy rất đẹp.”
Thấy Touya hiếm khi cất lời khen, tôi “Ơ” một tiếng, cố làm vẻ mặt không cảm xúc quay sang Touya.
“Tớ thì sao? Hôm nay tớ cũng cố gắng ăn vận đẹp để tới đây đấy.”
Touya liếc qua tôi, nói “… Cũng tạm” rồi hướng mắt về phía trước như cũ. Nhìn vành tai đỏ lựng của cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy đang dối lòng, nhưng thôi tạm chấp nhận.
Nói vậy thì chuyện thế này cũng từng xảy ra rồi. Ba năm trước cũng…
“…”
Lồng ngực nhói đau, tôi cố gắng xua hình ảnh Ritsuki vào một góc sâu trong lồng ngực, rồi nắm chặt tay Touya, nói:
“Tớ muốn ăn kem đá bào.”
Chúng tôi ngồi xuống bậc thềm đá trên triền sông, vừa ăn đá bào vừa đợi pháo hoa được bắn lên. Tôi ăn vị dâu, Touya ăn vị trà xanh.
“Này này, cậu có thấy lưỡi tớ đỏ lên không? Touya cũng cho tớ xem đi.”
Nói rồi tôi thè lưỡi ra.
“Sao cậu có thể làm thế mà không thấy xấu hổ nhỉ, nể thật đấy.”
Touya nói, không cho tôi xem lưỡi.
“Touya muôn đời vẫn là Touya nhỉ.”
Tôi cố tình trề môi nói.
“Mio cũng vậy, muôn đời vẫn là Mio.”
Touya đáp, mặt không biểu cảm. Tôi khẽ huých cánh tay Touya và lườm cậu ấy.
Những chiếc chong chóng gió xoay lạch xạch. Có tiếng búp bê đồ chơi gõ chũm chọe. Những người bán hàng vừa cho đồ ăn vào hộp vừa gọi mời khách. Tiếng cười vang lên từ nơi nào đó.
Những tiếng động, tiếng cười nói ồn ào giống hệt ba năm trước. Người người qua lại trước dãy hàng quán, như đang tái hiện lại một cách sống động khung cảnh ngày xưa.
Dù thực ra mọi thứ đã hoàn toàn khác trước.
“Lẽ nào chúng ta không nên đến đây ư?”
Chắc hẳn gương mặt tôi lúc này mang đầy vẻ đau đớn. Touya đã ăn đá bào xong, cậu ấy hơi khom người về phía trước, quay sang nhìn tôi.
“Không. Tớ thấy vui vì mình đã đến đây.”
Tôi mỉm cười lắc đầu.
“Tớ thấy vui vì đã được đến đây cùng Touya.”
Tôi nói thêm. Touya khẽ nhếch một bên miệng nhìn tôi. Vẻ mặt đó của cậu ấy thật dịu dàng, khiến tôi muốn bật khóc.
“Touya này…”
“Ừ.”
“Tớ…”
“Ừ.”
Chúng tôi nói chuyện, mắt vẫn nhìn phía trước. Trời đã tối đi nhiều.
“Tớ cảm thấy… rất, rất biết ơn Touya.”
“Tự nhiên nói vậy nghe ghê quá.”
“Tớ định nói lâu rồi. Cậu lặng im nghe tớ nói đi.”
Không biết có phải để che giấu sự ngượng ngùng hay không, Touya tỏ thái độ nghi hoặc đưa tay lên sờ cằm. Tôi đặt hộp kem đá bào đang ăn dở sang bên cạnh, vừa nhìn ánh sáng từ chiếc đèn lồng vừa nói tiếp.
“Từ khi Ritsuki qua đời ba năm trước…”
Nghe tới đây, Touya hạ cánh tay đang sờ cằm xuống.
“Touya đã luôn ở bên làm chỗ dựa cho tớ. Không chỉ giúp đỡ tớ học hành, trên hết, cậu đã luôn ở bên chăm lo cho cảm xúc của tớ.”
“…”
“Nếu không có Touya, tớ nghĩ mình sẽ không thể vực dậy được. Có lẽ tớ sẽ vẫn chưa thể đi xem pháo hoa thế này được.”
Tôi đung đưa đôi chân đi xăng đan, cố làm dịu lại cảm xúc khó nói nên lời này. Đôi tay cũng run run, tôi nắm chặt vạt áo yukata trên chân mình.
