Ba ngày sau đó, tôi đi học trở lại. Các bạn trong lớp không ai hỏi điều gì. Tôi không nói với ai về việc mình hẹn hò Ritsuki, nhưng hôm xem pháo hoa có nhiều bạn đã nhìn thấy và bắt chuyện với chúng tôi, nên có lẽ mọi người đều biết cả. Các bạn nữ trong lớp vẫn trò chuyện với tôi như cũ, nhưng những câu chuyện tình yêu - vốn là chủ đề tán gẫu sôi nổi nhất của đám con gái - được ngầm hiểu là chủ đề cấm kỵ.
Tôi biết đó là lòng tốt của các bạn, nhưng không tránh khỏi cảm giác mọi người coi mình là một người quá nhạy cảm.
Cảm giác thèm ăn dần khôi phục trở lại, nhưng tình trạng thiếu máu hoa mắt của tôi vẫn còn nặng, nên tôi xin nghỉ luyện tập và không tham gia ngày hội thao cuối cùng tại trường cấp hai. Nghe giảng nhưng chẳng lời nào lọt vào đầu, lại thêm hai tuần nghỉ học, kết quả bài kiểm tra giữa học kỳ của tôi thật thảm hại.
“Hả? Cậu bị tụt 60 bậc á?”
Một hôm, trên đường đi học về, khi đang nói chuyện bài kiểm tra giữa kỳ, tôi nhắc tới chuyện đó, nhưng Touya lại phản ứng mạnh quá mức.
“Ừ…”
Kaede cũng chau mày, nghiêm mặt lại.
“Hì hì.”
Tôi cười khan, mắt hướng về lan can bên vệ đường.
Những hôm không có tiết học thêm, ngày nào Kaede và Touya cũng về cùng tôi. Họ dẫn tôi đi vòng qua đường lớn, không rẽ ngang bãi sông. Bởi họ đã thấy chân tôi khựng lại ra sao trước con đường nhỏ dẫn tới bãi sông vào ngày đầu tiên tôi đi học trở lại.
Giờ là giữa tháng Mười. Trời mau tối hơn, bầu không khí hoàng hôn thoáng chốc đã bao bọc lấy ba người chúng tôi.
Cũng giống như bạn bè tôi ở lớp, hai người họ đều tránh không nhắc tới Ritsuki. Nhưng ít ra trước mặt Touya và Kaede, tôi vẫn có thể hít thở một cách bình thường được.
“Hai cậu ơi…”
Bước chân tôi chậm lại. Touya và Kaede ngoảnh đầu nhìn tôi. Một chiếc xe tải băng qua trên đường, thổi tung mái tóc của chúng tôi.
“Tớ định ngày mai, sau khi tan học sẽ tới thắp cho Ritsuki một nén nhang.”
Trên con đường xe cộ qua lại, hai người vẫn nghe được giọng nói thì thào của tôi. Kaede mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng đuôi mày hơi trĩu xuống đầy khó xử.
“Cậu sẽ đi với mẹ à?”
“Không, mẹ tớ đi làm nên tớ sẽ đi một mình.”
“Để tớ đi cùng cậu.”
Kaede lập tức đáp, nhưng tôi biết ngày mai Kaede có lớp học giao tiếp tiếng Anh, còn Touya thì đi học thêm, nên tôi trả lời:
“Không sao đâu, tớ đi một mình được.”
Chẳng biết tự lúc nào ba chúng tôi đã dừng lại. Tôi bắt đầu chậm rãi bước đi, hai người họ cũng đi theo.
Chúng tôi bước tiếp trên con đường về nhà, chẳng nói chuyện gì nhiều, Kaede lại khẽ khàng vỗ về lưng tôi.
Sau khi tạm biệt Kaede và Touya, tôi liền dựa lưng vào cánh cửa nhà đã đóng lại. Sau một hồi hít thở sâu khiến toàn thân gần như run rẩy, tôi mím chặt môi. Tôi không muốn kéo dài cảm giác lúc này nữa.
