Lần gặp tiếp theo của chúng tôi là một ngày đầu tháng Tám, đúng Chủ nhật một tuần sau đó. Touya phải tham dự kỳ thi thử, nên chúng tôi gặp nhau ở băng ghế tại bãi sông lúc chiều muộn, khoảng bốn giờ rưỡi. Tôi tới sớm hơn, đành ngồi ngắm cảnh sông quen thuộc trong lúc đợi.
Tuy nói là chiều muộn, nhưng mùa này mặt trời còn lâu mới lặn nên giờ này trời vẫn còn nóng, tôi lấy khăn tay bông thấm mồ hôi nơi cổ.
“Chào cậu.”
Tôi “Á” lên một tiếng, giật nảy người đứng dậy khi bất ngờ bị đặt một túi đồ mua từ cửa hàng tiện lợi lên đầu.
“Gì mà giật mình ghê vậy.”
“Tớ đã bảo cậu đừng có lén lút rồi mà.”
“Các cậu thích câu nói đó nhỉ.”
Vừa nói Touya vừa ngồi xuống cạnh tôi. Nguyên tắc của lớp học thêm mùa hè là học sinh phải mặc đồng phục của trường mình, nên giờ cậu ấy đang ăn vận rất chỉnh tề.
“Cậu mua gì tới à?”
Tôi hỏi khi Touya đưa tay vào chiếc túi nghe sột soạt, định lấy ra thứ gì đó. Cậu ấy nói “Của cậu này” rồi đưa một hộp kem vanilla và chiếc thìa cho tôi.
“Thích quá! Loại kem yêu thích của tớ đấy. Ra là cậu vẫn nhớ.”
“Không có gì.”
“Cảm ơn cậu nhé. Mà sao cậu nói ngược thứ tự thế, phải chờ tớ cảm ơn rồi mới nói câu đó chứ.”
“Từ xưa lời cảm ơn của Mio đã luôn chậm trễ rồi.”
Tôi cười hì hì rồi nhanh chóng mở cốc kem xúc một thìa đưa lên miệng ăn, Touya cũng lôi cây kem que ra khỏi vỏ và cắn một miếng. Trong tiếng ve kêu ồn ào, vị ngọt và hơi lạnh ngấm dần từ miệng tới cổ họng, rồi từ cổ họng lan ra khắp cơ thể tôi. Tôi cũng vui sướng vì có Touya ngồi cạnh, hai gò má giãn ra hết cỡ.
“Giờ mới nhớ.”
Hương vị cây kem vanilla làm tôi nhớ lại ba năm trước.
“Tớ cũng từng ngồi ăn kem cùng Ritsuki như thế này vào kỳ nghỉ hè năm ấy.”
“Ừ, đợt trước cậu có kể rồi.”
“Ừ.”
Từ đó tới nay đã ba năm rồi ư… Cùng một nơi, cùng một thời điểm trong năm. Khác duy nhất chỉ là người ngồi bên cạnh mình.
“Hôm tốt nghiệp bốn đứa mình cũng ngồi ăn cùng nhau nhỉ.”
“Cậu nhớ rõ thế.”
“Ừ. Hôm đó Touya và Kaede ra cửa hàng tiện lợi mua giúp… Ritsuki đã tỏ tình với tớ trong lúc hai người đi mua kem đấy.”
“À, là hôm đó hả.”
Ngẩng lên nhìn bầu trời xa xăm, Touya thì thầm nói, giọng đầy hoài niệm.
“Ngày mà cậu bảo “Nói kiểu đó dễ đau tim lắm” để gạt qua một bên lời tỏ tình của tớ ấy.”
Nghe câu đó, tôi giật mình nuốt chửng miếng kem vừa dùng thìa xúc được, rồi ho khù khụ. Không biết đáp lại thế nào, tôi chỉ có thể tiếp tục im lặng.
“Mà thôi, dù cậu có coi lời tớ là nghiêm túc đi nữa thì kết quả vẫn vậy mà.”
“Cậu đừng nói thế…”
Tôi ngập ngừng, sau đó thấp giọng thầm thì: “Đúng là thế thật.”
