2

“Viện tới giải pháp cuối cùng như vậy không phải là quá sớm hay sao?”

“Nhưng trời chỉ mưa nhỏ thôi mà. Tớ tưởng mưa nhỏ cậu vẫn sẽ đến nên đã đứng đợi, song chẳng thấy Mio đâu cả.”

“Bữa trước chính Ritsuki bảo nếu mưa thì hủy hẹn còn gì?”

“Sửa lại thành “Nếu mưa lớn” nhé.”

Ngày 24 tháng Bảy

Buổi hẹn hò đầu tiên, vậy mà trời lại mưa. Mình rất sốc khi Ritsuki gọi tới nhà mình, nhưng rồi cậu ấy bảo riêng hôm nay chúng mình hãy gặp nhau tại băng ghế có mái che, làm mình bật cười.

“Mio ơi, đổi vị trí đi.”

“Hoa hướng dương đẹp thật đấy.”

“Bình thường người ta sẽ biết ý mà nói “Đường về đến lượt tớ” chứ?”

“Thêm vài ngày nữa thôi hoa sẽ nở rộ đấy.”

“Để tớ đạp cho, Mio ngồi phía sau đi!”

“Chúng ta phải giữ lời và tuân thủ luật pháp chứ!”

“…”

Ngày 28 tháng Bảy

Hôm nay Ritsuki đi xe đạp tới, cậu ấy đề nghị chở mình tới cánh đồng hoa hướng dương ở thị trấn bên cạnh. Nhưng vì luật pháp cấm chở người trên xe đạp nên mình từ chối, chúng mình quyết định chơi oẳn tù tì, ai thua thì phải chạy bộ. Kết cục, cả lúc đi lẫn lúc về mình đều thắng. Hoa hướng dương rất đẹp, nhưng thực lòng mà nói thì quãng đường đi về đó vui hơn ngắm hoa nhiều.

“Chào cậu.”

“… Ừ.”

“Lúc ghi điểm, trông cậu ngầu lắm đấy.”

“… Ừ.”

“… Tiếc là kết quả không được như ý.”

“… Ừ.”

“Cậu… cậu nghỉ ngơi cho đỡ mệt nhé.”

“… Ừ.”

Ngày 2 tháng Tám

Mình đã tới xem trận đấu bóng rổ cuối cùng trước khi rời câu lạc bộ của Ritsuki. Ritsuki có ghi điểm, nhưng cuối cùng đội cậu ấy bị thua với tỉ số suýt soát. Trái bóng được chuyền tới sát thời gian kết thúc trận đấu. Ritsuki có vẻ day dứt vì không ném được nó vào rổ. Mình chẳng tìm được lời nào để an ủi, đến giờ mình vẫn còn áy náy vì chuyện đó.

“Gì vậy?”

“Tớ vừa đi mua kem về. Có loại bánh nhân kem Ritsuki thích đấy.”

Hai ngày sau đó là buổi hẹn hò đầu tiên sau trận đấu. Tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi, mua kem cho hai đứa rồi tới bãi sông.

“Cậu đãi hả?”

“Ừ, tớ đãi.”

Ritsuki đã tới trước và chờ ở đó rồi. Tôi đưa kem cho Ritsuki, ngồi xuống cách cậu khoảng chừng một gang tay, rồi lấy một cốc kem vanilla trong túi ra.

“Tại sao?”

“Tại sao ư…”

“Vì tớ vẫn mang vẻ ủ dột sau trận bóng hôm nọ à?”

Sau khi xé mở vỏ bánh, Ritsuki nghiêng nghiêng đầu hỏi tôi. Làn da cậu sạm nắng dù chỉ đi về giữa nhà và trường học. Tôi chăm chú nhìn cánh tay của Ritsuki.

“Trời ạ. Tớ không còn bận tâm đến nó nữa đâu.”

Nói rồi, cậu cảm ơn tôi và há miệng thật to để cắn một miếng bánh. Tôi hỏi lại “Thật không?”, ánh mắt chuyển sang gương mặt Ritsuki. Vẻ mặt cậu khi gật đầu, miệng đầy bánh kem trông ngốc nghếch làm sao, tôi thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng cơ thể.

Mở hộp kem ra ăn một miếng, cái lạnh và vị ngọt lan từ lưỡi ra khắp cơ thể tôi. Mặt trời nãy giờ náu mình sau đám mây đã ló dạng, tô điểm thêm sắc màu cho đồng cỏ, dòng sông và con phố bên kia sông. Bóng của mái che băng ghế cũng trở nên đậm hơn, trong khoảnh khắc mắt tôi cảm thấy nhưng nhức trước độ tương phản của nó với khu vực có ánh nắng rọi đến.