Việc truyền đạt cảm xúc sâu thẳm bên trong trái tim một cách thành thực, không đùa giỡn khiến tôi vừa xấu hổ, vừa sợ, vừa khổ sở.
“Touya đã luôn ở bên tớ, Touya luôn là Touya của ngày nào, Touya đã…”
Giọng nói của tôi khàn đi. Tôi cố hắng giọng, hít sâu vào một hơi.
“Touya đã… rất trân trọng tớ, và tớ cảm nhận được điều đó, vì thế…”
“Ừ.”
“Vì thế mới có tớ bây giờ… tớ mới được hạnh phúc như hiện tại.”
Touya không nói gì. Cậu ấy nhìn về phía trước, lắng nghe lời thổ lộ của tôi.
“Cảm ơn cậu, Touya.”
“…”
“Tớ thực sự… thực sự rất thích cậu.”
Đúng lúc đó, ánh đèn từ các gian hàng vụt tắt. Có tiếng pháo hoa bắn lên không trung “vút” một tiếng. Một bông hoa lớn nở bừng trên nền trời đêm không một gợn mây kèm theo một tiếng “đùng” trầm thấp như tiếng đất rền, làm cơ thể tôi rung chuyển theo. Mọi người ồ lên cảm thán và vỗ tay rần rần.
“Thật đúng lúc, chẳng biết nên nói là tốt hay không đây…”
Bàn tay của Touya ngồi cạnh đặt lên bàn tay trên bậc đá của tôi. Tôi ngước nhìn lên, gương mặt nghiêng nghiêng của Touya đón lấy ánh sáng từ những bông pháo hoa liên tiếp bắn lên không trung, như thể người ta quay chậm từng khung hình của một thước phim vậy.
Ôi, giống hệt Ritsuki của ba năm trước. Ký ức hồi sinh rõ nét, tôi có cảm giác gương mặt Ritsuki vừa hiện ra trong chuỗi khung hình quay chậm đó.
“Tớ cũng vậy, nếu không có Mio, có lẽ tớ cũng bất ổn lắm.”
Lần này tới lượt Touya nói với giọng êm đềm, nhỏ nhẹ. Tôi hỏi lại “Gì cơ?”, hướng ánh mắt đang ngắm pháo hoa về phía Touya.
“Từ hồi lớp Một tớ đã chơi thân với Ritsuki, lên cấp hai chúng tớ cũng thường xuyên đi học về cùng nhau sau giờ sinh hoạt câu lạc bộ. Ngoài cậu ấy ra tớ chẳng có người bạn thân thiết nào suốt quãng thời gian cấp một cấp hai cả, cũng không có ai để cùng nói chuyện thoải mái, không cần giữ kẽ như cậu ấy.”
“Ừ.”
“Thế nên cảm giác mất mát lúc đó thực sự không hề nhỏ chút nào.”
Mỗi lần nói về Ritsuki, ánh mắt Touya lại trở nên xa xăm. Đích đến của ánh nhìn ấy nằm ở rất xa, tít bên kia bông pháo hoa, có lẽ là gương mặt của Ritsuki và rất nhiều kỷ niệm khác.
Tôi chỉ biết “Ừ” đáp lại, mắt nhìn xuống tay mình.
Bàn tay có tay Touya đặt lên trên.
“Nhưng Mio đã ở đó. Mio đã chia sẻ nỗi buồn cùng tớ, ở bên tớ và giúp tâm trạng tớ dịu bớt.”
“…”
“Chính ra người được giúp đỡ là tớ chứ không phải cậu đâu. Vả lại…”
Bàn tay Touya đặt lên tay tôi khẽ tăng thêm lực, nắm chặt hơn nữa.
“Tớ đã thích Mio từ rất lâu rồi.”
Gương mặt Touya vẫn nhìn về phía trước, nhưng trong ánh sáng chớp tắt liên tiếp của pháo hoa, gương mặt ấy thật đẹp, khiến tôi rất muốn chụp ảnh lưu giữ lại.
Rất lâu là từ khi nào? Tôi muốn hỏi như vậy, nhưng cảm thấy không nên hỏi, nên chỉ chậm rãi chớp mắt.
