5

Dự báo thời tiết cho biết ngày 31 tháng Tám, trời nhiều mây, sau đó quang đãng. Đầu giờ chiều thời tiết vẫn ảm đạm, nhưng tới chiều tối, những đám mây sẽ rút đi nhường chỗ cho bầu trời xanh, nóc của những gian hàng mọc lên trên bãi sông phản chiếu lại ánh mặt trời phía tây.

Ngày thường nơi đây rất vắng vẻ, chỉ riêng hôm nay cả triền sông đều bị trải kín những tấm vải bạt để giữ chỗ.

Lúc năm rưỡi, giờ chúng tôi hẹn nhau, nơi đây đã nhộn nhịp người, băng ghế có mái che thì bị một nhóm các cậu bé chừng lớp Năm, lớp Sáu chiếm giữ.

“A!”

Tôi đang ngồi trên triền sông cách băng ghế một chút để đợi Ritsuki. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy Ritsuki vẫy tay với ba cậu con trai, chắc là bạn cùng lớp, và tiến về phía tôi. Từ con đường nhỏ trên triền sông, cậu đi bộ xuống, vừa đi vừa tránh không đụng vào người khác.

“Ritsuki ơi!”

Giữa tiếng nhạc và tiếng người ồn ào, tôi đưa tay lên vẫy, miệng lớn tiếng gọi. Nhìn thấy tôi, chắc vì ngượng nên Ritsuki không vẫy tay lại, cậu chỉ cử động khóe miệng như đáp trả tiếng gọi của tôi. Và rồi, khi tới trước mặt tôi, cậu bảo “Kể ra hẹn nhau lúc bảy giờ cũng được nhỉ”, vừa nói vừa ngẩng nhìn bầu trời vẫn đang còn sáng sủa.

“Tớ cứ nghĩ cậu sẽ mặc yukata đấy.”

“Mặc thế này cũng được chứ sao. Yukata có cảm giác khiên cưỡng quá. Nếu là các bạn nữ cùng hẹn nhau mặc yukata thì tớ còn có hứng ăn diện.”

“Cậu nói ngược rồi kìa. Cho tớ thấy cậu có hứng thú ăn diện cả với tớ nữa chứ.”

Hôm nay tôi mặc áo trắng và quần yếm. Nhưng phần tay áo ngắn có bèo nhún, quần yếm cũng là một chiếc màu xanh navy rất người lớn, đây là bộ đồ đẹp nhất tôi có trong tủ đồ của mình. Tôi đã sơn móng chân, để chúng lấp ló lộ ra sau đôi xăng đan - một việc mà thường ngày tôi không làm, mái tóc bob thì nhờ mẹ tết lệch sang bên. Tuy không nói ra nhưng thực chất tôi đã rất chú tâm sửa soạn cho mình rồi.

“Ritsuki nói thế nhưng vẫn mặc như mọi khi đấy thôi. Lúc nào cũng áo trắng quần jeans.”

“Con trai không cần chăm chút vẻ bề ngoài.”

“Ôi trời, trọng nam khinh nữ kìa.”

“Đừng dùng những cụm từ “hàn lâm” vậy chứ.”

Chúng tôi đi quanh các gian hàng xem đồ, chỉ xem chứ không mua, vừa đi vừa nói chuyện. Trong lúc đó mặt trời cũng xuống dần, những chiếc đèn lồng treo trước gian hàng dần sáng rõ. Người tới đông hơn, tiếng ồn cũng tăng lên, mùi hương thơm phức của đồ ăn, tiếng người mời chào khách, âm thanh từ các món đồ chơi cùng tiếng cười nói “Lâu lắm mới gặp”, tất cả hòa quyện thành bầu không khí nhộn nhịp vui tươi của lễ hội.

Ngước lên nhìn trời, chỉ còn thấy mỗi dãy núi xa xa nhuốm trong sắc cam đậm, còn từ đó hắt trở lại nơi đây, nền cảnh vật đã bắt đầu chuyển dần từ trắng sang xanh dương, rồi ngả sang xanh tím than. Bầu trời trên đầu trải rộng đến thế, vậy mà bên dưới, biết bao người đang túm tụm lại ở một nơi chật hẹp như thế này, ngẫm cũng thật buồn cười.

