“Chào cậu, Mio!”
Ở cửa lớp, Ikumi vỗ bộp vào vai tôi. Tôi ngoảnh lại, đáp “Chào cậu” rồi bước vào lớp, đặt cặp xách lên chiếc bàn tôi ngồi từ học kỳ một. Bàn của Ikumi nằm chếch phía trước tôi, cô ấy cũng đặt cặp lên bàn rồi ngồi xuống, quay người về phía sau nhìn tôi.
“Cậu có thấy sau kỳ nghỉ cơ thể mệt mỏi không?”
“Ừ, mệt thật.”
Vừa đáp tôi vừa liếc mắt nhìn về phía chiếc bàn của Touya lúc này vẫn còn trống. Lớp học ồn ào với những lời chào hỏi nhau sau một đợt nghỉ dài. Trong không khí chộn rộn đặc biệt của đầu học kỳ mới, ý thức của tôi chỉ tập trung vào duy nhất chiếc bàn đó.
“À, thế Mio có…”
Ikumi đang nói dở câu đó thì một giọng rõ to “Chào buổi sáng” từ một nam sinh từ cửa lớp bước vào vang tới tai tôi.
“… Đi xem pháo hoa tối qua không?”
Nhưng tôi đã không còn nghe thấy câu hỏi của Ikumi nữa. Bởi giọng nói vừa truyền tới tai tôi quá đỗi thân thương, khiến hơi thở của tôi thiếu chút nữa thì nghẹn lại.
“Mio à?”
Một tiếng “rầm” vang lên, chiếc ghế vừa đổ sang một bên.
Gương mặt sạm nắng, vai đã cao hơn một chút, mái tóc ngắn và… nụ cười đó…
Đó chính là Ritsuki, không thể nhầm lẫn được.
“Ri…”
Tôi đưa tay bịt miệng, mắt mở tròn, không thể rời mắt khỏi bóng dáng ấy. Ritsuki chào mọi người xung quanh rất nhiều lần, như thể đang chào từng người một trong lớp, cậu đặt đánh “phịch” chiếc cặp trên vai xuống bàn. Đó là bàn của Touya.
“Chào Mio, chào Moriyama.”
Cậu nhận ra ánh mắt của tôi chăng. Ritsuki giơ tay về phía chúng tôi, cất tiếng chào với nụ cười chói lóa. Ikumi ngồi chếch trước mặt tôi đáp lại: “Chào cậu, kỳ nghỉ dài ghê nhỉ.” Tôi lúc này vẫn còn đang lấy tay bịt miệng, chưa thể thốt thành lời.
“Mio?”
“Cậu sao thế?” Vừa nói Ritsuki vừa tiến về phía tôi. Đôi môi tôi run run. Nhìn gương mặt Ritsuki mỗi lúc một rõ nét hơn khi cậu tới gần mình, nước mắt tôi trào ra như thể tuyến lệ vừa bục vỡ.
“Ơ, này… Cậu ổn đấy chứ Mio?”
Những giọt nước mắt trào ra không ngừng như van nước bị hỏng. Một bạn nam nhìn về phía chúng tôi chụm hai tay thành hình chiếc loa, nói to: “Ritsuki, ông làm gì bạn ấy thế?” Ikumi chỉ biết ngớ người nhìn tôi, hỏi: “Ơ? Ơ? Cậu làm sao thế?”
“Ra đây với tớ đi Mio. Cậu hôm nay lạ lắm.”
Ritsuki cầm tay dẫn tôi ra khỏi lớp. Cảm nhận được thân nhiệt ấy, trái tim tôi cuộn sóng tới mức muốn gào lên trước sự thật rằng Ritsuki vẫn còn sống, tôi phải cố gắng kìm nén tâm trạng đó để đi theo cậu.
Tấm lưng, bờ vai, cổ áo, tất cả vẫn là Ritsuki ngày nào… Đây chính là Ritsuki.
“Ritsuki?”
“Gì vậy?”
Bị cậu kéo tay đi trên hành lang, tôi gọi cậu, Ritsuki liền quay đầu lại đáp.