Một giọt lệ rơi xuống, chiếc áo yukata nhanh chóng thấm đi nó. Lòng tôi rất vui mừng, nhưng lồng ngực cũng rất đau. Chỉ cần lơ là nước mắt sẽ tuôn ra không ngớt, thế nên tôi lấy bàn tay rảnh đè chặt lên lồng ngực.
“Pháo hoa đúng là một loại ma thuật. Những lời này bình thường chắc tớ chẳng thể nào nói ra được.”
Cuối cùng Touya cũng ngoảnh đầu sang nhìn tôi, gương mặt cậu ấy khẽ cau lại, chắc là để giấu đi nỗi ngượng ngùng, điều đó khiến tôi bật cười ha ha. Và rồi tôi cảm thấy yên lòng khi thấy mình đã có thể cười được.
“Hoặc nếu không phải ngày mai tớ chuyển nhà đi thật xa thì tớ sẽ không thể nói ra được.”
“… Ha ha…”
Tôi đang cười, nhưng có ảo giác giống như một cơn đau ê ẩm và nặng nề đang đè nát trái tim.
“Cậu đang cảm thấy bi quan về chuyện sau khi tốt nghiệp à?”
“Hả? À, à… Tớ cũng không rõ nữa.”
Touya rất nhạy cảm với những xao động trong trái tim tôi. Tôi biết cậu ấy lo lắng khi thấy tôi khác mọi khi, điều đó khiến tôi càng thêm khổ sở.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tớ có tự tin mà.”
“…”
“Bố mẹ hai bên cũng đã biết chuyện chúng mình, nếu cậu lo lắng, chúng mình có thể kết hôn khi đang học đại học cũng được.”
Giống như ngày mùa hạ năm lớp Chín đó, Touya cũng khẽ gõ bộp lên đầu tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc. Vì quá hạnh phúc, tôi bật cười, nói giỡn:
“Cậu nói gì vậy. Nghe đau tim quá.”
Nếu không nói lảng đi như vậy, tôi nghĩ lần này mình sẽ bật khóc mất.
“Câu này hẳn là câu cửa miệng của cậu rồi.”
Pháo hoa không ngừng được bắn lên không trung, ánh sáng và âm thanh của nó khiến trái tim mọi người đập rộn, xốn xang và run rẩy.
Thật kỳ lạ. Mọi người nơi đây đều đang cùng nhìn một thứ. Tuy mỗi người ở một chỗ khác nhau, nhưng lại cùng ngắm pháo hoa. Thật giống những vì sao. Chỉ cần còn sống, dù ở bất cứ nơi đâu ta cũng có thể thấy những vì sao ấy.
“Touya này, tớ muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Gì vậy?”
“Bữa trước tớ có nói về việc nếu như chúng ta có thể xóa bỏ một điều hối hận của mình, cậu nhớ không?”
“Ừ.”
“Điều hối hận mà Touya muốn xóa bỏ là gì?”
Nếu từ trên trời cao nhìn xuống, không biết hai chúng tôi sẽ nhỏ bé nhường nào.
“Cậu muốn xóa bỏ nỗi hối hận nào hở Touya?”
Sự bối rối, bất an, hối hận của chúng tôi có lẽ cũng sẽ lẫn vào rất nhiều những thứ khác, chỉ còn như những hạt cát mà thôi.
“Điều hối hận của ngày này ba năm trước. Nếu có thể, tớ sẽ quay trở lại ngày đó, cùng đi ngắm pháo hoa với Mio và Ritsuki.”
“…”
“Bởi rất có thể điều gì đó sẽ thay đổi.”
Touya trả lời, đầu ngửa lên nhìn trời. Tôi đáp lại:
“Ừ. Thế à.”
“Mio thì sao?”
Touya chậm rãi quay đầu về phía tôi. Tôi nâng cằm lên, không nói gì, chỉ ngước nhìn Touya.
“Điều hối hận mà cậu muốn xóa bỏ ấy.”
Touya mỉm cười. Tôi biết cuộc hỏi đáp này thật vô nghĩa, thế nên tôi nói như để sắp xếp lại những ngăn kéo trong trái tim mình.
“Tớ… Tớ cũng… ngày này ba năm trước…”
Vừa nãy tôi mới ăn đá bào, vậy mà giờ miệng đã khô khốc.
Đây không phải lần đầu tôi nói về nỗi hối hận, nhưng nhắc đến nỗi hối hận mình đã chôn chặt thật sâu trong trái tim lại là lần đầu tiên.
