Ngày 13 tháng Hai
Ngày cuối cùng của kỳ thi. Mình làm bài tốt hơn mình nghĩ. Mình đã từ chối lời tỏ tình của Shimizu.
Ngày 14 tháng Hai
Từ giờ, một tuần hai lần mình sẽ ở lại đợi Touya sinh hoạt câu lạc bộ xong rồi cùng về. Hôm nay mình đã ngồi làm bài tập trên thư viện sau khi nói chuyện với Moriyama tới tận lúc xe buýt chạy. Mình và Touya hẹn nhau ở bãi gửi xe, cả hai cùng vừa dắt xe vừa thong thả về nhà. Lúc chia tay, nhận được hộp sô cô la từ mình, Touya chỉ nói cảm ơn một cách rất lạnh nhạt.
Ngày 10 tháng Ba
Sau lễ tốt nghiệp vào tuần trước, học sinh khối lớp Mười hai không tới trường nữa, trường trở nên trống trải hơn hẳn. Trên đường về, vì ngày đã dài hơn nên chúng mình rẽ vào bãi sông rồi mới về nhà. Kỳ nghỉ xuân Touya cũng tới lớp học thêm. Ngoài miệng thì cổ vũ cậu ấy “Cố gắng lên nhé”, nhưng trong lòng mình thấy thật phức tạp.
Ngày 6 tháng Tư
Học kỳ mới. Mình và Touya được xếp cùng một lớp với nhau. Từ hồi tiểu học tới giờ chúng mình mới lại học chung lớp. Thật vui vì Moriyama cũng cùng lớp mình luôn. Trên đường về, mình cùng Touya ra bãi sông ngắm hoa anh đào. Hoa nở rộ, làm mình nhớ lại ngày chúng mình tới đây trước khi nhập học cấp ba. Chợt nghĩ đến Kaede, lâu rồi không gặp làm mình muốn hẹn gặp cô ấy quá.
“Chờ đã. Cậu vừa bảo bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ?”
“Ơ… thì từ tháng Hai đó.”
“Giờ là tháng mấy?”
“Tháng Sáu.”
“Sao tới giờ cậu mới kể cho tớ?”
“Ơ. Thì bởi… Lúc đó Kaede đang đi du học mà.”
Chúng tôi hẹn gặp nhau tại cửa hàng đồ ăn nhanh sau buổi học. Lâu rồi không gặp, lúc này Kaede đã cắt tóc ngắn cụt lủn, vậy mà trông cô ấy càng ra dáng người lớn hơn. Kaede hút nốt chỗ nước cam còn sót lại trong cốc, mắt nhắm, mím môi hờn dỗi, “Thì đúng là thế thật”.
Kaede đi du học ở Úc trong vòng một năm từ mùa hè năm lớp Mười một, cô ấy vừa về nước giữa tháng này. Tôi chính là người đề xuất buổi tụ tập của ba đứa, nhân tiện mừng Kaede về nước luôn.
Touya có việc phải tới câu lạc bộ, nên cậu ấy sẽ tới muộn một chút. Cậu ấy đã nghỉ hoạt động câu lạc bộ từ bữa trước, nhưng nghe nói các em lớp dưới có nhờ cậu ấy tới hướng dẫn.
“Ừm. Nếu là Touya thì tớ có thể hiểu được.”
Sau khi tôi thông báo chuyện hẹn hò với Touya, ban đầu Kaede có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cô ấy gật gù đồng tình.
“Trước đây tớ đã cảm nhận được cậu ấy rất yêu quý Mio rồi.”
“…”
“Cậu ấy chắc đã phải kìm lòng mình ghê lắm.”
Kaede chống tay lên cằm, mắt nhìn xa xăm. Tự nhiên tôi trở nên xấu hổ, liền đưa ống hút cốc trà đá lên miệng.
“Rồi sao? Bây giờ chắc hai người tình tứ lắm hả?”
“Gì cơ? À không, chẳng có gì thay đổi so với trước đây cả.”
“Hả?”
Bàn tay dùng ống hút khuấy những viên đá kêu lạo xạo trong cốc nước cam đã cạn của Kaede dừng lại. Quán ăn người ra kẻ vào nhộn nhịp, tiếng nói chuyện cười đùa từ các bàn hòa lẫn vào nhau.
“Cũng không hẳn là không thay đổi gì. Thỉnh thoảng chúng tớ có nắm tay nhau.”