Ritsuki đã… Ritsuki đã được cứu sống.
Gọi tên cậu rồi nước mắt tôi lại trào ra, tôi lấy tay quệt mắt. Ritsuki kêu lên “Trời đất, chuyện gì thế này?”, vẻ mặt cậu đầy khó xử, chân rảo bước nhanh hơn.
Gửi tôi của ba năm trước
Xin lỗi cậu. Mình đã luôn giữ bí mật chuyện này, nhưng mình chính là Oshiba Mio của ba năm sau. Lúc này Ritsuki không còn nữa. Ngày này ba năm trước, sau lễ hội pháo hoa, Ritsuki đã ra ngoài đi tìm chiếc vòng tay mà mình đánh rơi mất, và bị một tài xế say rượu lái xe đâm ở ngã tư trước cửa hàng tiện lợi gần bãi sông.
Xin cậu, hãy cứu lấy Ritsuki. Hãy tới gặp cậu ấy, hoặc gọi điện và nói chuyện với cậu ấy thật lâu, hoặc nói dối rằng cậu đã tìm thấy chiếc vòng tay ấy, đừng để Ritsuki ra khỏi nhà. Đừng để cậu ấy phải chết.
Hôm trước, sau lễ hội pháo hoa, tôi đã ghi những dòng này vào nhật ký.
Tôi không biết Mio của ba năm trước có mở cuốn nhật ký ra ngay sau đó hay không. Rất có thể Ritsuki vẫn sẽ chết dù Mio có hành động đi chăng nữa. Tôi đã nghĩ rất nhiều, nhưng tôi muốn từ bỏ con người biết trước sẽ hối hận nhưng không hành động gì trước đây của mình.
Tôi đã chọn cho tôi của ba năm trước biết sự thật.
“Cậu bị đau bụng hả?”
“Không.”
“Tớ đã làm điều gì khiến cậu giận mà không biết à?”
“Không phải.”
“Vậy thì, cậu đã mơ thấy tớ chết hay thứ gì đó tương tự hả?”
“…”
“Này, cậu phủ định đi chứ. Nghe xui xẻo quá!”
Đằng sau cầu thang dẫn tới sân thượng, tôi bật cười trước gương mặt nghi hoặc của Ritsuki khi cậu véo tai tôi.
“Ghê quá đi mất. Thế cậu làm sao?”
Ritsuki tựa vào tường, hai tay khoanh lại nhìn tôi.
“Xin lỗi cậu, tớ ổn rồi.”
Tôi nói, dụi dụi đuôi mắt ửng đỏ của mình. Những giọt lệ đã ngừng rơi.
“Cậu ổn thật đấy chứ?”
“Ừ.”
“Nếu cậu thất tình và muốn khóc thì tớ cho cậu mượn vai đấy.”
“Gì cơ?”
Trước câu nói ấy, đột nhiên một câu hỏi về mối quan hệ giữa chúng tôi hiện tại, khi Ritsuki còn sống, xẹt qua đầu tôi. Bởi cậu vừa nhắc tới “thất tình”, nghĩa là chúng tôi không còn hẹn hò với nhau nữa.
“À… ừm, hai đứa mình chia tay nhau từ bao giờ và vì sao ấy nhỉ?”
“…”
Gương mặt Ritsuki càng trở nên nghi hoặc. Biểu cảm của cậu như muốn nói đầu óc tôi thật sự có vấn đề rồi hay sao ấy.
“Hồi cuối lớp Mười. Hai đứa học khác lớp, lại thêm việc tập luyện cường độ cao ở câu lạc bộ nên tớ không thu xếp được thời gian, thành ra cãi nhau. Thế nên hai đứa mình đã nói chuyện với nhau và quyết định trở lại làm bạn bè như trước.”
“A… À, ừ, thế à. Đúng là thế nhỉ.”
Tôi gượng cười gật đầu, cảm thấy nhịp tim mình mỗi lúc một nhanh hơn. Rất nhiều cảm giác kỳ lạ giờ đây dần trở nên rõ ràng.
