6

Vài ngày sau. Theo đề xuất của Touya, chúng tôi hẹn gặp nhau ở hiệu sách gần đó khi cậu ấy tan lớp học thêm.

“Cậu định mua gì à?”

“Tớ mua sách tham khảo.”

“Ồ…”

“Để tớ chọn cho Mio mấy cuốn nhé?”

“Thôi, tớ học trong sách giáo khoa là đủ mệt đứt hơi rồi.”

“Thế à?”

Touya nhếch một bên mép, gõ nhẹ vào đầu tôi một cái, nói “Tớ đi chọn sách một chút” rồi tiến về phía giá sách sâu bên trong. Lúc ấy tôi đang ở góc bày tạp chí, nên đứng nguyên đó, tìm đọc mấy cuốn tạp chí thời trang trong lúc chờ đợi.

“Hả? Thật á? Kaoru cũng thầm thương trộm nhớ người khác sao, bất ngờ quá.”

“Ôi nói nhỏ nhỏ thôi. Xấu hổ chết mất.”

Tiếng hai cô gái nói chuyện cách tôi một đoạn chợt lọt vào tai tôi. Một trong hai cô đang cuống quýt đưa ngón tay trỏ lên miệng “Suỵt” một tiếng. Không nhìn rõ mặt, nhưng trông bộ đồng phục tôi liền nhận ra.

Hai người đó là học sinh trường Kirimine.

“Cậu không tỏ tình à?”

“Tớ tỏ tình rồi.”

“Hả? Sốc quá đi mất.”

“Cậu ấy từ chối ngay lập tức. Vừa mới mùa xuân năm nay thôi.”

“Thật á?”

“Cậu ấy bảo cậu ấy có bạn gái rồi.”

“Ôi… Nếu vậy thì hết cách. Nhưng giờ là mùa hè rồi mà? Cậu vẫn còn tương tư cậu ấy ư?”

“Ừ. Lâu lâu gặp lại, tớ nhận ra mình vẫn thích cậu ấy. Thật chẳng tiến bộ tí nào nhỉ.”

Lắng nghe cuộc trò chuyện bí mật vừa buồn lại vừa vui của hai cô gái trong lúc giả vờ đọc tạp chí, tôi khúc khích cười thầm, nghĩ bụng cô gái kia dễ thương thật.

“Chuyện này không ảnh hưởng tới việc ôn thi đấy chứ?”

“Không, không sao đâu. Chỉ cần được nhìn thấy, được nói chuyện với cậu ấy là đủ rồi. Tớ có phần ngưỡng mộ khi thấy cậu ấy rất trân trọng bạn gái của mình, nên tớ không định làm gì cả.”

“Cậu nghĩ thông suốt đến thế ư? Kaoru à. Cậu làm tớ buồn lây đây này.”

“Ha ha ha.”

“Thế người đó là ai vậy?”

“Một nam sinh trường Seiyou.”

“Tên là gì?”

“Bí mật.”

“Gì vậy trời. Kể nhiều thế rồi mà giữ lại cái tên hả.”

Cụm từ “trường Seiyou” xuất hiện khiến tai tôi càng dỏng lên, trong lòng tôi cũng thầm nhủ giống cô bạn kia “Kể nhiều thế rồi mà giữ lại cái tên hả”. Cô ấy thích một học sinh trường khác, vậy họ gặp nhau trên xe điện hoặc xe buýt trên đường đi học chăng?

“Ủa?”

Ngẩng đầu lên nhìn về phía gian sách tham khảo nơi Touya đi tới khi nãy, tôi nhận ra cậu ấy đã không còn ở đó nữa. Nhìn quanh, hóa ra cậu ấy đang đứng xếp hàng trước quầy thu ngân. Tôi vội vàng đặt quyển tạp chí xuống, đi về phía Touya.

“Sao cậu không gọi tớ một tiếng?”

“Tớ định mua xong rồi mới gọi.”

“Mà sao cậu chọn nhanh thế?”

“Nhanh thì tốt hơn chậm mà.”

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, Touya đã thanh toán xong, hai chúng tôi liền tiến về phía cửa tự động để ra khỏi cửa hàng.

