3

“Này, Mio, cậu có nghe tớ nói không đấy?”

Ritsuki lờ mờ hiện ra trước mắt tôi. Quá ngạc nhiên, tôi không thốt nên lời, hơi thở bị nuốt xuống đột ngột khiến tôi ho khù khụ.

“Gần đây cậu hay lơ đãng thế, có chuyện gì à?”

“Hả? À, ừ, xin lỗi cậu nhé. Tớ không sao.”

“Chờ tớ chút. Tủ lạnh nhà tớ có nước ép, để tớ mang cho cậu.”

“Ca… cảm ơn cậu.”

Mải nghĩ tới chuyện cuốn nhật ký làm đầu óc tôi lơ đãng, không để ý xung quanh. Điều hòa được bật từ lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng trong căn phòng sáu chiếu. Nơi đây là tầng một của nhà Ritsuki.

Hôm nay trời nắng nóng, Ritsuki rủ tôi về nhà chơi và tôi đã đồng ý, chúng tôi cùng đi bộ từ bãi sông về nhà cậu. Phòng Ritsuki ở tầng hai nên khá nóng, vả lại cũng không có điều hòa, nên cậu ấy dẫn tôi tới phòng này.

“Nước ép táo nè. Mời cậu.”

Không quen nhìn Ritsuki bưng khay đồ nên tôi thấy hình ảnh đó khá buồn cười, miệng tôi nói cảm ơn mà vai run lên vì nén cười.

“Sao thế?”

“Không có gì.”

Cốc nước táo ép được đặt trước mặt tôi. Tiếng những viên đá kêu lách cách trong cốc, cảm giác như chỉ cần âm thanh ấy thôi là đủ giải phóng chúng tôi khỏi cơn nóng hầm hập rồi.

“Người nhà cậu đâu cả rồi?”

“Hình như mẹ tớ đi chợ. Anh tớ thì không biết đi đâu.”

Ritsuki ngồi đối diện tôi phía bên kia chiếc bàn, chống một bên đầu gối lên, mặt ngoảnh sang bên uống một hơi dài. Tôi cũng uống một ngụm để làm ướt cổ họng. Căn phòng trải chiếu tatami đơn sơ không một cọng rác này chắc là phòng tiếp khách. Nó khiến người ta có ấn tượng nó ít khi được dùng tới.

“Ritsuki này.”

“Ơi.”

“Nếu tồn tại một thế giới khác giống hệt thế giới này, và có một người giống hệt cậu thì cậu sẽ làm gì?”

“Hả?”

Ritsuki làm vẻ mặt như đang thấy phiền khiến tôi bực cả mình, cậu phì cười qua mũi, dù tôi đang hỏi rất nghiêm túc.

“Ý tớ là nếu có một thế giới nữa. Nơi đó giống hệt thế giới này, nhưng hơi khác một chút.”

“Mio à, cái bệnh hay tưởng tượng này của cậu phải chữa đi thôi.”

“Không phải thế. Tớ ví dụ thế thôi mà.”

Ừm. Quả nhiên tôi không nên nói thật. Ritsuki sẽ không tin, nhưng không thể vì thế mà tôi mang cuốn nhật ký tới được, xấu hổ lắm.

“Giả dụ, ở thế giới này Ritsuki… ừm, hẹn hò với tớ, nhưng ở thế giới đó cậu lại hẹn hò với Kaede chẳng hạn.”

“Tại sao?”

“Tớ không biết. Sau đó tình cờ cậu nói chuyện được với bản thân mình ở thế giới kia thông qua quyển nhật… à mà không, thông qua điện thoại, thì cậu sẽ làm gì?”

Nét mặt Ritsuki mỗi lúc một nghiêm trọng hơn, vẻ mặt cậu như thể muốn nói “Tớ chẳng hiểu gì cả”.

“Hả? Tớ chẳng làm gì cả. Bởi hai thế giới khác nhau mà? Có muốn tớ cũng đâu can thiệp được. Nhiều lắm thì chỉ có thể hỏi “Đằng ấy thế nào” thôi.”

“Ừ, cậu nói phải.”

“Mà ý tưởng đó ở đâu ra vậy? Truyện tranh hay tiểu thuyết à?”

“Không, là… là mơ. Tớ mơ thấy như vậy.”

“Ồ. Giấc mơ ảo diệu ghê. Sáng nay tớ cũng mơ, nhưng là mơ thấy mình cãi nhau với anh trai vì ông ấy giành mất miếng thịt gà chiên của tớ.”

Vừa nói với vẻ bất mãn, Ritsuki vừa đứng dậy rót cốc nước ép khác. Dù đã rào trước rằng “giả dụ như vậy”, trái tim tôi vẫn đập loạn nhịp, tôi đặt một tay lên lồng ngực, thở hắt một hơi dài.