“À, giờ tớ mới nhớ ra, Ritsuki làm xong bài tập chưa?”

“Nhờ trời…”

“Vậy tốt…”

“… Tớ xong được tám mươi phần trăm rồi.”

“Hả? Vậy là vẫn chưa xong à?”

Ritsuki thong thả cười bảo: “Tối nay và sáng mai thừa đủ thời gian cho tớ làm xong mà.” Tôi chau mày lại nói: “Nếu hôm nay có Touya đi cùng, chắc chắn cậu sẽ bị cậu ấy mắng cho xem.”

“Mà có thật là hôm nay Touya bận không nhỉ?”

“Ừa, ý cậu là sao?”

“Ờ thì, tớ nghĩ có thể cậu ấy tế nhị tạo điều kiện cho bọn mình.”

“…”

Đột nhiên tôi nhớ ra chuyện ở thế giới kia tôi sẽ đi ngắm pháo hoa cùng Touya. Rất có thể Touya đã nói dối, đúng như suy đoán của Ritsuki. Để tôi và Ritsuki có thể hẹn hò riêng với nhau.

“Ừ…”

Touya đúng là kiểu người sẽ để tâm làm những việc như thế - trong lòng tôi cũng ngầm đồng ý. Cậu ấy thật tốt bụng khi có thể làm thế một cách rất tự nhiên, nhẹ nhàng. Chắc hẳn ở thế giới kia tôi đã cảm động trước sự tốt bụng ấy.

Nghĩ tới đó, tôi sực nhớ ra bữa trước mình đã hỏi trong nhật ký về chuyện hẹn hò giữa tôi-thứ-hai và Touya, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Đây là lần đầu tiên “cô ấy” im lặng nhiều ngày đến vậy. Hay là vì không được gặp Touya nên “cô ấy” không có gì để viết chăng?

“Kaede đã làm lành với bạn trai chưa nhỉ?”

Câu nói của Ritsuki đưa tôi trở về với thực tại.

“À, ừ nhỉ, nếu đã làm lành chắc họ cũng đang tới đây ngắm pháo hoa đấy.”

“Chà, muốn nhìn thấy bạn trai của cậu ấy quá. Cả dáng vẻ của Kaede khi ở bên bạn trai nữa.”

“Tớ được cho xem ảnh rồi, khá là đẹp trai đấy. Còn cao ráo nữa.”

“Thật á?”

Nhìn nét mặt nghi hoặc của Ritsuki, tôi bật cười hỏi: “Phản ứng kiểu gì vậy?” Ritsuki đáp: “Những thằng con trai cao ráo đều là kẻ thù của tớ.”

“Khi nào lên cấp ba Ritsuki cũng sẽ cao lên mà.”

“Rồi rồi, lại an ủi sáo rỗng rồi.”

“Đồ hay tự ti.”

“Cậu nói gì?”

Một bên má của tôi bị Ritsuki nhéo, để phản kích, tôi bèn cấu vào lưng cậu. Ritsuki kêu đau rồi giật tay tôi ra, sau đó liền giữ lấy cánh tay ấy chẳng rời.

Trời mỗi lúc một tối hơn, tỉ lệ nghịch với độ sáng của ánh đèn từ các gian hàng. Cơn gió lùa qua con đường hẹp giữa các gian hàng, xoay tròn những chiếc chong chóng tre đủ màu sắc bày trước sạp.

Từ lúc nào, tôi và Ritsuki đã bắt đầu bước đi, tuy cả hai không nhắc gì tới chuyện hai đứa đang cầm tay nhau, nhưng có lẽ trong lòng chúng tôi đều có cùng cảm nhận.


“Ôi, dễ thương quá!”

Chiếc hộp dạng ống bằng nhựa, không biết bên trong đựng thứ gì vừa bị Ritsuki hạ trong trò chơi bắn súng lấy phần thưởng. Mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay xâu từ các loại hạt và những viên đá. Màu chủ đạo của nó là màu vàng và cam, những màu sắc ưa thích của tôi. Nếu nhìn thấy chiếc vòng này ở một cửa hàng bình thường, chắc nó cũng sẽ khiến tôi chú ý.