Tôi… không có bất cứ ký ức nào về ba năm vừa qua, ba năm mà Ritsuki vẫn sống.
“Sao vậy? Cậu muốn quay lại với tớ à?”
“Làm gì có.”
Trước câu trả lời ngay tắp lự của tôi, Ritsuki kêu “Này”, đôi lòng mày chau lại tạo thành những nếp nhăn ở giữa.
“Nhưng mà…”
Ritsuki đặt tay lên đầu tôi đánh “bộp” một tiếng.
“Nếu có chuyện gì thì hãy dựa vào tớ. Vì đối với tớ cậu là một người bạn thân từ thuở nhỏ rất quan trọng mà.”
“Ăn nói lủng củng quá.”
“Còn bắt bẻ nữa. Mio ngốc.”
Tôi cười khúc khích, nước mắt vẫn làm nhòe ánh nhìn. Lòng tôi vui sướng vì Ritsuki vẫn nguyên vẹn là Ritsuki ngày nào. Thật lạ, tôi không thấy ngạc nhiên hay thất vọng khi biết chúng tôi đã chia tay. Bởi điều tôi muốn bảo vệ không phải là tình yêu với Ritsuki, mà là sinh mạng của cậu.
Thế nhưng…
“Ritsuki này.”
“Ơi?
Tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt Ritsuki.
“Ba năm trước, tớ thực sự đã rất thích cậu.”
Đang nhìn xuống tôi, người Ritsuki cứng đờ lại. Trông thấy vết sẹo mờ mờ từ hồi nhỏ ở sát đường chân tóc trên trán cậu, tôi lại cảm thấy thật mừng, gương mặt giãn ra.
“Mio, quả nhiên cậu muốn quay lại với tớ…”
“Đã bảo không phải như vậy mà!”
Tôi lấy hết sức đấm vào vai cậu, Ritsuki kêu lên: “Đau quá!” Rồi cậu nói với vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Ủa? Mà cậu nói là giới hạn trong ba năm trước hả. Bực mình rồi đấy”.
Tôi bật cười ha ha. Cảm giác yêu đương của ba năm trước dường như đã biến mất hoàn toàn, tôi thậm chí còn cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.
“Mà này.”
Đột nhiên, một câu hỏi nổi lên trong đầu tôi. Về một quá khứ mà tôi không biết đến. Tôi hỏi, cố tỏ vẻ thật tự nhiên.
“Chiếc vòng tay mà tớ đánh mất sau lễ hội pháo hoa năm ấy… về sau thế nào ấy nhỉ?”
Ritsuki ngớ người ra, vẻ mặt như muốn hỏi “Chuyện gì cơ”, nhưng rồi như chợt hiểu ra điều tôi muốn hỏi, cậu đảo mắt, cố nhớ lại.
“À, đúng là có chuyện như thế thật. Ừm… Tớ nhớ là…”
Tôi của ba năm trước đã giải thích thế nào để thuyết phục Ritsuki không ra khỏi nhà nhỉ? Ritsuki khoanh tay, cố nhớ ra, cuối cùng cậu đập nắm tay vào lòng bàn tay còn lại đánh “bộp” một tiếng.
“Ha ha, phải rồi, lúc đó sau lễ hội pháo hoa, Mio đã gọi điện cho tớ, vừa khóc nức nở vừa nói “Tớ tìm thấy chiếc vòng trong túi áo rồi, tối nay nhất định cậu không được ra khỏi nhà đấy nhé”. Tớ đã định bí mật đi tìm nó cho cậu để lấy le, nhưng chẳng hiểu sao ý định ấy lại bị bại lộ.”
Nói tới đó, Ritsuki nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Nhưng mà ngày hôm sau cậu lại nói quả nhiên không thấy nó đâu, nên tớ đã cùng cậu đi tìm lại. Lúc tìm ra, Mio đã nói thế này.”
Trước lời giải thích úp mở của Ritsuki, tôi nuốt nước bọt đầy lo lắng.