Giờ tan học ngày hôm sau. Để Kaede và Touya không phải bận tâm, sau tiết sinh hoạt chung, tôi lập tức lao ra cầu thang, nhưng tới đó đã thấy Touya đang đứng tựa lưng vào một góc tủ giày, chân đã xỏ giày chỉn chu.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Tớ đi về.”
“Lớp học thêm của cậu thì sao?”
“Hôm nay lớp nghỉ.”
“Cậu nói dối.”
“Ừ, tớ nói dối đấy.”
“Gì vậy chứ.”
Tôi bất giác bật cười. Sau một thời gian dài không cười, khóe miệng khi nâng lên nặng nề hơn tôi tưởng.
Tôi thay giày rồi bước một bước ra cửa, Touya đi cạnh tôi, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây.
“Thật trùng hợp, hôm nay tớ cũng định tới nhà thắp cho Ritsuki một nén nhang.”
“…”
“Chúng mình cùng đi nhé?”
Người khẽ đẩy lưng tôi khi tôi khựng lại trước cửa nhà Ritsuki, người đưa nén nhang tới đôi bàn tay run rẩy của tôi, người kéo tay dựng tôi dậy khi tôi không đứng lên nổi sau khi nhìn di ảnh của Ritsuki, tất cả đều là Touya.
Kẻ nào đã nói có thể đi được một mình vậy?
Tôi thật lòng cảm kích việc Touya đã tới đây cùng tôi ngày hôm nay.
“Cảm ơn cháu đã tới, Mio.”
Khi tiễn chúng tôi ra cửa, mẹ Ritsuki nắm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng. Lúc dâng nhang tôi chỉ biết chắp hai tay lại, chẳng nghĩ ra phải nói gì với Ritsuki và lúc này tôi cũng không biết nói gì với mẹ cậu - người đau khổ và mất mát hơn bất kỳ ai.
“Mio à, có cái này…”
Sau một nhịp thở, mẹ Ritsuki đặt vào lòng bàn tay tôi thứ gì đó. Đưa mắt nhìn xuống, đó là thứ tôi đã từng nhìn thấy trước đây.
“…”
Chính là chiếc vòng tay Ritsuki giành được sau trò chơi bắn súng rồi tặng cho tôi, chiếc vòng mà tôi nhận ra mình đã đánh rơi trên đường về.
“Chiếc vòng này nằm trong túi áo thằng bé. Bác đoán nó là của cháu.”
“…”
Tôi chậm rãi gật đầu. Trong đầu óc hãy còn mụ mị của mình, tôi mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
“May quá. Bác rất muốn đưa lại cho cháu. Thế nên bác đã đợi cháu mãi.”
“…”
Trong trạng thái thất thần, được Touya giục, tôi lúng túng cúi chào rồi rời khỏi nhà Ritsuki. Touya thật chững chạc. Cậu ấy đã chào hỏi rất chỉn chu, đầy đủ, trong khi tôi chẳng nói được lời nào.
“Mio?”
Không thể chịu nổi khi thấy tôi bước đi như kéo lê đôi chân, Touya đề nghị:
“Chúng mình ngồi nghỉ ở công viên một chút rồi về nhé.”
Mắt cậu ấy hướng về phía cánh cổng công viên vừa xuất hiện bên tay trái chúng tôi. Bàn tay tôi nắm chiếc vòng chặt tới phát đau. Nhưng bàn tay đó lạnh và khô đến kỳ lạ.
Tới trước băng ghế, Touya nói: “Chúng mình ngồi đi.” Nhưng những lời cậu ấy nói nãy giờ chỉ lọt vào đầu tôi như những âm thanh vô nghĩa.
“…”
Tôi đứng lặng yên, khẽ xòe ngón tay ra, nhìn chăm chăm chiếc vòng trong lòng bàn tay mình. Trông nó khá rẻ tiền so với một món đồ trang sức, nhưng nó chính là chiếc vòng tay Ritsuki đã bảo tôi đeo thử, không thể nhầm được.
Đêm pháo hoa, Ritsuki đã đi tìm nó sau khi tạm biệt tôi.
“Ôi…”
Nước mắt ngỡ như đã cạn nay lại chảy thành dòng trên má tôi. Giọt nước không mang hơi ấm ấy rơi xuống lớp cát dưới chân tôi, thấm ra một khoảng nhỏ xung quanh.