Và tôi cảm thấy thật căng thẳng khi làm thế. Trên hết, việc nhớ lại khiến tôi vô cùng khổ sở.
“Ritsuki đã chơi trò bắn súng và thắng được một chiếc vòng tay, cậu ấy tặng nó cho tớ. Và rồi, vì ngốc nghếch, tớ đã làm rơi mất nó.”
Touya có còn nhớ chiếc vòng mẹ Ritsuki đưa cho tôi sau khi Ritsuki mất không nhỉ? Chiếc vòng mà tôi đã ném đi, và Touya đã nhặt lại cho tôi…
“Sau khi đưa tớ về nhà, hình như Ritsuki đã đi tìm nó mà không nói với tớ. Thế nên cậu ấy mới…”
Cảm giác đắng nghét lan rộng trong lồng ngực. Touya bình thản lắng nghe câu chuyện lần đầu tôi kể ra ấy, như thể đã biết từ trước. Như thể cậu ấy đang nhìn tôi dốc ra những cặn lắng trong trái tim mình.
“Nếu có thể trở về ngày hôm đó, tớ sẽ không làm rơi chiếc vòng ấy. Tớ sẽ cất nó vào túi thật cẩn thận.”
Một dòng lệ lăn xuống từ mắt trái của tôi như vẽ ra một đường kẻ. Như để đuổi theo, một giọt lệ khác cũng lăn xuống từ bên mắt phải, hai dòng lệ hòa vào nhau ngay trên cằm tôi.
Màn bắn pháo hoa đã bước vào nửa sau. Những bông pháo hoa lớn được bắn lên nối tiếp nhau, rung động âm thanh từ chúng vang vọng tới lồng ngực tôi thật nặng nề. Touya lại khẽ vỗ đầu tôi. Hơi ấm từ đầu ngón tay của cậu ấy truyền sang tôi, cảm giác nó cứ thế thấm vào trái tim tôi.
“Nhưng Ritsuki muốn cậu đeo nó mà?”
Vừa nhẹ vỗ đầu tôi, Touya vừa nói, tôi hỏi lại: “Gì cơ?”
“Khi nhìn Mio đeo chiếc vòng ấy, Ritsuki hẳn đã nghĩ cậu rất dễ thương đấy.”
“…”
Trong đầu tôi chợt hiện ra cảnh tượng tôi của ba năm trước vừa rung rung cổ tay đeo vòng vừa hỏi Ritsuki: “Cậu thấy dễ thương không?” Ritsuki cất tiếng nhưng rồi lại lảng đi, bảo “Tạm được”, đôi tai cậu cũng đỏ lựng lên giống Touya khi nãy.
Tôi quyết định sẽ không gắng gượng xua ký ức về Ritsuki vào một góc trong lòng mình nữa.
“Điều hối hận của chúng ta thật giống nhau.”
“Tớ cũng đã đoán đại khái như vậy mà.”
Touya đáp. Giữa âm thanh của những bông pháo hoa càng lúc càng lớn hơn khi nãy một chút, tôi nói như thầm thì: “Ừ, tớ cũng đại khái đoán ra được.”
“Dù có phải bồi thường… Dù có phải mất đi một niềm hạnh phúc của mình, Touya vẫn sẽ cứu Ritsuki chứ?”
Câu nói tiếp theo của tôi hòa lẫn với tiếng pháo hoa, không biết Touya có nghe được không. Tôi là người nói ra câu ấy, vậy mà trong lòng lại nghĩ ước gì cậu ấy không nghe thấy.
“Ừ.”
Touya quay sang nhìn tôi, trả lời. Tôi nhận ra đâu đó trong lòng mình đã biết trước rằng nhất định Touya sẽ nói thế.
Trên nền trời sau lưng Touya, một bông pháo hoa lớn nở bung làm sáng rực cả bầu trời. Có lẽ nó là bông pháo hoa cuối cùng, vì nó vừa to, vừa sáng, tựa hồ có thể bao trùm tất cả mọi thứ. Âm thanh của nó vang vọng tới sâu thẳm trong lồng ngực. Tôi mơ màng ngắm nhìn bông pháo hoa tản ra và rơi xuống phía sau Touya.
“Ba năm trước có phải cậu đã nói dối có việc riêng nên không đi ngắm pháo hoa được không?”
“Ừ, đó là nói dối đấy.”
“Thế à… Tớ biết mà.” Đúng là Touya có khác.