Tôi nói thêm, nếp nhăn giữa đôi lông mày của Kaede càng sâu hơn nữa.
“Gì thế này, hẹn hò bốn tháng trời mà thỉnh thoảng mới cầm tay nhau thôi á? Bọn học sinh cấp hai còn tiến nhanh hơn các cậu đó.”
Nói rồi cô ấy nhìn tôi đăm đăm. Lâu rồi mới nói chuyện lại với Kaede nhưng cảm giác vẫn gần gũi như ngày nào. Tôi cười khó xử, hoàn toàn bị khí thế của Kaede áp đảo.
“Chẳng lẽ trong lòng cậu vẫn còn nghĩ tới Ritsuki sao?”
“Không, không phải vậy đâu. Tớ nghĩ người vẫn còn nghĩ tới Ritsuki là Touya chứ không phải tớ.”
“Touya ư?”
“Chắc cậu ấy đang nghĩ cho tớ đó. Cậu ấy lo lắng không biết vết thương trong trái tim tớ đã lành hẳn chưa…”
“…”
Kaede lần nữa vươn tay ra với lấy cốc nước ép và ống hút, môi vẫn bặm lại, cô ấy thở dài một tiếng, rồi nét mặt cô ấy giãn ra như thể vừa tìm được giải pháp.
“Lâu lắm mới gặp. Mừng cậu về nước nhé.”
Một bóng dáng bất ngờ xuất hiện bên bàn chúng tôi, không gây ra một tiếng động nào. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Touya đã bưng khay đựng burger đứng đó.
“Ôi, giật cả mình. Đừng có rón rén lại gần tớ thế chứ.”
“Tớ có rón rén đâu, đi bình thường mà.”
Thấy Touya nhìn xuống với vẻ mặt thản nhiên, Kaede kêu “Thật là!” hai tay cô ấy khoanh lại, rồi cô ấy nói giọng hơi nhấm nhẳng: “Ừ, tớ về rồi đây.”
Touya ngồi xuống cạnh tôi. Tôi ngồi gọn về một phía, lòng hồi hộp lo lắng không biết Touya có nghe thấy câu chuyện khi nãy giữa hai chúng tôi không, nhưng rồi cuộc trò chuyện lập tức chuyển sang đề tài về nơi Kaede du học, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà, khi nghe nói các cậu đang hẹn hò, tớ ngạc nhiên lắm đấy.”
Khoảng ba mươi phút sau, đột nhiên câu chuyện lại rẽ sang hướng đó. Tay tôi vẫn cầm miếng khoai tây, môi mím chặt thành một đường kẻ.
“Ừm, chỉ cần cậu đừng làm Mio buồn hay khóc.”
“Kaede thì sao?”
Touya chuyển chủ đề như người tài xế đột ngột bẻ tay lái. Kaede ngớ người, toàn thân cứng đờ, đôi mắt tròn xoe từ từ chuyển hướng nhìn xuống dưới.
“Cậu còn hẹn hò với anh bạn khóa trên đó không?”
Tôi lườm Touya khi thấy cậu ấy hỏi quá thẳng thừng, rồi liếc trộm Kaede. Cô ấy hơi mỉm cười nói:
“Ừm, vẫn còn… nhưng tớ không chắc nữa. Trong thời gian du học, số lần chúng tớ liên lạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, và từ hôm về nước tới giờ tớ cũng chưa gặp anh ấy lần nào. Anh ấy giờ là sinh viên đại học, phải làm thêm nhiều, chắc là… khó thu xếp thời gian.”
“Thế à.”
Touya đáp, giọng nói chẳng rõ là quan tâm hay không, rồi uống một ngụm trà đá.
“Thế à? Ừm, cũng phải. Chắc anh ấy bận nhiều việc lắm.”
Đọc được bầu không khí lúc này, tôi nói một câu dĩ hòa vi quý.
“Cậu có định chia tay với anh ấy không?”
Kaede khẽ giật mình, bả vai hơi run run. Trước câu nói quá thẳng thừng, không biết nói giảm nói tránh đó của Touya, tôi hơi cúi đầu xuống.
“Tớ không biết nữa.”
Trong lúc tôi còn đang luống cuống tìm một câu gì đó để nói thì Kaede đã thầm thì đáp lại. Sau đó chúng tôi chẳng thể nói sâu thêm, đành tiếp tục nói những chủ đề mờ nhạt khác.
““Công trình cải tạo đang thi công” ư?”