Ngày đó, tôi thật sự thích Ritsuki. Thế nên tôi mới có cảm giác mất mát đến vậy. Thậm chí dư âm của nó tới giờ vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
“Nếu như lúc này Ritsuki còn sống, Mio sẽ muốn nói gì?”
“…”
Mỗi lần cùng Touya nói chuyện về Ritsuki, tôi đều bất giác đặt trái tim mình nghiêng về phía Touya. Thế nên tôi trả lời thẳng thắn:
“Có lẽ tớ sẽ nói… rằng tớ đã từng rất thích cậu ấy.”
Tôi chưa nói với Ritsuki rằng tôi thích cậu ấy bao giờ.
“Touya thì sao?”
“Ừm.”
Touya xoa cằm suy nghĩ.
“Tớ muốn nói với cậu ta rằng cậu ta thật ngốc.”
Cậu ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ha ha…”
Chúng tôi đã có thể hồi tưởng về Ritsuki ở nơi đầy kỷ niệm của cậu và bật cười như thế này. Tôi cảm thấy an tâm, đồng thời cũng cảm thấy man mác buồn vì điều đó.
“Kem sô cô la ngon không?”
“Ừm, cũng bình thường.”
“Cho tớ một miếng.”
“Á!”
Để xua tan cảm giác một cơn gió nhỏ đang thổi xuyên qua lồng ngực mình, tôi giả vờ đùa, cắn một miếng kem của Touya.
“Ôi, kẻ cướp!”
Mắt Touya híp lại nhìn tôi. Tôi cười thật to, trêu chọc nói: “Ngon quá!”
Ngày 2 tháng Tám
Sau khi tiết học thêm mùa hè của Touya kết thúc, mình và cậu ấy ngồi nói chuyện ở bãi sông. Có lẽ vẫn nhớ loại kem mình thích nên Touya đã mua một hộp kem vanilla mang tới. Nhưng cây kem vị sô cô la của Touya trông cũng ngon, nên mình đã tự ý cắn một miếng và bị cậu ấy la: “Ôi, kẻ cướp!”
“Ủa…?”
Viết xong phần nhật ký hôm nay, tôi chợt có một cảm giác thật kỳ quái. Bởi tôi cảm tưởng như mình đã nhìn thấy những câu chữ này ở đâu đó rồi. Bàn tay dừng lại ở dấu chấm câu trên cuốn sổ, tôi chớp chớp mắt.
“…?”
Gì thế nhỉ… Một thứ gì đó ẩn dưới đáy sâu của ký ức… Một cuộc nói chuyện lạ lùng nhưng rất vui vẻ…
Những con côn trùng bay tới cửa lưới vì bị ánh sáng trong phòng tôi thu hút đang phát lên những tiếng “ki, ki, ki, ki” như tiếng người ta vặn dây cót. Tôi giật mình nhìn về hướng cửa sổ.
Rèm cửa bị cơn gió đêm khẽ lay động.
Giọt nước đọng ở đuôi mái tóc đã khô được một nửa của tôi rơi bộp xuống nhật ký, tôi lấy chiếc khăn bông quấn ở cổ chậm rãi áp vào tóc.
“A!”
Tôi nhớ ra rồi! Mùa hè năm lớp Chín, tôi đã viết nhật ký truyền tay với một “tôi” ở thế giới khác. Sao tôi lại quên mất chuyện này tới tận hôm nay nhỉ?
Thêm nữa, tôi nhận ra rằng phần nhật ký tôi viết hôm nay rất giống với nội dung được viết trong cuốn nhật ký đó.
“…”
Không, không phải là giống…
“Y hệt như lần đó…?”
Cảm giác như thứ gì đó lành lạnh đang bò lổn nhổn sau lưng tôi. Tôi lơ đãng, chậm rãi nhìn xuống, đưa mắt theo từng con chữ mình viết lần trước.
“…”
Lúc viết tôi không để ý, nhưng giờ đọc lại, tôi tin chắc một điều… Rằng tôi đã đọc được những dòng này từ ba năm về trước.
“Điều này nghĩa là…”
Tôi bật dậy, giật mình lùi về sau, cách xa chiếc bàn một chút. Nhưng đầu gối tôi chẳng có chút sức nào, tôi ngồi phịch xuống chiếc giường bên cạnh.