“Cậu đã nói rằng cậu muốn tớ làm xong bài tập bằng mọi giá.”
“Khục!”
Tôi bật cười. Đúng là một cái cớ ngốc nghếch. Nhưng mà… Ra là vậy. Tôi của ba năm trước đã tin lời tôi và cố gắng hành động. Nghĩ tới đó tôi mỉm cười, Ritsuki nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Hừm, không phải Mio đã đánh mất món quà kỷ niệm đó rồi đấy chứ?”
“Gì cơ?”
“Đối với cậu quá khứ chỉ là thứ như vậy thôi sao. Đồ bạc tình.”
Ritsuki dùng nắm tay đè xuống và xoáy xoáy trên đầu tôi, vừa kêu “Đau! Đau quá!” tôi vừa cười, chợt tiếng chuông thông báo giờ sinh hoạt lớp buổi sáng vang lên.
“Ối, gay rồi!”
Ritsuki bảo tôi “Mau về nào” rồi vội vã chạy ra hành lang về lớp học. Vừa đuổi theo cậu, tôi vừa ướm hỏi:
“Hôm nay không thấy Touya đến, không biết giờ cậu ấy đã ở lớp chưa nhỉ?”
“Hả? Cậu mơ ngủ đấy à?”
Trước câu nói đó, người tôi cứng đơ lại với nụ cười trên môi.
“Touya học trường Kirimine cơ mà.”
Lễ khai giảng học kỳ mới kết thúc, tôi để xe đạp lại trường, leo lên xe buýt tới trường Kirimine. Vừa xuống khỏi xe buýt ở góc đường, cổng trường đã hiện ra ngay trước mắt. Hình như lễ khai giảng học kỳ mới của họ vừa kết thúc, số người ra về mỗi lúc một nhiều thêm.
“A!”
Một lúc sau, tôi nhìn thấy Touya bước ra trong bộ đồng phục trường Kirimine lạ mắt đối với tôi. Trái tim tôi nảy lên khi thấy bóng dáng của cậu ấy, tôi đang lưỡng lự không biết có nên cất tiếng gọi cậu ấy không, thì chợt một cô gái từ phía sau chạy tới bên Touya, cười nói với cậu ấy.
Cô gái nhìn quen mắt đó… chính là Mitsuki.
“…”
Tôi nhìn theo bóng hai người sau khi họ ra khỏi cổng trường một lúc. Cảm giác giống như đang xem tivi hay xem phim ngoài rạp vậy. Xe đạp, xe máy chạy qua trước mặt, mỗi lần như thế cảnh có hai người kia lại khẽ khàng chuyển động.
Một chiếc xe tải lớn chạy qua. Tôi nhắm chặt mắt lại trước cơn gió lớn, khi chậm rãi mở mắt ra, hai người họ đang cầm tay nhau.
“…”
Họ cùng nhau đi học thêm ư? Mà cũng có thể họ đang tới thư viện thành phố.
Hay là họ đi hẹn hò… chăng.
Khi bóng họ đi khuất, tôi băng qua đường, lần này là để đợi xe buýt đi về.
Ghế ngồi ở điểm đón xe buýt lấp đầy bởi học sinh trường Kirimine, tôi đứng đợi cách xa họ một chút.
Ngước nhìn lên, một cành cây vươn ra khỏi bức tường đá phía sau lưng, lá cây phủ bóng xuống mặt tôi. Sắc màu trải rộng phía sau cành lá ấy là xanh dương. Bầu trời xanh hôm nay rất đẹp.
Xuống khỏi xe buýt ở điểm dừng gần nhà tôi nhất, nếu rẽ ngang sẽ tới bãi sông ngay. Tôi rẽ vào đấy như bị ai kéo đi, ra tới con đường có hàng cây anh đào. Lá cây màu xanh non thật rực rỡ, có cảm giác đây là lần đầu tiên trong mùa hè tôi ngắm nhìn kỹ hàng cây ấy.
Tình cờ trên đường chẳng có ai, thế nên tôi không dùng tới bậc thang mà đi thẳng xuống mặt dốc của triền sông, một mình tới bên băng ghế có mái che.