Chúng tôi tách ra khỏi biển người, ngồi xuống một khoảng trống nơi triền sông. Mắt tôi sáng long lanh trước chiếc vòng tay, tuy chỉ là phần thưởng từ trò chơi bắn súng nhưng nó khá đẹp.

“Tặng cậu đấy.”

Vừa lấy bánh bạch tuộc nướng và ngô nướng mà chúng tôi mua trên đường ra khỏi túi, Ritsuki vừa bảo.

“Hả? Thật không?”

“Chứ không lẽ tớ đeo?”

Ritsuki trề môi nói, cậu lấy một chiếc que xiên viên bánh bạch tuộc nướng cho vào miệng, rồi vừa nhai vừa nói:

“Cậu đeo thử đi.”

Tôi chẳng đeo món đồ trang sức nào hôm nay, vì thế chỉ đeo nó vào, tôi đã thấy lòng hồi hộp hơn hẳn. Tôi đưa cổ tay lên ngang tầm mắt, khẽ lắc lắc chiếc vòng.

“Trông hợp với bộ đồ cậu mặc hôm nay đấy.”

“Dễ thương không?”

“Dễ th…”

Đang nói giữa chừng, Ritsuki liền chau mày, lảng đi. Sau đó, cậu nói tiếp “… Ờ, cũng tạm”, rồi quay về phía trước, ăn thêm một miếng bánh bạch tuộc nướng. Vành tai cậu đỏ ửng lên, tôi bật cười khúc khích.

Đúng lúc tôi đưa miếng ngô nướng lên miệng, ánh đèn từ các gian hàng đồng thời vụt tắt. Tôi nghe thấy tiếng pháo hoa bay vút lên không trung. Khoảnh khắc tiếp theo, một bông hoa nở rộ trên bầu trời tối thẫm.

“Ôi chao…”

Tôi khẽ kêu lên, tiếng kêu hòa lẫn với tiếng cảm thán của mọi người xung quanh. Bị ảnh hưởng bởi tiếng vỗ tay vang lên xen kẽ giữa những bông pháo hoa, tôi cũng đôi lần vỗ nhẹ hai tay vào nhau.

“Đẹp quá…”

Gương mặt tôi bất giác giãn ra trước những bông pháo hoa được bắn lên liên tiếp. Đợt lễ Obon, tôi có nghe thấy tiếng pháo hoa được bắn phía xa xa, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tới tận nơi để xem bắn pháo hoa thế này.

Trên nền trời đen thẫm, những tia sáng với màu sắc rực rỡ túa ra, rơi xuống dưới, rồi những bông pháo khác lại được bắn lên. Mùi thuốc súng cũng theo gió tràn tới, ngay cả thứ mùi này cũng khiến tôi cảm nhận được hương vị của mùa hè.

“…”

Gương mặt Ritsuki ngồi bên cạnh sáng lên mỗi lần pháo hoa được bắn lên trời, giống như hình ảnh tua chậm khi cậu tắm mình trong ánh đèn flash của camera máy ảnh. Ánh sáng và bóng tối liên tiếp thay phiên nhau ghé thăm gương mặt tôi và Ritsuki, trái tim tôi đập thình thịch trước bầu không khí và tình huống không thể có được trong cuộc sống thường ngày.

Mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn bầu trời nơi những đóa hoa lớn thay phiên nhau nở rộ. Tới mức tôi nghĩ có lẽ chỉ mình tôi đang ngắm một thứ không phải là pháo hoa mà thôi.

“Cậu nhìn lâu quá rồi đó.”

Hình như đã nhận ra, Ritsuki liền quay gương mặt nghiêng khi nãy hãy còn tràn ngập ánh sáng sang phía tôi. Hình ảnh đó giống như cảnh phim chiếu chậm, khiến trái tim tôi đập theo nhịp điệu chưa từng có từ trước tới nay.

Trong không gian mà ánh sáng và âm thanh đều lạc nhịp, nét mặt trêu chọc của Ritsuki dần nghiêm túc trở lại. Không rõ là tình cờ hay cố ý, sau khi sửa lại vị trí ngồi, những ngón tay của Ritsuki khẽ đặt lên bàn tay tôi trên cỏ.

