8

“Lạnh quá!”

Kaede quấn chiếc khăn màu đỏ vòng quanh cổ, vừa vùi nửa mặt vào khăn vừa thốt lên bằng giọng như giận dữ. Bình thường trời đã lạnh, nhưng hôm nay gió còn mạnh hơn mọi khi một bậc.

“Từ xưa Kaede đã sợ lạnh rồi nhỉ.”

Tôi cười khúc khích, vừa quấn lại chiếc khăn cổ trắng vừa bước xuống bậc thang dẫn tới cửa thư viện thành phố. Hôm nay là thứ Năm, chúng tôi vừa cùng nhau học nhóm xong. Mặt trời lặn sớm hơn, trời đã bắt đầu tối dần.

“Dùng cái này thay túi sưởi nè.”

Từ phía sau, Touya đột ngột thò tay ra, đưa cho tôi và Kaede mỗi người một lon cacao nóng, có lẽ là mua từ máy bán hàng tự động đặt ngoài cửa thư viện.

“Đúng là Touya có khác, chu đáo quá. Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn cậu nhé Touya.”

Tôi và Kaede mỉm cười nhận lấy lon cacao rồi nhét vào túi áo khoác.

Cảnh sắc buổi chiều muộn trên con đường mùa đông thật cũ kỹ, tối tăm, khiến tôi cảm thấy có đôi chút hiu quạnh. Tôi và Kaede vô thức đi sát gần nhau hơn, Touya bước phía sau.

“Các cậu đã nộp đơn đăng ký nguyện vọng chưa?”

Vừa đi, Kaede vừa nhìn tôi và Touya, hỏi.

“Tớ nộp rồi. Trường Seiyou. Kaede chọn trường Nishi đúng không?”

“Ừ. Giờ thì không rút lại được nữa rồi.”

Kaede xoa hai bàn tay đeo găng lại với nhau, thở ra một làn hơi trắng lớn. Dạo trước Kaede từng kể chuyện muốn học trường Nishi vì ở đó có chế độ du học. Ngôi trường chuyên tiếng Anh ấy cách khá xa khu phố của chúng tôi, Kaede sẽ phải đi xe bus gần một tiếng mới tới. Đương nhiên chúng tôi sẽ không thể về cùng nhau thế này nữa.

“Ủa? Bạn trai của Kaede học ở Học viện Kirimine đúng không?”

“Ừ.”

“Chà, vậy là cậu không theo chân anh ấy vào học trường Kirimine sao? Đúng là Kaede có khác.”

Nghe tôi nói vậy, Kaede cười có chút táo bạo. Mái tóc đen dài của Kaede mềm mại bay trong gió, trông thật ra dáng người lớn. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra rằng sau khi Kaede lên cấp ba, tình cảm giữa cô ấy và bạn trai vẫn sẽ còn tiếp diễn.

“À, nguyện vọng của Touya là trường Kirimine nhỉ, nếu đậu cậu sẽ được thấy bạn trai Kaede đó. Thích thật, tớ cũng muốn được gặp người thật việc thật quá.”

“Nguyện vọng của tớ không phải là trường Kirimine đâu.”

“Hả?”

Tôi và Kaede cùng dừng bước, ngoảnh lại nhìn Touya phía sau lưng, vẫn đang đà đi tới, suýt chút nữa thì Touya đâm sầm vào chúng tôi.

“Đừng đột ngột dừng lại như thế chứ, nguy hiểm đấy.”

Touya chau mày nói.

“Không phải trường Kirimine ư? Vậy cậu nộp nguyện vọng vào trường nào?”

“Trường Seiyou.”

“Hảả? Thành tích của cậu thừa đủ để học trường Kirimine mà?”

“Trường Seiyou gần hơn.”

“Đó là vấn đề sao?”

Tôi chớp chớp mắt trước cuộc hội thoại của Kaede và Touya. Trước giờ tôi đều nghĩ Touya muốn học trường Kirimine, nên nhất thời không thể hình dung được cảnh chúng tôi cùng học trường Seiyou.

“Như vậy phí lắm. Không phải cậu đã cất công đi học thêm và rất cố gắng rồi sao?”

Trước câu hỏi của tôi, gương mặt Touya tỉnh bơ, cậu ấy nghiêng đầu nói.

“Nếu chỉ xếp hạng trên trung bình ở trường Kirimine, thì tớ sang trường Seiyou rồi giữ hạng đầu ở đó chẳng hơn sao?”