“…”

Ảo diệu… ư? Ừ, đúng là thế thật.

Tôi nhớ lại câu trả lời của tôi-thứ-hai được viết trong nhật ký.

Mình nghĩ là có hai thế giới, nhờ một lực vô hình nào đó trong vũ trụ mà chúng ta có thể giao tiếp như thế này. Đọc nhật ký chắc cậu cũng biết, ở thế giới này người mình hẹn hò là Touya. Có nghĩa là hai thế giới không hoàn toàn giống nhau.

Mỗi lần mải suy nghĩ, tôi lại ngửa cổ lên, miệng hơi hả ra. Tôi vội chỉnh sửa tư thế trước khi Ritsuki trở lại.

“Ừm…”

Ở thế giới đó mình đang hẹn hò với Touya ư? Với Touya… Nói vậy thì…

“Nếu giờ tôi nói thích Mio, mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi gì ư?”

Gương mặt và lời lẽ của Touya khi cậu ấy điềm nhiên nói câu đó chợt ùa về, quay mòng mòng trong đầu tôi. Không, không, đó chỉ là một lời nói đùa xấu tính thôi, mà dù có nghiêm túc đi nữa thì giờ ngẫm lại, người tôi để ý vẫn là Ritsuki, chứ không phải cậu ấy.

“…”

Nhưng… nếu Touya ngỏ lời muốn hẹn hò với tôi trước thì sao?

Tôi đặt tay lên cằm, chau mày lại.

Vậy nghĩa là, trong thế giới ấy, chữ “nếu” đó đã xảy ra rồi ư?

“Này cô gái một trăm nét mặt.”

“Ối!”

Ritsuki đã trở lại từ lúc nào, cậu nhoài người trên bàn, dùng ngón trỏ và ngón cái véo hai bên má tôi. Mặt tôi trở nên giống hệt con bạch tuộc.

“Thật xấu xí. Hình phạt cho cậu vì đã lơ đễnh đấy.”

“Tớ chỉ đang mải nghĩ vài việc thôi.”

“Nếu cậu trăn trở điều gì thì có thể kể cho tớ nghe mà.”

“Không, không phải vậy. Lâu rồi tớ mới đến nhà cậu nên hơi căng thẳng thôi.”

Một nửa lời tôi nói là sự thật. Ritsuki đã bỏ tay ra nhưng vẫn trườn người về phía tôi. Giây tiếp theo, nét mặt cậu giãn ra, cậu cười nói với vẻ ngượng ngùng: “Căng thẳng gì chứ.”

Đá tan, cốc của tôi vang lên tiếng lách cách nho nhỏ. Trên thành chiếc cốc tôi mới uống một ngụm bám đầy những hạt nước nhỏ, một giọt đang chảy xuống mặt bàn.

Tiếng máy điều hòa chợt yếu đi, căn phòng sáu chiếu chìm vào tĩnh lặng. Tôi nhận thấy cảm giác hồi hộp của mình càng lúc càng tăng thêm.

Sau giây phút cứng đơ người trong bầu không khí kỳ lạ khi ánh mắt chạm nhau, chúng tôi bật cười như thể cả hai đều cùng lúc chịu thua trong trò đọ mắt.

“Cậu nói gì đi.”

“Ritsuki nói đi.”

Ritsuki và tôi rất giống nhau ở khoản thích nói đùa.

“Ngón giữa của cậu sao vậy?”

Ritsuki khẽ chọc chọc miếng băng urgo dán trên ngón giữa bàn tay trái đang đặt trên bàn của tôi.

“À, tớ giúp mẹ nấu ăn rồi bị đứt tay vì cây nạo.”

“Tưởng bị thương vì dao, hóa ra bị thương vì nạo á, vụng về thế…”

“Nhiều lời!”

Ritsuki cười nghiêng ngả, cậu nắm đầu ngón giữa của tôi một chút rồi nói: “Ngón tay nhỏ thế.” Trái lại, cảm nhận được độ lớn bàn tay của Ritsuki, không hiểu sao tôi lại thấy xấu hổ.

Ngày 11 tháng Tám

Hôm nay trời nóng quá, mình tới nhà Ritsuki chơi. Nhưng chúng mình không lên phòng Ritsuki mà ngồi chơi ở phòng trải chiếu tatami. Nói chuyện được một lúc thì mẹ Ritsuki về, mình lắp bắp chào bác. Thế nhưng Ritsuki lại nói chuyện với mẹ theo kiểu nhấm nhẳng, thật là một điều bất ngờ đối với mình.

Tôi viết lại sự việc trong ngày vào nhật ký của mình, thở ra một hơi rồi mở phần sổ ngược lại. Sau khi lần nữa đọc lại câu trả lời của tôi-thứ-hai, tôi chợt nhớ lại lời Ritsuki nói hôm nay.