“Ủa? Takanashi hả?”

Đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau lưng. Theo sau Touya, tôi cũng ngoảnh đầu lại thì thấy hai cô gái mặc đồng phục trường Kirimine đang đứng đó.

“…”

Ủa? Là hai cô gái khi nãy ư…? Mà một trong hai cô nhìn quen quen, không biết tôi đã gặp ở đâu rồi…

“Trùng hợp thật. Tớ không biết cậu cũng có mặt trong cửa hàng đấy.”

Nhờ nụ cười và đôi gò má phớt hồng của cô gái ấy, tôi chợt nhận ra. Cô ấy chính là người tôi đã gặp khi ôn thi ở thư viện thành phố vào tháng Hai năm nay. Tóc cô ấy dài hơn dạo đó một chút, nét dễ thương trên khuôn mặt cũng có vẻ được chăm chút hơn. Trên hết, bầu không khí quanh cô ấy thật mềm mại, nhẹ nhàng.

“Tớ tới mua sách tham khảo. Mitsuki thì sao?”

“Tớ vào đây để giết thời gian trong khi chờ xe buýt.”

Cô gái lại mỉm cười. Cô bạn kia có lẽ vì ít nói chuyện với Touya nên lùi về phía sau một bước, chỉ đứng nhìn mà không tham dự vào câu chuyện giữa họ.

“Hai bạn này học cùng lớp học thêm hè với tớ.”

“À… ừ. Tớ cũng nghĩ vậy.”

Tôi gật đầu trước lời giới thiệu của Touya, rồi khẽ cúi chào hai người. Sau khi tôi làm vậy, dường như nhớ ra khuôn mặt tôi, Mitsuki hơi nghiêng đầu hỏi:

“Ủa? Hình như… chúng ta từng gặp nhau ở thư viện thành phố vào mùa đông…”

“Đúng rồi… Chào cậu.”

“A… Lẽ nào đây là…”

“Cô ấy là bạn gái tớ.”

Trước nét mặt dò hỏi của Mitsuki, Touya lập tức giới thiệu về tôi như vậy. Vì chưa từng được giới thiệu là “bạn gái” của ai đó một cách rõ ràng như thế, nên tôi chợt thấy hơi xấu hổ, miệng ngậm chặt, gò má đỏ bừng.

“A… đây là bạn gái cậu à? Ra là vậy.”

Sau một phút sững sờ, Mitsuki vừa gật đầu vừa cười. Cô gái đứng phía sau nhìn Mitsuki với ánh mắt kỳ lạ.

“Tuyệt quá. Phong thái của hai người rất hợp nhau, thật kỳ diệu. Hai người hợp nhau thật đấy, thực sự rất đẹp đôi… À, xin lỗi cậu, mới nói chuyện lần đầu mà tớ nói linh tinh quá. Xin lỗi cậu nữa nhé Takanashi.”

Cụm từ “luống cuống” rất hợp với vẻ bối rối ngạc nhiên của cô gái lúc này. Lòng cô ấy rõ ràng đang cuộn sóng, mặt đỏ bừng, cô ấy vội nói “Vậy tạm biệt… hẹn gặp lại cậu. Chúng mình cùng cố gắng ở lớp học thêm hè nhé”, sau đó nhanh chóng rời khỏi cửa hàng như trốn chạy. Cô bạn còn lại vội đuổi theo phía sau, miệng kêu: “Chờ tớ với Kaoru ơi.”

“…”

Tôi và Touya sững sờ nhìn theo bóng lưng hai cô gái. Bàn tay phải của Touya khẽ chạm vào tay trái tôi, cậu ấy đang nắm lấy tay tôi. Tôi ngước nhìn Touya đứng bên cạnh.

“Mình ra khỏi đây thôi.”

“Ừ.”

Bởi biết quá nhiều nên giờ tâm trạng tôi thật phức tạp! Cũng giống như lần gặp ở thư viện, tôi nghĩ giá mà cô gái ấy đáng ghét hơn một chút thì tốt biết bao.