Vài ngày sau. Tôi và Touya tới thư viện thành phố để học ôn trước kỳ thi cuối kỳ thì thấy thông báo thư viện đã bước vào giai đoạn tu sửa từ hôm qua và sẽ đóng cửa trong vòng một tháng.
“Mình làm sao bây giờ?”
Tôi thoáng liếc nhìn Touya đứng bên cạnh đang đọc bảng thông báo của thư viện. Chúng tôi có thể tới thư viện của trường mà…
“Cậu tới nhà tớ không?”
Trước lời đề xuất tự nhiên của Touya, tôi không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn:
“Ừ. Được.”
Trả lời xong tôi mới nhận ra, đây là lần đầu tiên tôi tới nhà Touya kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Touya trèo lên xe, thả dốc xuống. Tôi cũng vội vã đạp xe theo, cảm giác tai mình mỗi lúc một đỏ hơn.
Chiếc áo đồng phục đã chuyển từ tay dài sang tay ngắn. Đường nét cánh tay thấp thoáng lộ ra sau lớp tay áo ấy. Mái tóc dài tới cổ áo, lưng áo phồng lên vì gió. Nhìn theo bóng lưng Touya đang càng lúc càng tăng tốc, từng chi tiết nhỏ đó đều khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Trong bầu không khí bắt đầu có hơi ẩm và nóng, tôi cảm nhận được dấu hiệu của mùa hè sắp tới.
“Kaede có ổn không nhỉ?”
Nhận lấy cốc trà đá Touya mang tới, tôi nói nhỏ, xen lẫn tiếng thở dài.
“Không ổn thì cũng phải ổn thôi.”
Touya ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên, khiến tôi hơi giật mình. Tôi hiểu cậu ấy ngồi như vậy là để dễ chỉ bài cho tôi. Nhưng nơi này là phòng của Touya, không phải thư viện thành phố, chỉ điều đó đã khiến cảm giác căng thẳng ồ ạt tấn công tôi rồi. Thầm nhớ lại lời Kaede, tôi thấy đúng là kỳ cục khi chúng tôi hẹn hò nhau bốn tháng rồi mà mọi thứ vẫn thế này.
Phòng Touya, nơi tôi chưa từng bước vào thêm lần nào kể từ hồi tiểu học, không có một thứ gì giúp người ta tiêu khiển ngoài mấy cuốn sách và tiểu thuyết trông có vẻ khó đọc trên giá sách. Lẽ ra trong phòng nên có vài món đồ giống với những cậu học sinh cấp ba khác mới phải…
“…”
Ủa? Cánh tay đang lấy sách từ cặp ra của tôi khựng lại vì tôi có cảm giác mình sắp nhớ ra điều gì đó.
“Là gì thế nhỉ?”
“Gì cơ?”
Touya phản ứng lại trước câu độc thoại của tôi, tôi bèn đáp: “Không có gì.” Khi vai Touya khẽ chạm vào vai tôi, cảm giác lạ lùng đó trong tôi liền biến đi đâu mất.
“Hồi nghỉ hè năm lớp Chín, bốn chúng mình cũng từng học nhóm nhỉ.”
“Ừ.”
“Nhớ hồi đó thật đấy.”
“Nhưng hồi đó không học ở phòng này mà tại phòng khách dưới tầng một.”
“Ừ…”
Đưa ra chủ đề đó để xua đi cảm giác căng thẳng trong lòng, nhưng tôi luôn cảm thấy việc bước chân vào căn phòng này có gì đó thật đặc biệt, và rồi đầu óc lại vơ vẩn nghĩ tới nó. Vì rất dễ đỏ mặt, nên tôi có chút oán hận Touya khi vẻ mặt cậu ấy luôn giữ được sự điềm tĩnh.
Những thay đổi sau khi tôi bắt đầu hẹn hò với Touya gồm có: chúng tôi thường đi về cùng nhau dù không phải giai đoạn ôn thi; chúng tôi nắm tay nhau; khoảng cách khi chúng tôi đi bộ hoặc ngồi đã gần lại một chút. Liếc nhìn những dòng chữ rất đẹp của Touya - những dòng chữ đã trở nên quen mắt với tôi - bàn tay tôi chỉ viết được câu mở đầu của lời giải cho một bài toán chứng minh rồi dừng lại.