“…”
Kỳ nghỉ hè đã kết thúc. Từ hôm nay, học kỳ hai đã chính thức bắt đầu.
Tại sao chỉ có thế mà bầu trời nhìn từ băng ghế này bỗng nhiên nhuốm màu sắc của trời thu như vậy? Thật không thể tin được mới tối qua thôi, pháo hoa còn được bắn lên trên khoảng trời này.
Tôi không ngồi xuống băng ghế, chỉ đứng đó hít đầy không khí vào lồng ngực. Sau đó tôi dừng lại trong hai giây, rồi thở ra một hơi thật lớn.
“Tốt rồi…”
Ngước nhìn bầu trời xanh với đám mây dẹt vắt vẻo ngang trời, tôi khẽ thì thầm như vậy.
Ritsuki vẫn còn sống. Tôi của ba năm trước đã cứu được cậu ấy.
“Cậu có vẻ không ổn tí nào.”
“Nguyện vọng của tớ không phải là trường Kirimine đâu.”
“Cậu tự nghĩ về mình nhiều quá đấy. Dẫu có thế nào tớ cũng không đổi trường nguyện vọng chỉ vì chuyện đó đâu.”
“…”
Tốt rồi. Cả Touya và Kaede đều không phải chịu tổn thương. Mẹ của Ritsuki cũng không phải đau khổ.
“Xin lỗi. Quả nhiên là… tớ thích Mio nhiều lắm.”
“Tớ sẽ không biến mất đâu.”
“Nếu cậu không thích thì nói cho tớ biết nhé.”
“Này, cái này có lẽ chính là thanh xuân đấy nhỉ?”
“Touya…”
Ritsuki vẫn còn sống. Nụ cười của cậu đã trở lại.
“Mio cũng vậy, muôn đời vẫn là Mio nhỉ.”
“Tớ đã thích cậu từ rất lâu trước đây rồi.”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tớ có tự tin mà.”
“Không!”
Tốt rồi. Mọi chuyện diễn ra thế này thật tốt. Thật sự, thật sự… rất tốt…
“Tou…”
“Gặp cậu ngày mai nhé.”
“Touyaaaa…!”
Một cơn gió lớn thổi tới, cuốn tiếng hét của tôi sang bên kia sông. Những giọt nước mắt trĩu nặng đua nhau trào ra, khiến tôi khó thở bởi những tiếng nấc nghẹn, và rồi nước mắt lại càng dâng đầy. Mái tóc dài rối tung trong gió, hết dính vào nước mắt trên mặt tôi rồi lại phất phơ bay lên, bay lên rồi dính lại.
Giờ người giúp tôi sửa lại mái tóc ấy đã không còn ở bên tôi nữa.
“Ư, ư, ư…”
Từ hồi Ritsuki mất tới nay, đây là lần đầu tiên tôi khóc nức nở đến thế này. Tôi ho rồi nấc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, tôi ngồi khuỵu xuống, hai tay bưng lấy mặt. Ngực tôi đau quá, đau quá, tưởng như tôi sẽ nôn thốc ra vì sự khổ sở ấy.
Tại sao chỉ mình tôi còn ký ức về chuyện này?
Dù ngoài tôi ra, đối với mọi người việc Ritsuki còn sống là chuyện đương nhiên, và Ritsuki đang sống rất bình thường ở thời khắc hiện tại. Dù ba năm sau khi Ritsuki mất đã hoàn toàn tan biến vào hư vô.
“Tại sao…?”
Tại sao chỉ mình tôi, tại sao điều đó chỉ còn đọng lại duy nhất trong ký ức và trái tim tôi?
“Tại saooooo?”
Hình ảnh những bông anh đào tôi cùng Touya ngắm, những con chuồn chuồn tôi cùng Touya thấy, những ngọn cỏ héo úa tôi cùng Touya nhìn, đứa trẻ tôi cùng Touya nói chuyện, cơn mưa tôi cùng Touya trải qua, pháo hoa tôi cùng Touya xem ở nơi đây, tất cả, tất cả vẫn còn đọng lại nguyên vẹn trong tôi. Chúng không biến mất. Chúng không mất đi để lòng tôi được thư thái.