Ngày 11 tháng Tám

Hôm nay trời nóng quá, mình tới nhà Ritsuki chơi. Nhưng chúng mình không lên phòng Ritsuki mà ngồi chơi ở phòng trải chiếu tatami. Nói chuyện được một lúc thì mẹ Ritsuki về, mình lắp bắp chào bác. Thế nhưng Ritsuki lại nói chuyện với mẹ theo kiểu nhấm nhẳng, thật là một điều bất ngờ đối với mình.

Lúc tới nhà Touya, cậu có gặp mẹ cậu ấy không?

Tối hôm đó, trong sổ đã có thêm phần nhật ký của tôi năm lớp Chín và câu hỏi dành cho tôi. Dùng ngón tay lần theo dòng chữ đó, lông mày giãn ra, tôi khẽ mỉm cười. Bởi tôi vừa nhớ lại ngày hôm đó.

Ngày hôm đó, tôi vừa nói úp mở vừa hỏi Ritsuki rằng “Nếu có một thế giới khác, cậu sẽ làm gì?”. Nghe xong câu ấy, Ritsuki rất ngạc nhiên bảo tôi quá mơ mộng.

“…”

Tôi ngả người tựa vào lưng ghế, chầm chậm vỗ vễ và gặm nhấm ký ức đó hồi lâu. Nụ cười hồn nhiên của Ritsuki vẫn sống lại đầy tươi mới trước mắt tôi mỗi ngày. Tôi đã từng rất thích nụ cười ấy.

Cảm thấy một cơn đau nhói và khó thở đang ngấm vào và lan tỏa khắp trái tim, tôi vội vàng cấm lấy bút chì kim.

[Mình có. Bác ấy bảo mình đã lớn hơn trước nhiều. Bọn con trai lạnh lùng với mẹ quá cậu nhỉ.]

Ngày 12 tháng Tám

Hôm nay mình và Touya đã cùng tới cửa hàng sách ở khu phố bên cạnh. Khi Touya mua xong mấy cuốn sách tham khảo và định đi khỏi cửa hàng, chúng mình tình cờ gặp cô bạn học cùng Touya ở lớp học thêm mùa hè. Mình đã từng gặp qua cô ấy một lần, gương mặt cô ấy rất dễ thương, hơn nữa tính cách cũng có vẻ thân thiện, điều đó khiến mình có cảm giác thật lạ trong lòng.

“Ha ha…”

Đây đúng là phần nhật ký tôi viết dựa trên những việc xảy ra ngày hôm nay, nhưng tôi tin nó giống hệt nội dung tôi đọc được ba năm trước. Cảm thấy vô cùng hài hước, tôi đóng cuốn sổ lại.


Ngày cuối cùng của đợt nghỉ lễ Obon ngắn ngủi trong đợt học thêm hè của Touya. Chúng tôi lên xe điện vào trung tâm thành phố, đi ăn trưa rồi xem phim. Hôm nay chúng tôi chọn một bộ phim thuộc thể loại bí ẩn, nên Touya không ngủ gật giữa chừng nữa.

“Vậy rốt cuộc là người đàn ông có râu đó đứng sau giật dây mọi chuyện à?”

“Cậu cũng xem mà không hiểu hả?”

“Vì tớ không quen đọc phụ đề. Chắc tớ đọc sót vài đoạn.”

“Thế nên lúc đầu tớ mới gợi ý xem bản lồng tiếng đấy.”

“Tớ sợ Touya sẽ cười tớ.”

“Giờ mới là lúc tớ cười cậu đây này.”

Tôi đấm vào lưng Touya khi nghe cậu ấy điềm nhiên nói vậy. Lúc đó là chiều muộn, chúng tôi đang đi bộ từ ga về nhà. Rẽ vào con đường nhỏ trên bãi sông, một cơn gió lớn ấm áp ùa ra đón chúng tôi. Bên dưới triền sông, một cậu bé đang cầm chiếc vợt lưới đuổi bắt chuồn chuồn.

“Mình rẽ vào chút không?”

“Ừ.”

Tôi gật đầu trước đề xuất của Touya. Mây giăng rộng trên bầu trời, nhưng sáng nay tôi đã xem dự báo thời tiết và mang ô nhựa trong theo nên không vấn đề gì.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên một trong hai băng ghế dài. Hôm nay bên mép nước có nhiều chuồn chuồn hơn mọi khi, hơn nữa chúng còn bay rất thấp.

