4

“Ôi, cuối cùng cũng xong rồi! Cậu làm bài thế nào Mio?”

“Ừm, cũng tàm tạm.”

“Thích thật đấy, được bạn trai chỉ dẫn cho từng chút một. Tớ chẳng có ai tạo động lực cho mình cả.”

Giờ đã tháng Bảy rồi, và hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ.

Lớp học ồn ào, đám nam sinh vươn vai, đám nữ sinh thì sôi nổi rủ nhau đi ăn gì đó trên đường về, có cả những người mở sách giáo khoa ra soát lại và vô cùng thất vọng với bài làm của mình nữa. Vừa nói chuyện với Moriyama, tôi vừa xếp đồ chuẩn bị ra về.

“Sắp nghỉ hè rồi nhỉ. Nhưng mà kỳ nghỉ này chúng mình chẳng thể chơi bời thoải mái được.”

“Ừ, đang ôn thi đại học mà.”

Tôi cười khó xử đáp lại, Moriyama nhún vai, “Tớ chẳng muốn nghĩ tới chuyện đó tí nào”, mặt cô ấy nhăn nhó như ăn phải đồ chua.

“Cậu có kế hoạch gì trong kỳ nghỉ hè với Takanashi không?”

“Không, Touya đăng ký lớp học thêm mùa hè rồi.”

“Thế à. Cũng đúng, Takanashi phải đậu vào một trường đại học tốt, nâng cao danh tiếng cho trường mình chứ.”

“Nói gì đao to búa lớn vậy!”

Tuy vui vẻ cười đáp lại, nhưng trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy buồn.

Đại học… ư. Touya sẽ đi học ở tỉnh khác, chúng tôi sẽ phải xa nhau. Tôi ủng hộ cậu ấy, nhưng lại không muốn nghĩ sâu thêm, chỉ nhấc cánh tay vừa dừng lại, đóng cặp sách.

“Nhưng hai cậu sẽ đi ngắm pháo hoa chứ?”

“Gì cơ?”

“Lễ hội pháo hoa ở bãi sông cuối tháng sau ấy.”

Moriyama nói với vẻ mặt như thể lẽ đương nhiên. Tôi khẽ gật đầu, “À, ừ…”. Một thứ gì đó đắng ngắt rỉ ra khắp lồng ngực tôi.

Kể từ ngày hội pháo hoa ba năm trước, ngày 31 tháng Tám hằng năm tôi đều không ra khỏi nhà. Tôi đã có thể bình thản tới bãi sông, nhưng lễ hội pháo hoa lại là chuyện khác.

Tôi sợ chuyện ngày hôm đó sẽ hiện lên sống động trong đầu, khiến trái tim tôi bị nỗi hối hận nghiền nát, sợ rằng những ngày tăm tối ngập trong nỗi đau buồn vì để mất Ritsuki sẽ trở lại, nên tôi không thể cất bước tới lễ hội.

“Được cùng người yêu ngắm pháo hoa thích thật. Tớ muốn được vậy lắm, nhưng không hiểu sao mãi chẳng có bạn trai. Năm nay tớ cũng định đi ngắm cùng gia đình nè.”

Moriyama cố tình thở hắt một hơi dài. Tôi tủm tỉm cười.


“…”

“…”

Hai đôi môi khẽ rời nhau. Sau nụ hôn thứ tư tại băng ghế trên bãi sông nơi chúng tôi ghé qua sau giờ học, hai chúng tôi cùng phì cười, không biết là do ai cười trước.

“Gì vậy?”

“Không, không có gì.”

Vừa lắc lắc đầu cười, tôi vừa nhìn ra triền sông.

Dưới những tia nắng gay gắt của mùa hè, cây cỏ hắt ra ánh sáng rực rỡ đến mức khiến tôi kinh ngạc. Từ khi Touya nghỉ tham gia câu lạc bộ, chúng tôi thường về nhà sớm hơn. Mặt trời vẫn lơ lửng trên cao, nếu không có mái che, mắt chúng tôi chắc đã sớm bị lóa trước sắc xanh của bầu trời và độ chói của mặt trời mất rồi.