Cậu ấy nhẹ nhàng trả lời. Có thể nói ra câu đó, nên đáp là “Không hổ danh Touya” hay gì đây…

“Lạnh quá. Cứ dừng bước một cái là lạnh.”

Gió bấc thổi, Touya lại bắt đầu cất bước. Lòng vẫn cảm thấy chưa thỏa đáng, nhưng tôi và Kaede đành theo sau Touya, người vừa vượt lên trước chúng tôi. Tôi vẫn chưa có can đảm đi đường bãi sông, nên chúng tôi rảo bước trên vỉa hè của đường lớn.


Chớp mắt mà mùa xuân đã đến.

Lễ tốt nghiệp kết thúc, lòng tôi thật trống trải, tôi nhìn cảnh đám bạn cùng lớp khóc váng lên với tâm trạng của một người đứng quan sát từ xa qua một lớp kính dày.

Kết quả kỳ thi lên cấp ba được công bố ba ngày sau đó. Tôi được cô chủ nhiệm thông báo kết quả qua điện thoại, nhưng vẫn muốn tận mắt xác nhận việc mình đỗ, nên đã tới tận trường Seiyou. Tôi gặp Touya ở đó. Touya cũng đỗ, như một lẽ đương nhiên.

“Chúc mừng cậu nhé.”

“Cảm ơn cậu. Tất cả là nhờ thầy Touya tận tình chỉ bảo đấy.”

Ra khỏi cổng trường, chúng tôi đi về trường cấp hai, cách đây khoảng mười phút đi bộ. Touya rủ tôi về trường cảm ơn thầy cô.

Về tới nơi, tôi thấy các học sinh đã tốt nghiệp khác cũng đến, phòng giáo viên rôm rả với những thông báo thi đỗ. Lúc đó, vừa hay nhóm tới trước chúng tôi đang chuẩn bị ra về, tôi và Touya mỗi người liền tiến về chỗ giáo viên chủ nhiệm của mình, chào hỏi các thầy cô.

“Oshiba à.”

Sau khi nói lời chúc mừng, cô chủ nhiệm nắm tay tôi thật chặt.

“Cố gắng lên nhé.”

Giọng nói của cô đầy vẻ nhiệt thành, nhưng tôi chẳng thể đáp lại “Vâng” với cùng sự nhiệt thành như thế. Cô biết rõ lý do tôi nghỉ học dài ngày sau đợt nghỉ hè, vì thế hẳn là cô đang dành cho tôi lời cổ vũ hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.

Tôi hiểu điều đó.

Thế nhưng, giống như những người bạn cùng lớp mà tôi không thể mở lòng chia sẻ, tôi cũng không thích việc cô đối xử với tôi một cách đặc biệt như thế này. Có lẽ đâu đó trong lòng mình, tôi đã hèn yếu tới mức không thể thẳng thắn đón nhận sự thương cảm của người khác.

Tôi gượng cười cúi chào cô, rồi tới đứng ở cuối hành lang, nhìn ra cửa sổ, chờ Touya đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của cậu ấy.

Cây anh đào trong sân vườn chưa nở hoa, nhưng những nụ bé xíu dường như đang chuẩn bị từng bước để chờ đón xuân sang. Trong làn gió hãy còn vương hơi lạnh đã trộn lẫn chút hơi ấm và độ ẩm, phảng phất mang theo cả hương xuân.

“Thật đấy, giờ nói thì muộn rồi nhưng thầy thấy phí quá Takanashi ạ.”

Tiếng thầy giáo vang lên cạnh cửa phòng giáo viên sau lưng tôi. Takanashi là họ của Touya.

“Với sức học của mình, em có thể thi vào những trường tốt hơn nhiều.”

“Thầy à, có bạn đang đợi em, em đi nhé.”

“À, ừ, hẹn gặp lại em. Ráng học hành nhé.”

“Dạ vâng. Em cảm ơn thầy ạ.”

Touya lại gần, đặt tay lên đầu tôi nói: “Chúng mình về thôi.”


“Tuần sau có buổi hướng dẫn nhập học, cậu biết hôm đó mình sẽ được giao bài tập trong kỳ nghỉ xuân chứ?”

“Hả???”

Trên đường về, tôi tụt hết tâm trạng vì câu nói bâng quơ của Touya bên cạnh mình.

“Ít ra cũng phải để bọn mình nghỉ xuân cho thong thả chứ nhỉ.”

“Chắc thầy cô muốn nhắc học sinh chớ có thả lỏng đầu óc quá đà trước khi nhập học đó mà.”