“Người ta vẫn bảo chuồn chuồn trong ngày lễ Obon liên quan gì tới những người đã mất ấy nhỉ?”

“À, chuyện những con chuồn chuồn mang theo linh hồn người đã mất trở về ấy à?”

Touya đáp lời tôi rồi bật cười.

“Có thể linh hồn Ritsuki cũng đang ở khu đó đấy.”

Cậu ấy nói thêm.

Nghe thấy tiếng cười của cậu bé đang đuổi theo côn trùng, tôi liền đưa mắt về phía đó. Tưởng rằng cậu bé chỉ có mội mình, nhưng bên cạnh còn có mẹ cậu dắt tay một bé gái nhỏ tuổi hơn cậu đang đứng nhìn.

Tôi mơ hồ nhớ ra. Tôi và Ritsuki từng ngồi ở đây ngắm cảnh một cậu bé bị gió thổi bay mũ, và mẹ cậu bé bên cạnh với chiếc bụng bầu khá lớn.

“Kaede khỏe không nhỉ? Không biết chuyện cậu ấy với bạn trai từ dạo đó thế nào rồi.”

“Tớ cũng không rõ.”

“Tớ muốn một lần gặp cô ấy trong kỳ nghỉ hè này quá. Hay là tớ gọi cho cô ấy nhỉ.”

“Ừ.”

“Chào anh chị ạ!”

Đột nhiên, một giọng nói cao và vui tươi vang lên sau lưng chúng tôi, tôi và Touya cùng giật mình quay đầu lại. Cậu bé khi nãy chơi ở một chỗ khá xa giờ đã tới gần chúng tôi và cất tiếng chào lần nữa: “Chào anh chị ạ!”

“Chào… chào em.”

Tôi chào lại, hoàn toàn bị áp đảo trước giọng nói vui tươi khỏe khoắn ấy. Cậu bé có vẻ thỏa mãn, lần này cậu lom lom nhìn sang Touya.

“Sao anh không chào lại em?”

“Hả? À… chào… chào em.”

“Khục!”

Nhìn Touya co rúm người, chào lại sau khi bị cậu bé nhắc nhở, tôi không nén nổi mà bật cười. Bởi chẳng mấy khi tôi được thấy Touya chùn người như vậy.

“Lời chào là thứ rất quan trọng đấy. Ở nhà hay ở lớp mẫu giáo em đều chào hỏi mọi người đàng hoàng.”

Cậu bé chắp hai tay bên hông, bắt chước điệu bộ thầy giáo đang giảng giải.

“À… ừ.”

Touya chớp chớp mắt, chậm rãi gật đầu. Cảm thấy buồn cười không chịu nổi, tôi phải lấy tay che miệng, cố kìm nén lại. Mẹ cậu bé đi theo phía sau cũng cười khúc khích.

“Xin lỗi hai em, làm phiền hai em rồi. Con ơi, mình về thôi. Bắt đầu có mưa rồi đấy.”

Vừa nói, người mẹ vừa cầm lấy tay cậu bé.

“Mưa ư?”

Nghe mẹ cậu bé nói, tôi nhìn quanh. Trong không trung khó nhìn thấy cơn mưa, nhưng có thể thấy được những hạt mưa li ti rơi xuống làm lay động ngọn cỏ.

“À chị ơi. Chị cầm lấy chiếc ô này mà dùng, không cần trả lại em đâu. Dù sao nó cũng chỉ là một cái ô nhựa trong thôi.”

Tôi với lấy chiếc ô dựng bên cạnh băng ghế, đứng lên đưa cho mẹ cậu bé.

“Không sao đâu em. Nhà chị ở ngay kia, vả lại mưa vẫn còn nhỏ hạt mà.”

“Chị đừng ngại, lỡ các bé bị cảm lạnh thì sao.”

“Nhưng bọn em sẽ bị ướt mất.”

“À, không sao ạ. Em có mang theo ô gấp đây.”