Chữ cậu ấy rất đẹp… Nhưng bàn tay cậu ấy, ngón tay cậu ấy cũng rất đẹp…
Tôi mơ màng nhìn bàn tay đang cầm bút chì kim của Touya. Cậu ấy ở gần tôi đến vậy, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy bứt rứt khó chịu. Không phải vì bị lời lẽ của Kaede kích động, nhưng chúng tôi đang ngồi riêng với nhau ở trong phòng cậu ấy, vậy mà Touya chỉ im lặng học bài, và cậu ấy hoàn toàn bình thản với chuyện này, điều đó có chút…
“Mio này.”
Bàn tay phải của Touya mà tôi mải mê ngắm nãy giờ đặt bút chì xuống bàn. Tôi chợt tỉnh ra, chớp chớp mắt nhìn Touya.
“Từ ngày mai chúng mình học ở thư viện trường nhé.”
“Gì cơ?”
Trước câu nói không ngờ tới, tôi chớp chớp mắt thêm mấy lần.
“Tớ cảm nhận được sự căng thẳng của cậu.”
“…”
Đôi mắt hai mí của Touya tóm gọn tôi. Có lẽ vì cậu ấy nói trúng phóc, nên thân thể tôi cứng đờ, mặt đỏ bừng. Không chịu nổi cái nóng đó, tôi ngoảnh đi nơi khác. Chứng kiến trạng thái ấy của tôi, Touya thở hắt ra một hơi vừa giống tiếng thở dài vừa giống tiếng cười.
“Giờ cậu về à?”
Tiếng gập sách đánh “bộp” giống như tín hiệu ngầm báo rằng cậu ấy đã hết sạch thiện cảm với tôi vậy, tôi bất giác đáp lại:
“Tớ không về.”
Cùng với câu nói này, những thứ nung nấu trong lồng ngực tôi cũng đồng thời giãy giụa để thoát ra bên ngoài, không thể ngừng lại được.
“Cậu đừng tự ý cho rằng căng thẳng đồng nghĩa với từ chối như vậy.”
“…”
“Rồi sao? Touya không căng thẳng ư? Sao cậu có thể bình tâm trong lần đầu tiên dẫn bạn gái về phòng như vậy chứ?”
“Mio…”
“Cậu làm tớ thấy mình thật giống đứa ngốc. Nhìn tớ luống cuống thế này chắc cậu buồn cười lắm đúng không? Phải rồi, vì Touya rất ra dáng người lớn mà.”
“Này.”
“Hay là vì Ritsuki? Vì hình bóng Ritsuki cứ thấp thoáng trong đầu nên cậu hối hận chuyện hẹn hò với tớ sao? Cậu thấy việc hẹn hò này thật phiền nhiễu hả?”
“Bình tĩnh nào.”
Thấy tôi nói ào ào như liên tục nhấn nút, Touya nắm chặt cánh tay tôi. Cuối cùng cũng có thời gian để thở, tôi ý thức được rằng mình đang quá kích động và khẽ cắn môi dưới, nghĩ thực ra điều mình muốn nói đâu phải những chuyện này.
Sau khi Ritsuki mất, tôi chẳng thể nào hứng khởi trước bất cứ việc gì, nhưng từ lúc bắt đầu hẹn hò với Touya, có gì đó rất kỳ cục. Giống như khi bạn nắm tay lái tự điều khiển xe thay vì để nó chạy tự động, nhưng rồi bạn chẳng thể lái nó đi theo hướng mình muốn, thành ra chiếc xe cứ chạy theo đường zíc zắc vậy.
Tôi chợt nghĩ, có lẽ chúng tôi nên duy trì mối quan hệ trước đây thì hơn.
“Tớ không người lớn đâu.”
Touya cúi đầu nói nhỏ. Bàn tay nắm lấy cánh tay tôi nới lỏng ra, đồng thời cậu ấy cất tiếng thở dài. Tôi vẫn ở tư thế xoay nửa thân trên về phía Touya, nhìn ánh mắt cậu ấy chuyển sang nơi khác.
“Thật ra là ngược lại đấy. Mio dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, nên tớ luôn lo cậu có đang gồng mình, có thầm hối hận hay không.”
“…”
“Vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này…”
Gương mặt hơi cúi của cậu ấy chậm rãi quay lại phía tôi. Lông mi cậu ấy nhướng lên, bắt trọn ánh mắt tôi.