“…”
Ánh sáng lấp lánh của chiếc vòng lập tức nhòe đi. Cảm giác day dứt trong lòng khiến lực nắm tay của tôi càng mạnh hơn. Tiếng leng keng phát ra từ lòng bàn tay khiến dòng nước mắt tôi cố kìm nén trước mặt mẹ Ritsuki cứ thế tuôn trào, tôi òa khóc nức nở.
“Mio!”
Tiếng khóc của tôi và tiếng gọi của Touya khiến mấy chú chim đậu trên cành giật mình bay đi mất.
“Tại tớ… Vì… vì tớ mà… Ritsuki mới…”
“Không phải vậy!”
Dù chưa hiểu rõ sự tình, nhưng Touya vẫn phủ nhận.
Touya đâu có biết. Buổi tối hôm đó, tại sao Ritsuki không ở nhà làm bài tập mà lại ra ngoài, Touya đâu có biết.
“Nếu lúc đó tớ không làm rơi… Nếu… nếu lúc đó tớ không đánh mất nó, Ri… Ritsuki đã…”
Gương mặt tôi méo mó, tôi không thể hít thở bình thường được.
“Không phải vậy. Nhất định là không phải.”
Touya ngồi xuống trước mặt tôi, lay lay bả vai tôi.
“Nếu từ đầu không có chiếc vòng này…”
Tôi ném chiếc vòng xuống mặt đường, rồi lại òa khóc, mặt nhăn nhó như một đứa trẻ.
Một tiéng “bốp” vang lên. Đó là tiếng Touya tát vào má tôi. Tôi không thấy đau, nhưng nét mặt Touya trước mắt tôi thật đáng sợ, theo phản xạ tôi cắn chặt môi, cố nín khóc.
“Cậu vừa phải thôi. Tớ quen biết Ritsuki lâu hơn Mio nhiều! Đừng có coi thường bạn thân của tớ như thế!”
Cánh tay nắm lấy bả vai tôi hơi run run. Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt này của Touya. Đuôi mắt cậu ấy đỏ ửng sau lớp kính, gò má căng lên, tràn đầy giận dữ. Nhưng rồi gương mặt đó dần chuyển thành nét mặt buồn bã vô cùng.
Vẫn nắm lấy bả vai tôi, Touya cúi đầu xuống.
“Ư ư…”
Khoảng hai lần, những giọt nước mắt không phải của tôi rơi xuống mặt đất. Tôi không biết nói gì, chỉ nhìn vào mái tóc Touya.
Cho tới lúc đó, tôi vẫn nghĩ Touya bình thản trước chuyện này. Cậu ấy luôn bình tĩnh, chưa bao giờ hoảng loạn, tuy cùng tuổi nhưng cậu ấy giống như anh trai của tôi vậy. Khác với tôi, Touya có thể dễ dàng thu xếp cảm xúc của mình, tôi cho rằng cậu ấy thật chững chạc, là một người có thể lùi bước để nhìn sự việc một cách thấu đáo.
Thế nhưng rõ ràng tôi đã sai. Touya cũng bị tổn thương, cũng đau lòng và khổ sở khi phải đối mặt với hiện thực… Cậu ấy cũng giống tôi.
Không khí buổi chiều muộn mỗi lúc một dày đặc.
Chúng tôi ngồi thu mình ở đó, mặc cho có băng ghế ngay sau lưng. Cuối cùng, hai đứa nhấc thân mình nặng nề lên, gượng đứng dậy. Touya nhặt chiếc vòng tay đưa cho tôi. Tôi không nói gì, chỉ nhận lấy nó nhét vào túi, rồi hai đứa ra về.
Kể từ sau đó, Touya cũng không hỏi gì về chiếc vòng ấy.
Trong suốt kỳ nghỉ hè vừa rồi, chỉ cần thấy Ritsuki vui lòng tôi cũng vui lây, còn cậu mà buồn, lòng tôi cũng không khá hơn. Trên hết thảy, mỗi khi ở bên Ritsuki tôi đều thấy rất vui. Tình cảm đó chắc chắn là tình yêu, không thể nhầm lẫn được.