Touya chen vào câu chuyện giữa tôi và mẹ cậu bé. Cậu ấy mở cặp lấy chiếc ô gấp màu đen ra cho mẹ cậu bé yên tâm.

“Ồ.”

Thấy vậy, cuối cùng mẹ cậu bé cũng nhận lấy chiếc ô từ tay tôi, chị nói cảm ơn rồi giương ô lên. Cậu bé bắt chước mẹ cảm ơn chúng tôi rồi cúi đầu thật sâu, sau đó cất bước ra về, vừa đi vừa ngoảnh lại vẫy tay chào chúng tôi nhiều lần.

Ba mẹ con líu ríu, chen chúc dưới chiếc ô, nhưng bóng lưng họ trông thật vui vẻ. Nhìn theo họ, tôi nói với Touya:

“Cậu chuẩn bị mọi thứ cẩn thận thật đấy.”

“Bữa trước gặp mưa nên từ hôm đó ngày nào tớ cũng mang ô theo.”

“Ha ha, có khi Touya là chàng trai gọi mưa cũng nên.”

“Tớ cũng có thể gọi Mio như vậy đấy.”

Sau đó chúng tôi ngồi trên băng ghế nói chuyện thêm ba mươi phút nữa, giữa màn mưa nhỏ không ngừng rơi, tôi đi cùng ô với Touya ra về.

Lần đầu tiên tôi che chung ô với người khác giới. Chúng tôi nép vào giữa để tránh bị ướt, vai và cánh tay hai đứa chạm nhau, mỗi lần như thế từ những chỗ ấy đều mang tới cảm giác ngưa ngứa.

Về tới trước cửa nhà Touya, cậu ấy bảo tôi:

“Cậu cứ cầm ô mà về.”

“Ừ, cảm ơn cậu nhé. Lần tới gặp tớ sẽ trả lại.”

“Lần tới ư… Chủ nhật tuần tới chúng mình lên thư viện thành phố học không? Cậu làm xong bài tập chưa?”

“Tớ chưa làm xong. Giờ sẽ làm.”

Touya mỉm cười, đưa ô cho tôi. Cậu ấy hơi cúi người xuống một chút, khoảnh khắc tôi ngẩng mặt lên đón lấy chiếc ô, đôi môi của Touya cũng chậm rãi tiến tới gần.

Những hạt mưa lặng lẽ nhảy múa trên ô. Từ cành lá của một cây trong vườn nhà Touya, một giọt nước lớn rơi xuống, khiến chúng tôi giật mình rời nhau ra. Sau đó chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt.


[Sách tham khảo á, đúng là Touya có khác. Mà hai người đi mua sắm cùng nhau à? Hay mình cũng rủ Ritsuki đi thử xem sao. Một cô bạn dễ thương ấy à… ừm, mình nghĩ mình hiểu được cảm giác lạ lùng trong lòng cậu đấy.]

Ngày 14 tháng Tám

Hôm nay là lễ Obon nên Ritsuki đang về quê thăm bà. Dù đã lên kế hoạch trước chuyện này nhưng bữa trước cậu ấy lại quên kể, vì thế khi nãy cậu ấy mới gọi điện báo cho mình. Chẳng còn cách nào khác, mình đành ở nhà làm bài tập, nhưng không hiểu sao không thể tập trung được.

Tối đó, trước phần nhật ký mới được tôi năm lớp chín viết vào, tôi viết câu bình luận:

Vậy là cậu nhớ cậu ấy rồi. Bị hủy hẹn buồn nhỉ.

Sau đó tôi viết nhật ký cho hôm nay.

Ngày 15 tháng Tám

Hôm nay chúng mình hẹn hò trong khu phố. Lúc đang đi cùng Touya ở bãi sông trên đường về, chợt một cậu bé học mẫu giáo bắt chuyện với bọn mình. Cuộc trò chuyện giữa cậu bé và Touya - một người không quen tiếp xúc với những em nhỏ - thật kỳ cục, khiến mẹ đứa bé cũng cười vang. Trời mưa không lớn, mình cho em bé chiếc ô nhựa trong của mình rồi che cùng chiếc ô gập của Touya. Cậu ấy là chàng trai gọi mưa chăng?