Touya đặt tay ra sau gáy, vặn vẹo đầu, vừa ngước nhìn vệt mây thẳng do máy bay bay qua tạo thành vừa nói. Từ đường lớn rẽ vào khu dân cư một đoạn là tới nhà Touya.

“Touya này…”

“Gì vậy?”

Tôi chậm rãi quay đầu về phía Touya để hỏi một điều mà mình vẫn băn khoăn từ nãy, à không, suốt từ tháng Một tới giờ ấy chứ. Gương mặt điềm tĩnh của cậu ấy nhìn xuống tôi vẫn không hề thay đổi, chỉ có lớp tóc mái mọc dài hơn một chút.

“Có phải… có phải cậu thay đổi trường nguyện vọng… vì tớ không?”

Không hiểu sao tôi rất sợ phải hỏi điều này, vì thế tới cuối câu, ánh mắt tôi lại liếc sang ngang, không dám nhìn thẳng Touya nữa.

“Bởi vì, thật là kỳ cục khi Touya chọn trường Seiyou thế này.”

Có phải vì cậu ấy lo lắng khi thấy tôi bất ổn sau cái chết của Ritsuki, nên mới…?

“Cậu tự nghĩ về mình nhiều quá đấy.”

“Hả?”

Giống như trước đây, những cái vỗ đầu nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu tôi. Ngước lên, tôi thấy Touya đang nhìn mình bằng đôi mắt chẳng chút hứng thú.

“Dẫu thế nào tớ cũng không đổi trường nguyện vọng vì chuyện đó đâu. Nói cho đúng thì, không phải tớ đổi trường nguyện vọng, mà là ngay từ đầu tớ đã quyết định như vậy rồi.”

“…”

“Bệnh tự luyến của Mio nặng quá đó.”

“Tớ…”

Nhìn gương mặt cười trêu chọc của Touya, người tôi nóng bừng vì xấu hổ, chân giậm bình bịch. Sau khi nói ra, tự tôi cũng thấy mình hơi ngốc. Nhưng thực sự tôi đã rất băn khoăn chuyện đó.

Rằng nếu sự thật là như vậy, tôi sẽ phải làm sao.

Để mặt bớt nóng, tôi đặt hai tay lên gò má. Nhưng chẳng ích gì cả, nên tôi dùng hai tay vỗ má bành bạch. Touya nhìn cảnh đó với ánh mắt như xuyên thấu tâm can tôi, cậu ấy cố tình cười “khục” một tiếng để trêu chọc tôi.

“Mio à.”

Tới trước cửa nhà Touya, đúng lúc tôi định vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy, Touya đã cất tiếng trước.

“Nhớ thu xếp thời gian sau buổi hướng dẫn nhập học nhé.”

“Để làm gì cơ?”

“Chúng mình tới bãi sông đi. Rủ cả Kaede nữa.”


Ngày hướng dẫn nhập học, trời nắng ráo. Sau khi tạm biệt bố mẹ, từ trường cấp ba, tôi và Touya đi thẳng ra bãi sông. Càng tới gần sông, tôi càng cảm thấy tay mình lạnh hơn.

Tim tôi không đập mạnh như tôi tưởng. Chỉ có cảm giác váng vất giống như bị thiếu máu mà thôi.

“Cậu ổn chứ?”

Touya bước ra con đường nhỏ trên triền sông và nắm lấy tay tôi. Tôi cắn chặt môi, hạ quyết tâm đặt bước trên con đường ấy.

“…”

Hoa anh đào đang nở rộ. Nhánh đường nhỏ tràn ngập trong sắc hoa hồng nhạt, những cánh hoa bay khắp nơi trong làn gió nhẹ. Độ tương phản của nó với bầu trời xanh trong thật chói mắt, tôi nhắm chặt mắt lại, rồi chậm rãi mở ra.

“…”

Nãy giờ quên hít thở, cuối cùng tôi cũng hít đầy lồng ngực bầu không khí trong lành nơi bãi sông lâu lắm rồi mới ghé. Khẽ thở ra, tôi phát giác môi mình đang run rẩy.

“Thời tiết này thật đẹp để ngắm hoa.”

Touya khẽ nói. Cậu ấy đưa một tay lên kính mắt, quay mặt về phía tôi.

“Hồi chúng mình tới đây vào đợt nghỉ xuân sau lễ tốt nghiệp tiểu học, khung cảnh khi đó cũng giống hệt bây giờ.”