“…”

Gương mặt Ritsuki ghé lại gần. Tôi không thể nhúc nhích. Khung cảnh ánh sáng chớp tắt liên tiếp này như đã bỏ bùa tôi.

“…”

Gương mặt chậm rãi ghé đến và đôi mắt cụp xuống của Ritsuki đột nhiên trông thật ra dáng người lớn, trái tim tôi lập tức đập loạn, tôi nhắm chặt mắt lại. Ritsuki càng ghé mặt tới gần hơn, như để đuổi theo khi thấy tôi khẽ lùi ra sau. Một cảm giác âm ấm lướt qua trên môi, khiến tôi càng nhắm chặt mắt hơn nữa.

Một tiếng nổ bụp lớn, rồi đến những tiếng lách tách theo sau đó một nhịp. Mặt vẫn cúi xuống, tôi mở mắt ra, thứ phản chiếu ánh sáng trong đôi mắt tôi chỉ là chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay mình.

Tôi mạnh dạn ngẩng lên, Ritsuki đang ngước mặt ngắm pháo hoa giống mọi người xung quanh. Dáng vẻ đó của cậu rõ là giả vờ chữa thẹn, tôi bật cười khúc khích.

“Cậu cười gì thế?”

“Không có gì.”

Thấy Ritsuki vẫn nhìn về phía trước, chỉ đánh mắt sang ngang nhìn tôi, tôi cũng dẩu môi ra vẻ điềm nhiên. Tiếng trái tim đập rộn hòa lẫn với tiếng pháo hoa được bắn lên liên tiếp, nỗi vui sướng vượt qua cảm giác xấu hổ, chậm rãi dâng đầy trong cơ thể tôi.

Tuy là lần đầu tiên nghĩ đến tình cảm của mình dành cho Ritsuki, nhưng tôi rất vững tin vào nó. Tôi thầm gọi tên thứ tình cảm đó trong lòng, rồi lại ngước lên nhìn pháo hoa.

Để tránh cảnh đông đúc lúc ra về, chúng tôi rời khỏi nơi bắn pháo hoa sớm hơn giờ kết thúc một chút. Vì lúc này trời tối nên Ritsuki khăng khăng nói sẽ đưa tôi về tận nhà, đoạn cầm tay tôi kéo đi. Khi tiếng pháo hoa và đám đông ồn ào bị bỏ lại phía sau, tiếng bước chân của chúng tôi cũng vang lên rõ ràng hơn hẳn.

“Về tới nhà cậu sẽ làm bài tập chứ?”

“Ừ.”

“Thật không đó?”

“Thật.”

Con đường đi bộ ngay bên cạnh công viên, bóng chúng tôi đổ dài rồi thu ngắn lại dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường. Thấy Ritsuki đặt tay sau gáy, vừa ngúc ngắc đầu vừa nói vậy, tôi khúc khích cười.

“Việc luyện tập ở câu lạc bộ đã kết thúc, từ ngày mai tớ có thể về cùng cậu rồi.”

“Gì cơ? À, ừ nhỉ.”

“Ý cậu thế nào?”

“Vậy… ừm, vậy chúng mình cùng về nhé.”

Khóe miệng của Ritsuki nhéch lên, thấy thế, tôi cũng tủm tỉm cười. Nhằm lấy lại nét mặt bình thường, tôi đưa bàn tay rảnh rỗi đặt lên má.

Ủa?

“Á!”

Đột nhiên tôi hét lên, Ritsuki giật mình, khẽ ngửa người ra sau. “Ôi trời, đừng làm tớ giật mình chứ”, cậu nói, tay đặt lên ngực. Có tiếng chó sủa sau hàng rào của một nhà nào đó trong khu dân cư.

“Xin… xin lỗi cậu, nhưng tớ không thấy chiếc vòng đâu cả.”

“Hả?”

“Ôi, chắc là tớ đánh rơi mất rồi.”

Tôi gỡ tay mình khỏi tay Ritsuki, nắm lấy cổ tay đeo vòng khi nãy. Tôi rất sốc. Đó là chiếc vòng tay ghi dấu kỷ niệm vui của hôm nay, vậy mà…

“Thật á?”