“Mãi mà tớ chẳng thể chuyển sang chế độ ôn thi được.”

Vừa nhồm nhoàm nhai miếng bánh cuối cùng, Ritsuki vừa nhìn xa xăm nói nhỏ.

“Tiến độ làm bài tập về nhà của cậu sao rồi?”

“Gần như bằng không.”

Ritsuki đưa ngón tay trỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc. Tôi đưa tay day day ấn đường, miệng than thở: “Biết ngay mà…”

“Tình hình này lại phải nhờ giáo sư Touya giảng bài giúp vậy.”

“Không, sao thế được.”

“À quên. Cậu ta đăng ký học hè rồi, không nhờ được.”

“Không phải vì lý do đó…”

Tôi ngạc nhiên tới phát ngán khi thấy Ritsuki không cảm nhận được chút nguy cơ nào. Ritsuki nhởn nhơ cười, rồi ngả mình ra, gác chân lên băng ghế còn lại. Cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt tôi chạm phải gương mặt Ritsuki nằm bên cạnh đang ngửa lên, trong khoảnh khắc tôi không còn cảm nhận được hương vị của miếng kem vừa đưa vào miệng nữa.

“Nguyện vọng một của Ritsuki là trường trung học Seiyou nhỉ?”

Tôi lảng nhìn đi chỗ khác, cố cắt đứt sự xấu hổ của mình bằng cách tiếp tục câu chuyện.

“Ừ. Mio cũng vậy phải không?”

“Ừ. Sức học của tớ có lẽ chỉ vào được trường đó thôi.”

“Tớ cũng vậy.”

“Không phải ngay cả trường đó cũng khá mạo hiểm với cậu à?”

“Từ mai tớ sẽ cố gắng.”

“Không, phải cố gắng luôn từ hôm nay chứ.”

Tôi nói rồi búng vào trán Ritsuki đang dẩu môi nhìn tôi.

“Ui da. Mà Mio ăn chậm thế. Thế kia kem chảy hết còn gì.” Ritsuki nhắm một mắt, tay trỏ cốc kem, nói.

“Chảy đâu mà chảy.”

“Thế cho tớ một miếng đi.”

“Không được. Vì chỉ có một cái thìa thôi.”

“Không sao, tớ có thể ăn chung thìa với cậu.”

“Tớ không thích.”

“Được mà.”

Lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng tôi đành phải cho Ritsuki ăn kem.

“Cậu nằm ăn với tư thế đó trông ngốc lắm.”

“Nhanh nào.”

Ritsuki hối thúc như trẻ con, tôi nói “Rồi, rồi” và đưa một thìa kem vào miệng Ritsuki. Cậu nhắm đôi mắt nãy giờ chăm chăm nhìn tôi lại, miệng há to chờ đợi.

“Sao cậu phải nhắm mắt chứ?” Miệng cười, nhưng trái tim tôi thì đang đập loạn nhịp bởi cảm giác gần gũi và cuộc đối thoại chưa từng có này.

Gương mặt rám nắng của Ritsuki. Không kể khuôn miệng đang há rộng, đường nét mắt mũi của cậu đều rất đẹp. Lông mi cũng dài hơn tôi tưởng. Mái tóc ngắn nhạt màu nhìn hơi có sắc nâu, gần đường chân tóc có một vết sẹo mờ, có lẽ là do bị thương khi còn nhỏ. Ồ, Ritsuki còn có một nốt ruồi be bé ở chỗ này nữa.

Sau ngần ấy thời gian quen biết, giờ tôi mới được nhìn kỹ gương mặt Ritsuki. Nét mặt cậu hiện tại có hơi khác nét mặt tôi vẫn biết từ trước, nó khiến tôi đột nhiên ý thức được cậu là một người con trai đúng nghĩa. Để không bị cơn dao động thao túng tâm trí, tôi vờ điềm tĩnh đặt miếng kem trắng lên lưỡi Ritsuki.

“Khụ khụ!”

Giây tiếp theo, Ritsuki vừa ho vừa ngồi dậy. Vì đang cúi nhìn cậu, nên tôi không kịp tránh, trán chúng tôi lập tức cụng vào nhau.

“Ui da…”

Chúng tôi cùng đưa tay đỡ trán, Ritsuki lại ho khù khụ tiếp.

“Đấy thấy chưa, tớ đã bảo đừng có vừa nằm vừa ăn mà.”

“Tại cậu đưa kem vào miệng tớ chậm quá đấy.”