“…”

Khung cảnh này quả thực gợi lên cảm giác quen thuộc như thể tôi đã từng thấy qua trước đây. Tuy năm nào cũng đều được chiêm ngưỡng, nhưng cảm xúc khó tả sau ngày tốt nghiệp gợi lên ký ức của ba năm về trước. Cảm giác như tiếng cười đùa ngày đó vẫn đang văng vẳng đâu đây.

“Mình đi xuống chứ?”

Tôi không nói gì. Touya dắt tay tôi, vòng ra phía bậc thang, chậm rãi đi xuống mặt dốc của triền sông. Có lẽ vừa được cắt tỉa lại, nên cỏ khá ngắn, một màu xanh non bao phủ rộng khắp, hoa cải vàng khẽ đung đưa trong gió.

Dòng sông phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, cuốn trôi những cánh hoa anh đào đi tận nơi nào.

Tới chỗ hai băng ghế cạnh nhau, tôi và Touya buông tay nhau ra và chậm rãi ngồi xuống. Khung cảnh thân thuộc đầy hoài niệm bày ra trước mắt khiến tôi không nói nên lời.

“Đẹp quá.”

“…”

Touya hơi ngả người, hai tay chống phía sau, nhìn ra xa.

Tôi vẫn thinh lặng.

“Khục.”

“…”

“Nhìn cảnh này lại nhớ, hồi lớp Sáu, cậu ấy ngã lăn mấy vòng ở triền sông, làm rách cả áo nhỉ.”

Touya đang khúc khích cười, vai rung rung, một điều hiếm thấy ở cậu ấy. Tôi lấy tay bịt miệng, cố kìm nén tiếng cười vì nhớ ra chuyện cũ. Tôi lập tức hiểu “cậu ấy” mà Touya nhắc tới chính là Ritsuki.

“Cái áo đấy còn là đồ anh trai cậu ấy mới mua nữa chứ, cậu ấy chẳng mặc trộm đi chơi còn gì.”

Thấy Touya ngồi bên kể chuyện vui vẻ quá, tôi bất giác ngoảnh sang nhìn cậu ấy.

“Sau đó cậu ấy bị anh trai mắng cho một trận, suýt thì òa khóc đấy.”

“Ngốc thật”, Touya cười. Khung cảnh đó hiện ra rõ mồn một trước mắt tôi, khiến tôi buột miệng cười. Và bất chợt tôi ngạc nhiên trước phản ứng của mình.

Tiếng hót mùa xuân nhàn nhã của một chú chim từ đâu vang lên. Tiếng nói chuyện của những người dân xung quanh tới đây đi bộ và ngắm cảnh, tiếng cười đùa của các em học sinh tiểu học đang trong dịp nghỉ xuân. Cuộc sống thường nhật của mọi người bình lặng trôi qua trên bãi sông.

“Thực ra hôm nay cậu không muốn tới đây phải không?”

Touya im lặng một lát rồi mới hỏi, không quay mặt về phía tôi. Tôi đáp lại bằng biểu cảm không khẳng định cũng chẳng phủ định, đôi lông mày trĩu xuống. Thực sự tôi không thể nói là có hay không được.

Như thể đọc được nội tâm tôi, Touya nói:

“Tớ cũng rất sợ phải đến đây.”

Cậu ấy mỉm cười. Dù không nhìn thẳng tôi cũng biết, gương mặt cậu ấy tuy cười nhưng nhuốm đầy nỗi u buồn.

“Nhưng hoài phí thật đấy.”

“…”

“Một nơi đẹp thế này… Một nơi chứa nhiều kỷ niệm thế này, vậy mà chúng ta lại coi nó là một nơi đau buồn để rồi không đến nữa, thật là hoài phí.”

“…”

“Tớ rất muốn quên đi việc Ritsuki không còn nữa, nhưng tớ cũng không muốn vùi lấp tất cả những kỷ niệm đẹp ở nơi này.”

Băng ghế khẽ cất tiếng kẽo kẹt. Touya không đổi tư thế, cậu ấy nhìn thẳng ra dòng sông, vẻ mặt cậu ấy giống như đã quyết định sẽ chung sống với cảm giác day dứt đó, tôi nghĩ, Touya thật ra dáng người lớn.

Làn gió lay động mái tóc Touya. Vầng trán cậu ấy lấp ló sau lớp tóc mái, là con trai nhưng trông cậu ấy thật đẹp.

“A… May quá. Cả hai người cùng đến.”

Có tiếng nói vang lên từ sau lưng, chúng tôi quay người lại, liền thấy Kaede đang từ trên triền sông đi xuống. Tay cô ấy cầm một túi đồ mua từ cửa hàng tiện lợi.