“Hè tới rồi nhỉ.”

Tôi vừa nói, Touya liền thì thầm: “Nóng thật…” Cậu ấy ngửa đầu nhìn đám mây đen khổng lồ phía xa xa, tay vung vẩy thay quạt. Tôi mơ hồ nhớ lại bản tin phát trên tivi bữa trước về việc mùa mưa đã hết.

“Tháng sau có lễ hội pháo hoa nhỉ.”

“Ừ.”

“Năm ngoái và năm kia Touya có đi xem không?”

“Tớ đứng xem từ nhà mình.”

“Thế à.”

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên cùng một băng ghế. Touya ngả người, hai tay chống ra sau, mỗi lần cậu ấy khẽ cử động, băng ghế lại rung lên kèm theo tiếng cọt kẹt.

“Cậu sẽ đi chứ?”

“Gì cơ?”

“Đi ngắm pháo hoa ấy.”

Ngoảnh đầu sang bên cạnh, tôi thấy Touya đang nhìn mình. Tiếng ve đầu tiên trong mùa hè năm nay vẳng lên từ xa xa, mỗi lúc một ồn ã. Sau khi nhìn vào mắt Touya một lúc, tôi rời ánh mắt ra con sông, nhìn về phía pháo hoa sẽ được bắn lên hàng năm.

“Lễ hội pháo hoa ư…”

Có lẽ tôi và Touya đều đang nghĩ tới cùng một chuyện. Đối với chúng tôi, những người đã chữa lành vết thương lòng một cách chậm rãi - thực sự chậm rãi - lễ hội này mang một ý nghĩa rất đặc biệt.

“Cậu còn mơ thấy giấc mơ ấy không?”

Lập tức hiểu được ý nghĩa câu hỏi của Touya, tôi nhìn xa xăm, đáp:

“Tớ gần như không còn mơ thấy nữa.”

Đúng vậy. Quả thực tôi “gần như” không còn mơ thấy nữa. Nhưng ngay cả bây giờ, dù đã dần quên đi, tôi vẫn mơ thấy giấc mơ về giây phút chia tay trong ngày hội pháo hoa ấy. Giấc mơ trong đó Ritsuki vẫy tay cười và nói “Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nhé”. Giấc mơ về giây phút trước sự ra đi của Ritsuki hai tiếng đồng hồ sau đó.

“Chúng mình cùng đi xem pháo hoa năm nay nhé.”

Tiếng hai con ve vang lên hòa vào nhau. Giống như chúng đang gắng sức thông báo về sự ghé thăm của mùa hè vậy.

Touya khẽ cười, gương mặt dịu dàng nhìn theo tôi bước từng bước về phía trước.

Ngày 9 tháng Bảy

Kỳ thi đã kết thúc. Mình nghĩ mình làm bài cũng tàm tạm. Trên đường về chúng mình rẽ vào bãi sông, mình đã hứa sẽ đi xem pháo hoa cùng Touya.

“Kết quả bài thi tiếng Anh trả về lần này thế nào?”

“Ừm, cũng… tàm tạm.”

“Cho tớ xem nào.”

“Không! Touya có cho tớ xem đâu.”

“Xem bài của tớ thì có gì thú vị chứ.”

“Ôi trời, hóa ra một bài thi đạt điểm tuyệt đối là có thật này…”

“Thấy chưa, thôi đừng xem bài tớ nữa, cho tớ xem bài của Mio đi. Cậu bảo cậu làm cũng tàm tạm còn gì.”

“Tớ nói không thích mà. Này! Á!”