“Đồ ngốc.”

“Cậu mới ngốc ấy.”

Mặt trời cứ ló dạng rồi lại khuất sau những đám mây. Mỗi lần như vậy độ sáng xung quanh lại thay đổi, giống như một vị thần rảnh rỗi đang tiêu khiển bằng việc thắp sáng rồi tắt đi ánh đèn sân khấu của chúng tôi vậy.

“Nhờ cậu, tớ lấy lại được tinh thần rồi đấy.”

Vẻ mặt Ritsuki lúc nói vậy khi hai đứa chào tạm biệt nhau trông thật ra dáng người lớn. Trên đường về, tôi đã thầm nhủ trong lòng những lời định ghi vào nhật ký hôm nay.


“Ủa?”

Về tới nhà, tôi ăn tối, đi tắm, rồi mở cuốn sổ nhật ký có hình quả trám trên bàn học ra. Tôi ngồi xuống ghế, vớ lấy cây bút chì kim định viết luôn, nhưng chợt cảm thấy có gì đó là lạ.

“…”

Chân tướng của cảm giác là lạ đó chính là một từ đập vào mắt khi tôi nhìn lại trang nhật ký mới viết hai hôm trước - Touya.

“Touya ư?”

Hôm nọ rõ ràng tôi đã viết về trận bóng rổ của Ritsuki mà… Nghĩ vậy, tôi thử đọc lại xem sao.

Ngày 2 tháng Tám

Sau khi tiết học thêm mùa hè của Touya kết thúc, mình và cậu ấy ngồi nói chuyện ở bãi sông. Có lẽ vì vẫn nhớ loại kem mình thích nên Touya đã mua một hộp kem vanilla mang tới. Nhưng cây kem vị sô cô la của Touya trông cũng ngon, nên mình đã tự ý cắn một miếng và bị cậu ấy la: “Ôi, kẻ cướp!”

“…”

Một giọt nước lăn xuống từ mái tóc lau khô bằng khăn bông, không dùng máy sấy tóc của tôi. Tôi dùng một bên khăn quấn ở cổ để lau cằm, mặt mày cau lại không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi bèn đọc thử trang nhật ký trước đó nữa.

Ngày 26 tháng Bảy

Ngày hẹn hò đầu tiên trong kỳ nghỉ hè. Hai đứa đang đi bộ hướng về phía băng ghế ở bãi sông thì trời chợt đổ mưa. Touya kéo tay mình chạy vào dưới mái che của băng ghế, giữa chừng thì mưa tạnh, cậu ấy bật cười bảo, “Tưởng mưa gì ghê gớm”. Cậu ấy rất bận rộn với lớp học thêm mùa hè, nhưng chúng mình đã hẹn sẽ gặp nhau ít nhất một lần một tuần.

“…”

Nhìn kỹ lại, số trang nhật ký rất kỳ cục. Từ khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, tôi đã viết khoảng bốn trang nhật ký, vậy mà các con chữ ở đây chỉ lấp đầy một trang. Tôi liền đóng cuốn sổ lại, lật ngược nó rồi bắt đầu giở từ sau ra trước.

Những dòng nhật ký tôi nhớ mình đã viết liền hiện ra trước mắt. Họa tiết quả trám này có cả ở bìa trước lẫn bìa sau, nên tôi không nhận ra khi nãy mình đã mở nhầm trang sau cùng.

“… Hả?”

Nghe tiếng côn trùng va phải lưới thép nhỏ, tôi khẽ kêu lên một tiếng đầy sợ hãi. Không hiểu sao tôi nhón chân đi ra cửa sổ đóng rèm, rồi run run trở lại bàn học. Tôi lấy khăn lau tóc, hít vào một hơi thật sâu, tiếp đến mở trang sau cùng ra lần nữa.

“…”

Phần nhật ký của hai ngày, mỗi ngày bốn dòng được viết trên những dòng kẻ giản dị. Vẫn như tôi thấy khi nãy, những dòng đó ghi lại đoạn nói chuyện giữa tôi và Touya. Hơn nữa, nhìn kỹ lại, tôi thấy nét chữ giống hệt của mình.

“… Cái này là sao?”

Miệng tôi khô khốc khi thì thào những lời này. Bởi tôi không nhớ mình đã viết đoạn văn đó. Hơn nữa, thực tế tôi chưa hề gặp lại Touya kể từ khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, chuyện tôi cắn trộm miếng kem, hay cậu ấy kéo tay tôi chạy… không thể có thật được.