Vì quá đau buồn, tôi chưa từng nhớ lại những việc xảy ra trong kỳ nghỉ hè cùng Ritsuki ba năm trước. Như thể tự ám thị mình rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, cả khi nói chuyện với Touya hay Kaede, tôi cũng chỉ lần giở lại những đoạn ký ức rời rạc.
Từ ngày đó, tôi đã rất sợ, giống như việc tôi không thể cất bước đi xem pháo hoa vậy. Tôi sợ mình sẽ nhớ ra mọi chuyện, sợ lớp bùn lầy tuyệt vọng nuốt chửng đôi chân mình một lần nữa.
Có lẽ vì thế mà tôi đã quên chuyện về cuốn nhật ký trong kỳ nghỉ hè đó.
Sau khi Ritsuki mất, tôi chẳng còn lòng dạ viết gì nữa, đành nhét cuốn nhật ký chứa đầy kỷ niệm và chiếc vòng tay vào ngăn kéo dưới cùng của bàn học.
Có lẽ cuộc trò chuyện kỳ lạ và vui vẻ ấy, cùng với những kỷ niệm về Ritsuki, đã tự ý trải tấm tranh ghép mảnh trong đầu tôi.
“Nhật ký…”
Những suy nghĩ rời rạc đảo lộn trong đầu tôi. Khi cuối cùng cũng nghĩ ra, tôi chậm rãi đứng dậy khỏi giường và tới trước bàn học. Ánh mắt tôi rơi xuống chiếc ngăn kéo dưới cùng. Tôi run rẩy ngồi xuống, khẽ mở nó ra.
Cuốn nhật ký có bìa hình quả trám tôi cố ý nhét dưới cùng để giấu đi, bên trên chồng chất rất nhiều vở ghi, vở bài tập và tạp chí cũ. Tôi đưa tay vào ngăn kéo, cảm nhận tim mình đập thình thịch, nhưng vẫn mò mẫm tìm kiếm nó.
“…”
Nhưng cuốn sổ không ở đó. Nó đã biến mất cùng chiếc hộp nhỏ đựng vòng tay được cất cùng khi ấy.
“Tại sao?”
Mình đã chuyển nó đi đâu đó rồi ư? Hay là tháng Chín ba năm trước, khi đầu óc quay cuồng giữa giấc mơ và hiện thực, trong lúc phiền não mình đã… đốt bỏ nó?
Đầu gối vẫn chạm đất, nhưng tâm trí tôi mơ hồ. Trái tim tôi rộn lên vì một nỗi lo lắng kỳ lạ, khó tin và không thể diễn tả bằng lời.
Chuyện này… rốt cuộc là sao?
Lần gặp tiếp theo giữa tôi và Touya là bốn ngày sau đó. Vốn không phải ngày nghỉ, nhưng vì thầy cô ở lớp dạy thêm có việc bận, nên lớp học kết thúc từ trưa. Hôm qua Touya gọi điện thoại báo và rủ tôi tới nhà chơi, nên tôi chuẩn bị quần áo đầu tóc để tới nhà cậu ấy.
“Ồ, Touya đó à. Lâu lắm mới gặp cháu.”
Đang đi xuống cầu thang thì tôi nghe thấy tiếng mẹ từ cửa nhà nói với ra bên ngoài. Nhìn xuống, tôi thấy Touya đang miễn cưỡng bắt tay mẹ tôi, cậu ấy mặc quần vải chinos, áo phông và khoác sơ mi trắng.
“Cảm ơn cháu đã luôn giúp đỡ Mio nhé. Nhờ cháu mà con bé Mio lười biếng đã tập được thói quen học hành chăm chỉ rồi.”
“Không có gì ạ.”
Khi tôi xuống tới cửa, mẹ ngoảnh đầu lại hỏi:
“Ủa, khi nãy con còn mặc đồ ngủ mà. Hai đứa sắp đi đâu cùng nhau à?”
Mẹ toàn nói những điều không đâu.
“Vâng.”
Trong lòng có chút giận dỗi, nhưng tôi vẫn đáp.
“Có phải hai đứa đi hẹn hò không?”
Mẹ tôi lấy tay che miệng cười. Tôi không kể với mẹ về chuyện hẹn hò của hai đứa, nên chỉ biết ngập ngừng “Dạ, chúng con…” mặt cau lại.