“Tớ mua kem từ cửa hàng tiện lợi tới này.”

Đi đến băng ghế nơi chúng tôi ngồi, Kaede vui vẻ mở túi ra. Cô ấy đưa hộp kem vanilla cho tôi, kem viên vị cà phê cho Touya và lôi cây kem nhân sô cô la dành cho mình ra.

Trong lúc tôi còn đang ngạc nhiên, Kaede đã ngồi xuống bên cạnh.

“Chúc mừng cả ba đứa mình đều đỗ cấp ba nhé.”

Cô ấy nói rồi nâng cây kem lên, cắn miếng đầu tiên. Thấy Kaede hứng khởi nói liên hồi, Touya chen vào:

“Sao phải giả bộ vui tươi ghê vậy?”

“Ha ha. Thì bởi, cậu thấy đấy, những lúc thế này chúng ta không thể tỏ ra bịn rịn được. Cậu biết đấy, vì nhiều chuyện, rất nhiều chuyện, nhỉ.”

Lời nói còn chưa dứt, khóe mắt Kaede đã dâng đầy nước. Dù cô ấy không nói gì, nhưng tôi vẫn hiểu từ “rất nhiều chuyện” đó. Chuyện về Ritsuki, chuyện chúng tôi đã tốt nghiệp, chuyện cô ấy đi học một trường cấp ba khác, chuyện chúng tôi sẽ chẳng mấy khi được tụ tập thế này nữa.

Từ sau kỳ nghỉ hè, chúng tôi đã trải qua những giây phút rất sâu sắc bên nhau, tới mức có thể nói những giây phút đó đã khỏa lấp cho quãng thời gian chúng tôi không còn chơi cùng nhau. So với việc phải chia tay các bạn cùng lớp, sự thay đổi trong mối quan hệ giữa ba đứa chúng tôi có lẽ còn khiến tôi hiểu rõ ý nghĩa của việc tốt nghiệp hơn.

Chúng tôi lặng lẽ ăn phần kem của mình. Trên băng ghế ở bãi sông yên bình và vô cùng tĩnh lặng này, mỗi người đều có tâm trạng riêng, vừa cắn từng miếng kem lạnh và ngọt, vừa đối mặt với điều gì đó trong lòng mình.

“Các cậu biết không…”

“Gì cơ?”

“Đợt nghỉ hè, tớ đã cùng Ritsuki ăn kem ở đây đấy.”

Hai người ngồi hai bên lắng nghe câu chuyện của tôi như thể điều đó vô cùng tự nhiên. Không ai tỏ ra bất ngờ khi tôi kể chuyện về Ritsuki - điều mà tới nay tôi vẫn luôn lảng tránh.

“Đội của Ritsuki bị thua trong trận bóng cuối cùng. Tớ nghĩ nếu ăn kem cậu ấy sẽ vui vẻ trở lại, nên đã mua kem tới.”

“Ừ.”

Touya im lặng lắng nghe, mắt nhìn xa xăm. Kaede gật gật đầu, gò má hơi ửng hồng.

“Cậu ấy vừa nằm vừa ăn, cuối cùng bị sặc.”

“Ha ha, ngốc thế.”

“Ừ. Ngốc thật đấy.”

Nói rồi Touya khẽ cười, tiếng cười phì qua mũi. Tiếng chim - khác với tiếng chim lúc nãy - vang lên “chích chi, chích chi”, một mảng hoa cải vàng khẽ lay động.

“Giá mà tớ nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn.”

Lời tôi buông ra như một tiếng thì thào. Kaede khẽ gật đầu.

“Giá mà tớ nói với cậu ấy suy nghĩ của tớ ngay lúc tớ nghĩ điều đó.”

“Ừ.”

“Tại sao cậu ấy không còn ở đây nữa nhỉ?”

“Ừ.”

“Tại sao nhỉ?”

“Ừ.”

Cơn gió mùa xuân thổi mạnh. Trên triền sông, những cánh anh đào phấp phới bay trong gió thật đẹp. Kaede, người liên tục gật đầu và Touya, người nãy giờ vẫn thinh lặng, đều đang ngắm nhìn những cánh hoa hồng phớt ấy nhẹ rơi trên nền cỏ xanh non.

Có lẽ từ giờ, mỗi lúc tới đây tôi sẽ không còn khựng lại nữa.

Mùa xuân năm đó, chúng tôi đã trở thành học sinh cấp ba.