Hay tôi bị mộng du? Trong lúc mơ màng, tôi đã viết nội dung giấc mơ vào nhật ký ư? Hay là tôi có hai nhân cách và tôi đang bắt cá hai tay trong vô thức? Không, không thể nào…

Tôi xem xét nhiều giả thiết, nhưng chẳng cái nào mang lại cảm giác thực, khiến tôi không nghĩ ra được gì. Sau một lúc đứng sững mà chẳng nói nên lời, tôi lại cảm thấy bồn chồn với ô cửa sổ, vì thế tôi đi tới đóng nó lại và chốt bên trong. Phòng tôi ở tầng hai nên tôi thường chủ quan, mỗi tối chỉ đóng cửa lưới đi ngủ, nhưng hôm nay đành từ bỏ thói quen ấy vậy.

Tôi nhanh chóng viết xong phần nhật ký hôm nay, rồi cất cuốn sổ vào ngăn kéo trên cùng của bàn học.

Ngày 6 tháng Tám

Chúng mình cùng đi thuê băng DVD về xem ở nhà Touya. Mình muốn xem phim Love Story nên hai đứa đã thuê phim đó, nhưng xem giữa chừng thì Touya ngủ thiếp đi mất. Lẽ ra mình nên chọn phim hành động mới phải.

“…”

Ba ngày sau, phần nhật ký mới nhất lại được viết thêm vào. Hôm qua và hôm kia, cả nhà tôi cùng tới nhà bà nội chơi, sáng nay mới về nhà. Tôi đã đóng cửa rất kỹ trước khi rời đi, thế nên các giả thiết rằng tôi bị mộng du hay đa nhân cách đều bị loại bỏ.

“Chuyện này… là sao?”

Tôi thực sự cảm thấy ghê rợn, thậm chí còn tính đến chuyện hỏi ý kiến bố mẹ hoặc kể cho Ritsuki nghe, nhưng câu chuyện này quá khó tin. Vả lại tôi cũng không muốn ai khác đọc được nhật ký của mình.

Tôi ngồi trên ghế, hai tay khoanh lại, nhìn chằm chằm cuốn nhật ký đang để mở trên bàn. Dù nghĩ nhiều đến đâu cũng không thể tìm ra đáp án, cuối cùng tôi vươn tay cầm lấy cây bút chì kim.

Cậu là ai? Cuốn sổ này là nhật ký của mình. Oshiba Mio.

Câu trả lời tới vào ngày hôm sau. Nói chính xác thì, buổi sáng khi tôi tỉnh dậy mở nhật ký ra, liền thấy một dòng chữ đêm qua còn chưa được ghi vào.

Chào Mio. Mình cũng là Oshiba Mio.

Câu trả lời được viết cách dòng bên dưới câu hỏi của tôi.

“… “Mình cũng là Oshiba Mio” ư?”

Có cảm giác tiếng nuốt nước bọt khô khốc đang vang vọng khắp cơ thể tôi. Vẫn đứng nguyên trước bàn học, tôi cầm lấy cuốn nhật ký để đọc tiếp.

Đọc lời nhắn của cậu, mình đã rất ngạc nhiên. Khi tìm thấy phần nhật ký của cậu ở phần ngược lại của cuốn sổ, mình càng ngạc nhiên hơn nữa. Chuyện này thật kỳ lạ. Để xác nhận lại, mình sinh ngày 7 tháng Mười một, nhóm máu O, màu yêu thích là vàng, món ăn yêu thích là gratin, tên con mèo mình nuôi hồi học lớp Ba là Sữa, bên dưới mắt cá chân phải của mình có hai nốt ruồi nhỏ. Những chi tiết này có đúng với cậu không?

“…”

Tay vẫn cầm cuốn nhật ký, tôi ngồi xổm xuống, xem lại mắt cá chân phải của mình. Nhìn hai chấm đen nhỏ nằm cạnh nhau, vẫn với tư thế đó, tôi mở cuốn sổ nhật ký ra đọc lại lần nữa.

… Chuyện… chuyện này là sao?

Cảm giác lúc này của tôi pha lẫn giữa hoảng hốt, sợ hãi và háo hức.

Một chuyện không thể có thực đang diễn ra. Sau khi biết được mình có thể trao đổi với một tôi-thứ-hai dưới dạng nhật ký truyền tay, tôi chỉ còn cách hỏi thử xem sao.

Nghĩ vậy, tôi liền đứng dậy, lấy bút chì kim từ trong hộp bút ra, viết câu hỏi xuống.

Những chi tiết này đều đúng với mình. Đúng là mô tả về mình. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?