Ừm, đúng là chỉ có thể nói chuyện với nhau qua quyển nhật ký thế này thôi, ngoài ra chẳng làm được gì khác.

Chợt tôi thấy buồn cười khi bản thân đột nhiên điềm tĩnh tiếp nhận sự thật đến vậy và không kìm được mà bật cười. Nhưng tôi vẫn rất có hứng thú với một “tôi” đang ở trong hoàn cảnh khác hẳn mình.

Vì muốn nói chuyện với bản thân mình ở thế giới đó, tôi viết vào cuốn nhật ký:

Lúc tới nhà Touya, cậu có gặp mẹ cậu ấy không?

Cuốn nhật ký này thật giống cuốn nhật ký truyền tay mà các cô bé hay viết cùng đứa bạn thân cũng có bạn trai của mình, nó khiến tôi cảm thấy thật háo hức.

Mình có. Bác ấy bảo mình đã lớn hơn trước nhiều. Bọn con trai lạnh lùng với mẹ quá cậu nhỉ.

Ngày 12 tháng Tám

Hôm nay mình và Touya đã cùng tới cửa hàng sách ở khu phố bên cạnh. Khi Touya mua xong mấy cuốn sách tham khảo và định đi khỏi cửa hàng, chúng mình tình cờ gặp cô bạn học cùng Touya ở lớp học thêm mùa hè. Mình đã từng gặp qua cô ấy một lần, gương mặt cô ấy rất dễ thương, hơn nữa tính cách cũng có vẻ thân thiện, điều đó khiến mình có cảm giác thật lạ trong lòng.


[Sách tham khảo á, đúng là Touya có khác. Mà hai người đi mua sắm cùng nhau à? Hay mình cũng rủ Ritsuki đi thử xem sao. Một cô bạn dễ thương ấy à… ừm, mình nghĩ mình hiểu được cảm giác lạ lùng trong lòng cậu đấy.]


Ngày 14 tháng Tám

Hôm nay là lễ Obon nên Ritsuki đang về quê thăm bà. Dù đã lên kế hoạch trước chuyện này nhưng bữa trước cậu ấy lại quên kể, vì thế khi nãy cậu ấy mới gọi điện báo cho mình. Chẳng còn cách nào khác, mình đành ở nhà làm bài tập, nhưng không hiểu sao không thể tập trung được.


[Vậy là cậu nhớ cậu ấy rồi. Bị hủy hẹn buồn nhỉ.]


Ngày 15 tháng Tám

Hôm nay chúng mình hẹn hò trong khu phố. Lúc đang đi cùng Touya ở bãi sông trên đường về, chợt một cậu bé học mẫu giáo bắt chuyện với bọn mình. Cuộc trò chuyện giữa cậu bé và Touya - một người không quen tiếp xúc với những em nhỏ - thật kỳ cục, khiến mẹ đứa bé cũng cười vang. Trời mưa không lớn, mình cho em bé chiếc ô nhựa trong của mình rồi che cùng chiếc ô gập của Touya. Cậu ấy là chàng trai gọi mưa chăng?

“Ha ha!”

Đọc phần nhật ký tôi-thứ-hai viết hôm qua, hình ảnh Touya nói chuyện với em bé liền hiện lên trước mắt, khiến tôi bất giác cười lớn. Cầm theo một chiếc ô gập đúng là phong cách của Touya.

Tôi vốn không viết nhật ký hằng ngày, chỉ khi có việc gì đó đặc biệt, muốn lưu lại kỷ niệm thì tôi mới viết thôi. Đương nhiên “tôi” ở thế giới kia cũng thế, có thể nói như vậy không nhỉ.

Thế nên chủ yếu tôi viết về Ritsuki, còn “cô ấy” viết về Touya, chuyện chúng tôi đi chơi với bạn hay ra ngoài cùng gia đình chỉ được viết thoáng qua. Kết quả là có những hôm chẳng có gì để viết, những trang nhật ký truyền tay cách nhau tôi vài ngày.

Tuy nói chuyện với một tôi-thứ-hai vẫn là việc kỳ lạ, nhưng cũng rất vui. Chia sẻ bí mật, kể chuyện về bạn trai, trao đổi ý kiến. Những việc mà tôi chỉ có thể làm với một người bạn cực kỳ thân thiết, nhưng giờ tôi có thể dễ dàng thực hiện qua cuốn nhật ký này, hơn nữa người đọc lại là bản thân mình nên tôi không cần giữ ý gì cả. Chắc chắn tôi-thứ-hai cũng rất vui khi viết những dòng trao đổi đó cho tôi.

Hôm nay không có gì đặc biệt để viết vào nhật ký cả, tôi chỉ viết một lời bình cho bản thân mình ở thế giới đó thôi.

[Hai người đi chung một chiếc ô ư, lãng mạn thế! Mình chưa làm thế bao giờ. Ghen tị thật đấy.]