Ngày 14 tháng Bảy

Thầy trả bài thi tiếng Anh, bài của mình bị Touya xem được. Có năm lỗi chính tả, mình bị Touya mắng quá trời. Thật muốn đổi não với mấy người được điểm tuyệt đối ghê.

“Từ ngày mai là nghỉ hè rồi, Touya có dự định gì chưa?”

“Ừ, tớ đi nghe buổi hướng dẫn cho khóa học thêm hè.”

“Ồ. Ngày kia thì sao?”

“Tớ học thêm hè.”

“Ngày tiếp theo?”

“Vẫn là học thêm.”

“Ngày nào là ngày nghỉ?”

“Chủ nhật hằng tuần và vài ngày lễ Obon. À, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ có kỳ thi thử do lớp học thêm tổ chức vào Chủ nhật, nên cũng không cố định.”

“…”

Ngày 20 tháng Bảy

Ngày bế giảng học kỳ. Trên đường về mình đã nói chuyện với Touya, hầu như ngày nào cậu ấy cũng phải đi học thêm hè. Thấy mình xị mặt không vui, Touya bảo vậy trước mắt hẹn gặp nhau vào Chủ nhật tới.

“Hết mất rồi.”

Viết xong phần nhật ký hôm nay, cuốn sổ tôi đang dùng cũng đã đầy. Tôi gập nó lại, mở một cuốn sổ mới màu be giản dị mua sẵn từ trước ra. Để mở trang dễ hơn, tôi dùng lòng bàn tay đè xuống giữa quyển sách.

“Mai là nghỉ hè rồi, thay sổ lúc này là vừa đẹp.”

Tôi lẩm bẩm, đoạn cất cuốn sổ vừa dùng hết vào sâu trong ngăn kéo trên cùng.

Trời không có gió nên mồ hôi tôi bắt đầu túa ra. Tôi bật quạt, ngồi bó gối, vừa hưởng gió vừa kê đầu lên đầu gối, mặt ngoảnh sang bên.

Nghĩ đến mùa hè sắp tới sẽ trải qua cùng Touya, tuy có buồn vì không được gặp nhau nhiều do cậu ấy bận học thêm, nhưng lòng tôi vẫn mơ hồ háo hức và trông đợi. Mùa hè năm lớp Mười và lớp Mười một tôi hoàn toàn không có thứ ký niệm mùa hè nào, tuy tôi cũng không hẳn muốn tạo ra kỷ niệm, nhưng năm nay sẽ khác.

Mùa hè này sẽ là mùa hè đầu tiên tôi trải qua cùng Touya với tư cách bạn gái của cậu ấy.

Bên ngoài cửa lưới, tiếng côn trùng kêu rầm rì, có lẽ là từ công viên vọng tới. Vẫn gối đầu lên đầu gối, tôi chụm chặt hai chân lại.


Chủ nhật trời đầy mây. Bố mẹ cả hai đứa đều đang ở nhà, nên tôi và Touya hẹn gặp nhau ngoài bãi sông.

“A!”

Rẽ vào góc đường có công viên, tôi nhìn thấy bóng lưng Touya đang đi trước vài mét. Cậu ấy khoác ngoài một chiếc sơ mi trắng cộc tay, quần bò, nhưng dáng đi thẳng và chiều cao đó đúng thực là cậu ấy, không thể nhầm lẫn được.

“Touya ơi.”

Tôi chạy tới và cất tiếng gọi, Touya quay đầu lại. Mới mấy ngày không gặp, nhưng có lẽ vì trước đây ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau ở trường, nên lần này tôi cảm thấy lâu hơn hẳn.

“Sao cậu mặc đồ ngắn thế?”

Trước câu nói đầu tiên khi gặp nhau đó của Touya, tôi nhìn lại quần áo mình. Hôm nay tôi mặc quần soóc ngắn, áo ba lỗ và khoác thêm chiếc áo kẻ caro.

“Vì giờ đang là mùa hè mà.”