“Xin lỗi bác vì cháu không báo sớm. Cháu và Mio đang hẹn hò với nhau ạ.”
Touya nói trôi chảy một mạch, khiến tôi và mẹ cùng tròn mắt nhìn cậu ấy.
“Ồ… Ồ thế à, mẹ vui lắm. Touya hãy đối xử tốt với Mio nhà bác nhé.”
Từ vẻ ngạc nhiên, nét mặt mẹ lập tức chuyển thành vui sướng. Tôi xấu hổ quá, bèn nhanh chóng xỏ giày, chào mẹ rồi rời khỏi nhà.
“Cậu làm tớ ngạc nhiên quá. Sao tự nhiên lại tới nhà tớ vậy?”
Ra khỏi cổng, tôi vừa quay lại nhìn xem cửa nhà đã đóng chưa, vừa kéo mạnh tay áo sơ mi của Touya. Cảm giác ngượng ngập vẫn còn phảng phất trong không khí.
“Ừ, tớ chợt nảy ra ý định cùng đi thuê băng DVD về xem.”
“Ủa? Phòng Touya đâu có tivi?”
“Hôm nay nhà tớ không có ai ở nhà, chúng mình xem ở tầng một nhé.”
“…”
Sau giây phút ngớ người, tôi lập tức bổ sung, “À, ừ nhỉ”.
Trên đường tới cửa hàng thuê băng, chúng tôi rẽ từ khu dân cư ra đường lớn. Giữa tiếng ve râm ran từ hàng cây bên đường, lòng tôi xốn xang.
Thứ nhất là vì hôm nay chỉ có mình tôi với Touya ở nhà cậu ấy. Thứ hai là vì chúng tôi đang đi thuê băng DVD.
“Hôm nay nóng thật đấy.”
“Ừ.”
Chúng tôi chọn phim Love Story. Điều này tôi đã biết từ trước.
Ngày 6 tháng Tám
Chúng mình cùng đi thuê băng DVD về xem ở nhà Touya. Mình muốn xem phim Love Story nên hai đứa đã thuê phim đó, đang xem giữa chừng thì Touya ngủ thiếp đi mất. Lẽ ra rành nên chọn phim hành động mới phải.
Tôi không viết chi tiết sau khi Touya ngủ dậy, chúng tôi đã hôn nhau hai lần. Không hiểu sao tôi thấy thật khó viết ra điều đó.
Cậu là ai? Cuốn sổ này là nhật ký của mình. Oshiba Mio.
Sáng hôm sau, tôi nhận ra tin nhắn này được viết dưới dòng nhật ký của tôi. Không hẳn là “nhận ra”, thực ra tôi tin chắc là vậy nên mới mở cuốn sổ ra xem.
“Quả nhiên… là như vậy…”
Tôi lấy tay che miệng, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần dòng chữ đó. Nét chữ hơi trẻ con so với chữ tôi bây giờ nhưng tôi vẫn biết đó chính là chữ mình, không thể nhầm lẫn được.
Tôi của ba năm trước đã viết nhật ký truyền tay với tôi của ba năm sau. Và rồi…
“Vậy là mình đã biết ngay từ đầu ư…”
Tôi của ba năm sau đã biết ngay từ đầu rằng mình đang trò chuyện với chính mình ở thời điểm nào trong quá khứ. Giờ đây, khi đã là “tôi của ba năm sau”, tôi mới lần đầu tiên biết chuyện đó.
“…”
Tôi đóng trang nhật ký lại, lật ngược cuốn sổ rồi mở ra.
Ngày 24 tháng Bảy
Buổi hẹn hò đầu tiên, vậy mà trời lại mưa. Mình rất sốc khi Ritsuki gọi tới nhà mình, nhưng rồi cậu ấy bảo riêng hôm nay chúng mình hãy gặp nhau tại băng ghế có mái che, làm mình bật cười.