Nhưng tôi muốn Ritsuki được sống, dù có phải đánh đổi tất cả những thứ ấy.
Giá mà ngày hôm đó tôi không đi ngắm pháo hoa, có phải mọi chuyện đã khác?
Hay là ngay từ đầu tôi không nên hẹn hò với Ritsuki?
Một khi bắt đầu chỉ trích bản thân, tôi không thể tìm được lối thoát cho cảm xúc của mình, tới mức cứ ngụp lặn trong luồng cảm xúc tiêu cực, bế tắc. Tôi cố gắng cắt đứt vòng suy nghĩ luẩn quẩn ấy.
“Không phải vậy. Nhất định là không phải.”
Tôi bấu víu vào lời phủ định không có căn cứ đó của Touya, cố vực dậy trái tim sắp gục ngã của mình.
Chiếc vòng tay cất sâu trong ngăn kéo dưới cùng của bàn học. Từ ngày hôm ấy, tôi đã luôn vờ lãng quên nó.
“Hả? Học bài á?”
Tan học một tuần sau đó. Touya tới lớp đón khi tôi đã xếp cặp ra về, tôi hướng vẻ mặt như thể đang phải nhai thuốc đắng trong miệng về phía cậu ấy.
“Tại sao?”
“Còn hỏi tại sao nữa à, cậu thong thả ghê nhỉ, cô học sinh sắp chuyển cấp kia.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Touya nói từ giờ sau khi tan trường, những hôm không phải học thêm cậu ấy sẽ kèm tôi học. Một tuần hai buổi, thứ Ba và thứ Năm.
“Trước mắt, chúng ta đặt mục tiêu là cuối học kỳ này, cậu sẽ lấy lại bằng hoặc hơn sáu mươi bậc đã bị tụt hạng đợt trước. Tớ sẽ giảng lại cho cậu những bài cậu bỏ lỡ và không hiểu trong thời gian nghỉ học.”
“Hả…”
Thú thực, lúc này tôi đã có tư tưởng mặc kệ, muốn ra sao thì ra. Bởi dẫu làm cách nào, trái tim tôi cũng không hướng về chuyện học hành được. Trước vẻ mặt nhăn nhó rõ rệt của tôi, nét mặt Touya nửa nổi giận nửa chán nản.
“Nếu cứ thế này, cậu sẽ chẳng thể thi vào trường nào trong vùng đâu. Kaede cũng bảo hôm thứ Năm cậu ấy rảnh nên sẽ tới học cùng rồi.”
“Sao đột nhiên cậu lại đề nghị như thế?”
“Không phải đột nhiên. Tớ nghĩ tới việc này từ đợt trước rồi.”
Cậu ấy tựa người vào chiếc bàn cạnh tôi - bạn ngồi bàn đó đã ra về trước - hai tay khoanh lại.
Một tiếng “cạch” vang lên, bạn cuối cùng trong lớp ngoài tôi và Touya cũng vừa ra khỏi lớp.
Có lẽ dù tôi có nói cậu ấy đang lo chuyện bao đồng, Touya cũng sẽ không rút lại quyết định đâu.
Vả lại, chắc chắn cậu ấy đã hiểu rõ. Rằng cứ với đà này, tôi sẽ chẳng học hành gì nữa.
“… Chúng ta sẽ học ở đâu?”
Tôi đành đầu hàng, thẽ thọt hỏi Touya đang đứng quay lưng lại với ánh hoàng hôn.
“Tại thư viện thành phố.”
“Khi nào thì bắt đầu?”
“Từ hôm nay.”
“Ơ…”
Với nét mặt như thể đó là chuyện đương nhiên, Touya nhanh chóng bước ra khỏi lớp. Tôi thở dài, rảo bước đuổi theo sau.
Thư viện thành phố cách trường học của chúng tôi khoảng mười phút đi bộ, nối liền bởi một con dốc thoai thoải. Hôm nay là thứ Ba, buổi đầu tiên, chỉ có mình tôi và Touya học với nhau.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong phòng tự học, bắt đầu giải các bài tập Touya chỉ định trong vở bài tập toán.