Mùi thuốc súng theo gió thổi tới. Lễ hội pháo hoa đã kết thúc. Tiếng vỗ tay lác đác, đèn từ các gian hàng được thắp sáng, người người bắt đầu lục tục di chuyển. Giống như bộ phim đang xem tại rạp vừa kết thúc, chúng tôi chậm rãi đứng dậy khỏi bậc thang đá.
Trên đường về, ban đầu chúng tôi đi len lỏi giữa đám đông, nhưng khi tới gần công viên, số người trên đường chỉ còn lác đác. Tiếng tivi văng vẳng đâu đây, có lẽ là từ những nhà đang mở cửa sổ. Đây là lần đầu tiên tôi đi bộ cùng Touya trên con đường buổi tối, tôi tận hưởng sự đặc biệt của ngày hôm nay cùng với dư âm của những bông pháo hoa.
“Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh như một cái chớp mắt ấy nhỉ.”
“Thế à? Tớ lại cảm thấy nó rất dài. Ừm, nhưng mà khi nó kết thúc rồi thì đúng là ngắn thật.”
Bàn tay chúng tôi nắm lấy nhau như một lẽ đương nhiên. Touya đi phía trước tôi một bước, vừa nhìn đôi bàn tay nắm lấy nhau ấy, tôi vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè vừa rồi.
“Chúng mình bị dính mưa, rồi hai đứa cùng đi chung xe đạp nhỉ… À, Touya còn phản ứng rất thú vị khi bị một cậu bé bắt chuyện nữa.”
“Cậu nhớ rõ thế.”
“Tớ không quên đâu. Vì tớ có ghi nhật ký mà.”
“Nhật ký ư…”
Touya bật cười, nói: “Con gái các cậu chăm chỉ thật đấy.” Tiếng xăng đan của cả hai vang lên trên con đường đêm yên tĩnh. Thỉnh thoảng chúng tôi giẫm phải đá nghe lạo xạo.
“Giá mà… chúng ta có thể ở lại mãi trong kỳ nghỉ hè này thì tốt biết mấy…”
Tôi thì thầm nói. Touya khẽ dùng khuỷu tay huých tôi.
“Đừng có lười biếng như vậy, nên nhớ cậu sắp phải thi đại học rồi đó.”
Tiếng bộ yukata của tôi và kimono của Touya sượt qua nhau. Bước chân của Touya hơi ngắn lại một chút cho tới khi cậu ấy đi ngay bên cạnh tôi. Thầm cảm thấy vui sướng khi khoảng cách thu ngắn lại, tôi không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên. Thấy Touya nhận ra, tôi bèn cười hì hì.
“Ừm… bộ yukata này…”
Đột nhiên tông giọng của Touya hạ thấp xuống.
“Gì cơ?”
“Hôm nay cậu dễ thương lắm.”
Touya đặt tay ra sau gáy, cổ hơi ngúc ngắc, điềm nhiên nói một câu như vậy. Tôi kinh ngạc ngẩn người nhìn Touya.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Vẻ mặt Touya tỏ ra điềm tĩnh nhưng tai lại đỏ bừng, khiến tôi khẽ mỉm cười. Tôi nghĩ giá mà chúng tôi cứ sánh vai bước đi mãi như thế, đừng bao giờ về tới nhà thì tốt biết mấy.
Trái ngược với mong ước đó của tôi, ngôi nhà của Touya càng lúc càng gần lại. Đi qua công viên, tới ngã tư đường, đôi chân bước chầm chậm rồi cuối cùng dừng hẳn.
Chúng tôi ngoảnh mặt lại nhìn nhau.
“Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay nhé, Touya.”
Tôi nói lời cảm ơn.
“Tớ cũng vậy, cảm ơn cậu.”
Hai bàn tay nắm đã trở thành một cái bắt tay. Không muốn buông hơi ấm từ bàn tay Touya, tôi lặng im nắm chặt bàn tay ấy. Gia đình đi phía sau chúng tôi đã vượt lên trước, tiếng bước chân họ xa dần.
“…”
“Mio…”
Nghe tiếng Touya, tôi ngẩng đầu lên, Touya kéo tôi vào lòng trước khi hơi cúi xuống, đặt môi lên môi tôi. Cơn gió đêm cuối hè mang theo luồng khí mát lạnh, khiến cành lá trong công viên khẽ đung đưa xào xạc.