“Cậu sẽ bị sạm da đấy. Ở trong nhà thì không sao, nhưng giờ ra đường thế này.”

“Tớ có bôi kem chống nắng rồi.”

“Hừm.”

Tuy hơi ngạc nhiên vì thấy Touya có vẻ không thích, nhưng trong lòng tôi vẫn lâng lâng. Tôi và Touya chưa từng hẹn hò đúng nghĩa lần nào, nên lần này dù chỉ gặp nhau ở bãi sông, tôi vẫn thấy vui vì được nhìn Touya trong trang phục thường ngày của mình.

“Ủa, hôm nay không thấy tiếng ve kêu nhỉ.”

Rẽ vào con đường nhỏ dẫn tới bãi sông, tôi nhận ra hôm nay không nghe thấy dàn hợp xướng của những chú ve như mọi khi. Một giọt nước rơi bộp vào má tôi, ngay sau đó cơn mưa lớn hạt đổ ụp xuống đầu chúng tôi.

“Ối! Touya ơi, mưa rồi!”

Tôi hoảng hốt lấy tay che đầu, Touya lập tức túm lấy tay tôi.

“Cẩn thận trơn trượt đấy!”

Cậu ấy nói và bắt đầu chạy xuống mặt dốc của triền sông. Bị cậu ấy kéo đi, bao lần tôi chới với tưởng ngã, nhưng việc lâu rồi mới chạy xuống triền sông thế này khiến tôi rất phấn khích.

Có lẽ vì bị mưa trút xuống người - một việc trái với thường ngày - nên tâm trạng thoải mái hơn, tôi đột nhiên muốn cười.

“Ha ha ha, chờ đã, Touya, cậu chạy nhanh quá.”

“Cậu mà níu tớ lại là ngã đấy.”

“Ối! Touya!”

Xuống tới chân dốc mà đà chạy vẫn còn, thân thể chúi người về phía trước của tôi ôm chầm lấy Touya. Băng ghế ở ngay cạnh đó, nên Touya giữ nguyên cánh tay vòng qua lưng tôi, đưa tôi vào dưới mái che.

Được Touya ôm trong lòng, tôi hổn hển điều chỉnh lại nhịp thở, vai nhấp nhô. Cả hai đều bị ướt, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút tiếc nuối khi Touya chậm rãi buông mình ra.

“Mưa đột ngột nhỉ.”

“Ừ.”

Touya chỉnh lại gọng kính, vuốt lớp tóc mái ướt lên trên đầu, nhìn xung quanh. Tôi không thể kìm nén cơn buồn cười đang dâng lên, bèn bật cười “Ha ha ha, ha ha ha”, vai rung bần bật.

“Thú vị thật.”

“Nhưng mưa tạnh rồi này.”

Nghe Touya nói, tôi nhìn ra ngoài mái che, quả thực trời đã tạnh. Bầu trời trong xanh hiện ra giữa những đám mây, làm bừng sáng không gian xung quanh, như thể cơn mưa vừa rồi chỉ là một lời nói dối. Touya ngạc nhiên bật cười.

“Tưởng mưa gì ghê gớm.”

Cậu ấy nói nhỏ.

“Mưa giông chăng?”

“Ôi tha cho tớ đi.”

Nói rồi Touya lấy khăn tay từ trong túi áo ra, bắt đầu lau mặt cho tôi một cách tự nhiên.

“Ôi, không cần đâu. Cậu tự lau cho mình đi.”

“Mio không mang theo khăn tay đúng không?”

“Ờ, thỉnh thoảng… tớ quên.”

Tôi đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi yên để Touya lau cho mình, bụng thầm nghĩ lần sau nhất định phải nhớ mang theo khăn.

Một làn gió ẩm ướt thổi qua, mùi đất và cỏ ngấm mưa lan tỏa trong không khí. Mặt trời xuất hiện tròn đầy trên cao kéo theo luồng khí nóng nực bốc lên. Không khí được cơn mưa tẩy rửa, cảnh sắc bên sông trở nên tươi sáng rực rỡ hẳn. Cuối cùng chúng tôi cũng ngồi xuống băng ghế, thở phào.