Ngày 28 tháng Bảy
Hôm nay Ritsuki đi xe đạp tới, cậu ấy đề nghị chở mình tới cánh đồng hoa hướng dương ở thị trấn bên cạnh. Nhưng vì luật pháp cấm chở người trên xe đạp nên mình từ chối, chúng mình quyết định chơi oẳn tù tì, ai thua thì phải chạy bộ. Kết cục, cả lúc đi lẫn lúc về mình đều thắng. Hoa hướng dương đẹp nhưng thực lòng mà nói thì quãng đường đi về đó vui hơn ngắm hoa nhiều.
Ngày 2 tháng Tám
Mình đã tới xem trận đấu bóng rổ cuối cùng trước khi rời câu lạc bộ của Ritsuki. Ritsuki có ghi điểm, nhưng cuối cùng đội cậu ấy bị thua với tỉ số suýt soát. Trái bóng được chuyền tới sát thời gian kết thúc trận đấu. Ritsuki có vẻ day dứt vì đã không ném được nó vào rổ. Mình chẳng tìm được lời nào để an ủi, đến giờ mình vẫn còn áy náy vì chuyện đó.
Ngày 4 tháng Tám
Vì muốn Ritsuki vui hơn, mình đã mua kem tới. Ritsuki đòi mãi, nên mình đã bón cho cậu ấy ăn vài miếng kem trong lúc cậu ấy nằm. Cậu ấy ho khù khụ rồi bật dậy, chúng mình va trán vào nhau. Thật ngốc nghếch quá mức. Nhưng cuối cùng cậu ấy nói cậu ấy đã vui hơn, khiến mình an tâm hẳn. Thấy Ritsuki cười, mình rất vui.
“…”
Đọc những dòng chữ ấy, tới lúc định thần lại, nước mắt đã dâng lên làm nhòe cảnh vật xung quanh tôi.
Thời gian này ba năm trước, tôi đang trải qua một kỳ nghỉ hè vụng về nhưng đầy hạnh phúc cùng Ritsuki. Nói ra có vẻ hơi kỳ, nhưng cảm xúc của ba năm trước, thứ gắn kết với tôi qua cuốn nhật ký này, hiện vẫn còn tồn tại trong tôi.
“…”
Tôi chớp mắt, một giọt nước mắt trĩu nặng rơi xuống thấm ướt những con chữ, tôi cuống quýt lấy giấy ăn lau đi. Những kỷ niệm về Ritsuki bỗng chốc sống lại tràn ngập trong đầu tôi, bóp nghẹt trái tim tôi. Trong nỗi đau đớn ấy trộn lẫn cả niềm vui của kỳ nghỉ hè năm lớp Chín và cảm giác tuyệt vọng vào ngày 1 tháng Chín năm đó, khiến tôi không thể nào thở được.
“Hộc…”
Một tay áp lên ngực, tay kia tôi lau đi dòng nước mắt cứ tuôn trào không dứt.
Ở bãi sông đó có tôi của tuổi mười lăm vui cười hớn hở. Ở đó có một tôi đơn thuần, chưa từng nắm tay, chưa từng biết hôn, chưa từng biết tới nỗi buồn và nỗi hối hận có thể bóp nát trái tim mình, chỉ thực lòng mong Ritsuki vui vẻ…
“Ư, ư, ư....”
Chìm trong tiếng nức nở, tôi ôm cuốn nhật ký vào lồng ngực. Bên ngoài cửa sổ, gió đang rung lắc cành lá, có tiếng chuông gió từ xa xa vọng tới.
Chào Mio. Mình cũng là Oshiba Mio.
Đêm hôm đó, tôi đã viết câu trả lời cách một dòng bên dưới câu hỏi của tôi ba năm trước. Nhớ lại câu trả lời khi đó, tôi viết một tin nhắn để xác nhận xem người ấy có thực sự là tôi không. Tôi chỉ nhớ mang máng, nhưng có lẽ nội dung vẫn giống trước đây.
Ngày mai, khi mở cuốn sổ ra, chắc chắn tôi sẽ nhận được câu trả lời như sau:
Những chi tiết này đều đúng với mình. Đúng là mô tả về mình. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tiếp theo, tôi chỉ cần trả lời rằng mình chính là Oshiba Mio ở một thế giới khác và tiếp tục chuyện trò với tôi kia trong vòng một tháng là được.
Tôi chỉ có thể làm như vậy. Tôi không thể viết rằng đây là thế giới của ba năm sau khi Ritsuki đã mất được.