“Touya…”
Touya ngày hôm qua và những ngày trước nữa của tôi giờ đang ở đâu?
Tại sao cậu ấy lại ra đi, bỏ rơi tôi thế này?
“…”
Nếu như việc mất đi bàn tay ấm áp của Touya là một món bồi thường, thì ký ức còn sót lại này phải chăng là hình phạt? Hình phạt dành cho tôi… vì tôi dám can dự vào quá khứ, thay đổi thế giới ư?
Thấm mệt sau một lúc khóc lóc, tôi ngồi phịch xuống băng ghế. Tôi biết mắt mình đã sưng vù lên vì khóc quá nhiều. Tầm nhìn của tôi hơi nheo lại một chút.
Một con chuồn chuồn không biết từ đâu bay tới. Như để bầu bạn với tôi, nó đậu ở một đầu băng ghế, đôi cánh dừng đập. Tôi lơ đãng ngắm nó.
“Dù có phải bồi thường… Dù có phải mất đi một niềm hạnh phúc của mình, Touya vẫn sẽ cứu Ritsuki chứ?”
“Ừ.”
Tôi đã chỉ nghĩ đến niềm hạnh phúc của riêng mình. Tôi đã đặt việc Ritsuki được cứu sống và hiện trạng của tôi lúc đó lên bàn cân.
Nhưng nếu loại bỏ chữ “của tôi” đi thì mọi chuyện lập tức trở nên rõ ràng. Vì nhận ra điều đó nên tôi mới viết vào nhật ký, rằng “Hãy cứu lấy Ritsuki”.
“…”
Nếu hôm qua tôi nói mọi chuyện cho Touya biết, liệu Touya có cứu Ritsuki không nhỉ? Có lẽ nếu tôi khóc và nói không muốn, cậu ấy sẽ bảo tôi không cần cứu Ritsuki cũng được.
Nhưng tôi không thích một Touya như thế. Trong lòng tôi nghĩ vậy.
“…”
Nếu Touya của ngày hôm qua - người đã cùng tôi ngắm pháo hoa - đang ở bên cạnh tôi, có lẽ cậu ấy sẽ vỗ nhẹ lên đầu tôi. Cậu ấy sẽ nói “Cậu làm tốt lắm”, “Cậu đã rất cố gắng”. Và rồi cậu ấy sẽ hôn tôi. Nụ hôn dịu dàng và ấm áp mọi khi.
“…”
Dù rơi nhiều như vậy, nhưng những giọt nước mắt còn sót lại vẫn lăn dài trên má. Tôi lau rồi lại lau, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào, làm ướt đẫm mu bàn tay tôi.
Cơn gió khiến cây cối bên triền sông lay động đã thổi tới chỗ tôi, nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc tôi. Như thể gió đang làm việc này thay cho Touya vậy.
Có lẽ chỉ có bãi sông này còn nhớ. Nhớ về ba năm của riêng tôi cho tới ngày hôm qua.
“Một nơi đẹp thế này… Một nơi chứa nhiều kỷ niệm như thế này, vậy mà chúng ta lại coi nó là một nơi đau buồn để rồi không đến nữa, thật là hoài phí.”
“Tớ không muốn vùi lấp tất cả kỷ niệm ở nơi này.”
Những câu nói của Touya vào mùa xuân đầu tiên sau khi Ritsuki mất chợt sống lại. Tôi nhắm mắt, cắn môi dưới rồi khẽ gật đầu. Giọt nước mắt đọng ở cằm trĩu dần rồi rơi bộp xuống đất.
Cho tôi được khóc hôm nay thôi. Từ ngày mai tôi sẽ không khóc nữa.
Tôi chậm rãi mở đôi mí mắt sưng húp, nhìn con sông mải miết chảy như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi nói vậy không phải với ai cả, mà chỉ để thầm thì với lòng mình.