Giữa tiếng côn trùng lao mình vào ngọn đèn đường, tôi và Touya buông nhau ra. Tay tôi vẫn cầm tay cậu ấy.
“Nếu tớ nói hôm nay tớ muốn được ở bên cậu, cậu sẽ làm gì?”
Tôi cúi đầu nói, Touya ngạc nhiên phì cười. Hơi thở của cậu ấy lướt qua chỏm đầu tôi.
“Tớ không muốn bị bố mẹ Mio ghét đâu. Vả lại từ ngày mai chúng mình có thể gặp nhau ở trường hằng ngày rồi mà.”
“…”
“Chủ nhật tuần này chúng mình hẹn hò không?”
“…”
“Nghĩ xem cậu muốn đi chơi ở đâu nhé.”
Bàn tay còn lại của Touya khẽ vuốt ve má tôi. Cậu ấy mỉm cười như đang dỗ dành một đứa trẻ vừa đòi hỏi ích kỷ, rồi cúi xuống lần nữa, hôn tôi một nụ hôn dài hơn khi nãy.
“Gặp cậu ngày mai nhé.”
Tay tôi khẽ nới lỏng, Touya liền rút tay lại. Để không làm mất hơi ấm của Touya còn vương trong lòng bàn tay mình, tôi nắm chặt nó lại.
“Ngày mai… gặp nhé.”
Phải mất một lúc tôi mới đáp lại được. Một cơn gió lớn thổi tới, cây cối trong công viên rên rỉ như đang nói lên nỗi lòng tôi. Những lọn tóc buông lơi của tôi cũng khẽ phất phơ, vướng vào mặt.
Touya đưa tay gỡ vài sợi tóc dính vào môi tôi, mỉm cười dịu dàng và nói “Tạm biệt cậu”. Tôi băng qua ngã tư, đi về phía nhà mình.
“…”
Trong lòng tôi thầm gọi tên Touya. Đương nhiên Touya không ngoảnh đầu lại. Bóng lưng cậu ấy nhỏ dần rồi hòa lẫn vào bóng tối, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.
Tiếng chuông gió từ nơi đâu vẳng tới. Vừa nghe âm thanh ấy, tôi vừa đứng yên như thế một lúc.
Về tới nhà, vẫn mặc nguyên bộ yukata trên người, tôi tiến về phòng mình. Mẹ tôi hỏi “Đi chơi vui không con?” và bảo “Con đi tắm trước đi”, nhưng tôi chỉ đáp qua loa rồi leo lên tầng.
Tôi bật đèn rồi đi đến trước bàn học, lôi cuốn nhật ký từ trong ngăn kéo ra. Cuốn nhật ký mà tôi đã không mở ra sau khi bỏ ngỏ câu hỏi của chính mình ba năm trước. Sau bao lần lưỡng lự, tôi chạm tay vào bìa sổ, cuối cùng cũng lật những trang nhật ký trong đó.
Ngày 28 tháng Tám
Mình đã nói chuyện với Ritsuki ở bãi sông. Nhắc tới chuyện hồi tiểu học, câu chuyện trở nên sôi nổi hẳn, bọn mình cũng nói rất nhiều chuyện về Touya và Kaede. Ba hôm nữa là ngày hội pháo hoa rồi. Đây là lần đầu tiên được cùng Ritsuki ngắm pháo hoa nên mình rất hồi hộp và háo hức, nhưng mình cũng muốn lúc nào đó bốn đứa bọn mình có thể cùng nhau đi ngắm pháo hoa lần nữa.”
“…”
Giờ mới nhớ, hình như tôi đã từng nói chuyện đó… Vừa lần giở ký ức mơ hồ, tôi vừa đọc lại những dòng đó, hít vào một hơi thật sâu. Hít vào thì dễ dàng lắm, vậy mà lúc thở ra tôi lại run run, gương mặt tôi méo xệch thật khó coi.
“…”
Tôi không muốn khóc nữa. Tôi mím chặt môi, cố để nước mắt không trào ra. Ngước nhìn đồng hồ treo tường, sắp chín giờ tối rồi. Hai tiếng trước khi Ritsuki mất vào ba năm trước.
Tôi hít thở sâu một lần nữa. Lòng biết rõ rằng lớp sương mù trong trái tim mình sẽ chẳng bao giờ tan đi cả.