Thư viện tĩnh lặng, chẳng có mấy người. Ngay cả tiếng dịch chuyển ghế khe khẽ cũng vang lên rõ mồn một, tiếng húng hắng của một bác trung niên từ phía sau giá sách nào đó nghe như đang hướng về phía tôi mà ho.
“…”
A! Bài tập này! Đây chính là một câu trong đề kiểm tra lần trước mà tôi không hiểu gì cả…
Tôi sớm dừng bút ở bài tập thứ hai, mắt chăm chăm nhìn đề bài đó.
Thế nên tôi mới sợ Touya. Không biết chừng cậu ấy đã xem hết phần bài làm của tôi trong kỳ kiểm tra trước rồi cũng nên.
Tôi lén nhìn Touya ngồi trước mặt, lúc này cậu ấy đang làm bài tập ở lớp học thêm. Kể từ một tuần trước, khi chúng tôi đến nhà Ritsuki thắp nhang rồi bộc lộ hết mọi cảm xúc của mình, mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn chưa có gì thay đổi. Tôi cũng không nói gì với Kaede, ngoài mặt chúng tôi vẫn giống như từ trước tới nay.
Nhưng mà…
“Sao thế? Nếu không hiểu thì bảo tớ là không hiểu.”
Tình cờ ánh mắt chạm nhau, Touya nhỏ giọng nói. Cậu ấy bảo ngồi đối diện khó giảng nên sẽ sang ngồi cạnh tôi, rồi cứ thế chuyển chỗ, gạch chân những đoạn quan trọng trong đề bài và bắt tôi nghĩ các công thức cần áp dụng.
“Bài tập khó quá.”
“Làm đi làm lại sẽ không khó nữa đâu.”
Gương mặt Touya lạnh tanh như đang ra lệnh cho tôi là “Cứ làm đi” vậy. Tôi khẽ đáp “Ừ” rồi lặng lẽ tập trung vào việc giải các bài toán tương tự.
Những dòng chữ trong cuốn vở học thêm của Touya khi cậu ấy mở ra làm tiếp chợt lọt vào mắt tôi. Có lẽ vì hồi tiểu học cậu ấy theo học lớp luyện chữ, nên những con chữ nhẹ nhàng bằng ngòi bút HB đó thật tinh tế và đẹp.
“…”
Ngoài mặt, tôi và Touya vẫn như trước. Nhưng trong lòng, tôi bắt đầu cảm thấy so với trước đây, Touya đã trở nên gần gũi hơn và giống một người bình thường với đầy đủ cung bậc cảm xúc. Cậu ấy là người có thể cùng tôi chia sẻ nỗi đau buồn khi mất đi Ritsuki, nên chúng tôi không cần dè chừng hay quá giữ kẽ với nhau.
“Tay cậu không viết gì hả?”
“Tại… tại tớ đang suy nghĩ đó mà.”
Tiếng húng hắng ho đâu đó lại vang lên, tôi so vai, cắm đầu vào giải bài tập.
Từ sau hôm ấy, đúng như lời hứa, một tuần hai lần tôi và Touya học nhóm trên thư viện thành phố, thứ Năm có Kaede tham gia cùng, thứ Ba thì chỉ có tôi và Touya.
Không chỉ thông minh, cách giảng bài của Touya cũng rất dễ hiểu, thêm nữa cậu ấy còn cực kỳ nghiêm khắc. Vì thế bản thân tôi và cả Kaede - người vốn có thành tích không tệ - cũng dần khắc phục được khuyết điểm, trong đợt kiểm tra cuối kỳ chúng tôi đều dành được thứ hạng cao nhất trong khả năng của mình.
Sau khi kết quả thi cuối kỳ được trả về, chúng tôi quyết định sẽ tiếp tục học nhóm cho tới kỳ thi chuyển cấp, nên chương trình học nhóm tuần hai buổi vẫn được thực hiện. Đúng ra là Touya không cho chúng tôi quyền lựa chọn.
Lúc tôi nhận ra thì đã tới cuối tháng Một rồi.