“Lớp học thêm mùa hè của cậu thế nào?”

“Ừm, lớp đông lên nhiều lắm. Cảm giác kích thích hơn hẳn.”

“Ở đó chắc có nhiều học sinh trường Kirimine lắm nhỉ?”

“Ừ. Gấp ba số học sinh của trường Seiyou.”

“Thế cơ à.” Tôi đáp lại, đung đưa chân. Ở nhà tôi cũng chăm chỉ học ôn thi và làm bài tập, nếu duy trì được trạng thái hiện tại, tôi sẽ đậu vào trường cao đẳng nguyện vọng mà không gặp khó khăn gì.

Nhưng quả nhiên khi nghe chuyện đó, tôi vẫn cảm thấy nóng ruột, chính xác là cảm giác bị bỏ lại phía sau. Hơn nữa, tôi có cảm giác Touya thật xa cách.

“Lớp học từ sáng đến chiều tối, bài tập cũng rất nhiều.”

“…”

“Chúng ta có thể gặp nhau sau bốn giờ chiều, lúc đó tớ tan học rồi. Tuy rằng không thể gặp gỡ hằng ngày được.”

“Cậu nói như thể chỉ có mình tớ muốn gặp cậu, nên cậu đành miễn cưỡng thu xếp thời gian cho tớ vậy.”

Sao tôi không thể nói theo cách nào khác nhỉ. Nếu là trước đây, tôi đã có thể nhẹ nhàng nói “Cậu ráng lên nhé” rồi.

“…”

Hẳn là rất ngạc nhiên, Touya kê đầu lên hai chân đang khoanh lại, nhìn chăm chăm gương mặt bí xị của tôi. Tôi quay phắt mặt đi hướng khác.

“Mio.”

“…”

Touya tiến lại gần, tôi bèn rụt người về phía sau. Tôi biết cử chỉ của mình thật trẻ con, nhưng lúc này không rút lại được nữa.

“Lúc này cậu xấu quá.”

“Hả?”

“Ha ha ha…”

Thấy Touya cười, tôi càng bặm môi hơn, mắt lườm Touya. Nhưng Touya lại tỏ ra tỉnh bơ bảo:

“Này, cái này có lẽ chính là thanh xuân đấy nhỉ?”

“Ý cậu là sao?”

“Mio chẳng từng nói mình không thể sôi sục vì điều gì đấy sao?”

“Đừng coi nó là thanh xuân của tớ chứ. Nghe cứ như tớ là đứa ngốc ấy.”

“Ông bác họ của tớ nói thanh xuân chính là ngốc nghếch đấy.”

“Chờ đã, cậu đang tìm cách chuyển chủ đề đấy à?”

Tôi khẽ đấm vào vai Touya. Touya cười cười rồi đột ngột hôn lướt lên má tôi. Cảm giác mình như một thứ đồ chơi bị chơi đùa trong lòng bàn tay cậu ấy, tôi bất mãn chép miệng.

“Rồi, rồi. Chúng mình gặp nhau ít nhất một lần một tuần nhé. Tớ cũng rất muốn gặp Mio mà.”

Ngày 26 tháng Bảy

Ngày hẹn hò đầu tiên trong kỳ nghỉ hè. Hai đứa đang đi bộ về phía băng ghế ở bãi sông thì trời chợt đổ mưa. Touya kéo tay mình chạy vào dưới mái che của băng ghế, giữa chừng thì mưa tạnh, cậu ấy bật cười bảo “Tưởng mưa gì ghê gớm”. Cậu ấy rất bận rộn với lớp học thêm mùa hè, nhưng chúng mình đã hẹn gặp nhau ít nhất một lần một tuần.