Ritsuki hỏi lại, cậu chau mày nhìn về phía nơi bắn pháo hoa. Qua kẽ hở giữa những ngôi nhà, chúng tôi lờ mờ trông thấy màn pháo hoa vẫn đang được tiếp diễn. Tôi cúi gằm mặt, rất muốn khóc.

“Giờ quay lại tìm chưa chắc đã thấy. Vả lại hiện cũng là lúc mọi người nhốn nháo ra về cả rồi.”

Nhìn đồng hồ đeo tay xong, Ritsuki liền đưa tay lên cằm, nói.

“Ừ.”

“Giờ muộn rồi, ngày mai tan học mình ra bãi sông rồi tìm nhé?”

“Ừ.”

Thấy tôi đáp nhưng mặt mũi vẫn ủ dột, Ritsuki vội bảo:

“Đừng làm vẻ mặt như thể Trái Đất sắp tận thế vậy chứ, đồ ngốc.”

Rồi cậu vỗ nhẹ đầu tôi như để an ủi. Cuối cùng tôi cũng đáp trả: “Biết rồi, đồ ngốc.” Đoạn tôi lườm Ritsuki bằng vẻ mặt phụng phịu.

Chúng tôi đi tiếp, chưa đầy hai phút sau thì về tới nhà tôi. Đứng trước cánh cổng nhỏ, tôi xoay người sang phía Ritsuki.

“Vậy…”

Trên bầu trời đêm phía bãi sông, bông pháo hoa cuối cùng nở rộ với ánh sáng chói lòa, kèm theo đó là một âm thanh nặng và trầm đục. Thứ âm thanh nặng nề như đè chặt lên trái tim chúng tôi, dù chúng tôi đã cách khá xa nó rồi. Từ phía khu dân cư cũng vang lên những tiếng kêu thán phục, có lẽ họ mở cửa sổ ra xem. Đây đó còn có cả tiếng vỗ tay nữa.

Chúng tôi ngước lên nhìn bầu trời đêm còn vương lại chút ánh sáng, rồi quay đầu trước khi chút lấp lánh nhỏ bé đó hoàn toàn biến mất. Hai đứa cười với nhau và nói:

“Thế là kết thúc rồi nhỉ.”

Cảm giác nuối tiếc trong lòng tôi lúc này chẳng biết là nuối tiếc buổi bắn pháo hoa hay những giây phút được ở bên Ritsuki. Tôi giữ nụ cười trên môi, mắt nhìn xuống chân mình, lấy chân giẫm nghịch hòn đá nhỏ gần đó.

“Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nhé.”

Người cất tiếng trước là Ritsuki. Cậu đưa bàn tay phải ra, chờ đợi một cái bắt tay. Nếu là bình thường, tôi sẽ cười hỏi “Sao lại bắt tay?”, nhưng hôm nay tôi nói:

“Ừ. Hôm nay cảm ơn cậu đã đưa tớ đi chơi nhé.”

Vừa nói tôi vừa đưa tay ra, cố kìm nén sự ngượng ngập, chúng tôi truyền cho nhau hơi ấm qua đôi bàn tay.

“Hẹn mai gặp lại nhé.”

Ritsuki cố ý lắc lắc cánh tay tôi lên xuống, tôi đáp “Ừ” một tiếng rồi buông ra.

“Tớ về đây.”

“Cậu về nhé.”

Tôi vẫy tay, nhìn theo bóng lưng Ritsuki rẽ vào góc đường ngay gần đó. Tôi đoán cậu sẽ ngoảnh lại nhìn, quả nhiên trước khi rẽ, cậu quay đầu lại, tươi cười đưa tay lên chào tôi.

Tôi cũng giơ tay lên, nhìn mãi góc đường đó ngay cả khi Ritsuki đã đi khỏi. Tôi nhẩm lại trong đầu những việc diễn ra ngày hôm nay, thầm tận hưởng dư âm từ chúng.

Tới hôm sau tôi mới biết Ritsuki sẽ qua đời chỉ hai tiếng sau đó.