Trong mắt Touya, ngoài cảm xúc phức tạp còn chứa đựng nhiệt lượng nung nấu, cậu ấy là con trai nhưng tôi vẫn thấy như vậy thật gợi cảm. Ngay lập tức, sự hùng hổ nãy giờ của tôi đã tan biến đi đằng nào, tôi lùi lại phía sau và đáp với giọng như muỗi kêu:
“Gì vậy?”
“Khục!”
Gương mặt Touya trước mắt tôi nhăn lại vì cười. Ngắm nhìn nụ cười rất hiếm thấy ở cậu ấy với cự ly gần thế này, tôi mải lo rằng mặt mình sẽ lại ửng đỏ, không để ý cậu ấy đang kéo cánh tay tôi tới gần.
“Nếu cậu không thích thì nói cho tớ biết nhé.”
Dù không thích thật đi nữa, thì lúc này tôi cũng không đủ sức nói ra. Định thần lại, gương mặt Touya đã cúi xuống choán hết tầm mắt tôi, làn môi mỏng của cậu ấy đang áp lên môi tôi.
“…”
Quá ngạc nhiên, tôi quên cả nhắm mắt, ánh nhìn của tôi chạm phải Touya khi cậu ấy lùi lại, tôi chậm rãi chớp mắt. Trước khi não tôi kịp phán đoán xem Touya có đang cười hay không, làn môi cậu ấy đã lại đưa tới gần. Lần này tôi nhắm mắt thật chặt, nhưng vẫn nghe tiếng Touya đang đặt kính lên bàn.
Khác với lần đầu, lần này tôi cảm thấy một luồng nhiệt thấm vào từng ngóc ngách, tôi biết chúng tôi đang làm gì. Cảm giác lâu kinh khủng, và khi cuối cùng cũng được giải thoát, tôi quên cả cách hít thở, đâm ra ho khù khụ.
“…”
“…”
Không khí thật ngượng ngùng, tôi giả vờ ho hắng vài tiếng. Touya buông cánh tay tôi ra, nói: “Xin lỗi cậu.”
“Tớ không… gồng mình chút nào đâu.”
Sau một lúc đấu tranh với cảm giác ngượng ngùng, tôi chậm rãi ngước mắt lên, bày tỏ với Touya cảm xúc của mình.
“Bởi vì, lúc này tớ đang rất hạnh phúc.”
Nói hết câu này cũng là giới hạn của tôi, tôi lại cụp mắt xuống.
“…”
“Cậu nói gì đi chứ.”
Không thể chờ nổi khi thấy Touya im lặng, cuối cùng tôi phải cất tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng sốt ruột này. Touya dùng bàn tay phải chống cằm để che miệng, mắt nhìn tôi. Có lẽ tôi không nhìn nhầm khi thấy vành tai cậu ấy đang đỏ ửng.
“…”
Không đáp lại, Touya chỉ đưa bàn tay trái ra chạm vào mặt tôi. Tưởng rằng cậu ấy sẽ vuốt má tôi, không ngờ cậu ấy chỉ túm lấy một lọn tóc dính trên mặt tôi rồi thả ra.
“Tớ bảo cậu nói gì đó đi mà…”
“Dễ thương quá.”
“…!”
Có lẽ vì quá bất ngờ, tôi sốc như thể đột nhiên bị tung một cú đấm vào người, nửa thân trên ngả ra phía sau. Cơ thể tôi đập vào chiếc bàn, sách bút rơi lả tả.
“Ha ha.”
Touya bật cười trước cử chỉ đó của tôi. Vừa nhặt cuốn vở trước mặt cậu ấy, tai tôi vừa đỏ lựng lên, tôi lườm cậu ấy và nói:
“Đồ xấu tính.”
Touya lượm giúp tôi cây bút đặt lên bàn, nói “Vì cậu bảo tớ nói gì đó đấy”, rồi nhè nhẹ vỗ đầu tôi.
Ngày hôm đó chúng tôi chẳng thể ôn thi được nữa.
Lúc chuẩn bị ra về, tôi gặp mẹ Touya tan làm về, bác bảo tôi: “Mio chóng lớn quá!” Nụ cười đầy ý vị của bác cũng hướng về Touya, nhưng cậu ấy không nói gì. Đột nhiên cảm thấy xấu hổ, tôi chào bác rồi nhanh chóng rời khỏi.
Ngày 29 tháng Sáu
Tại căn phòng của Touya, chúng mình đã hôn nhau lần đầu tiên. Thật vui vì mình được nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt của Touya mà thường ngày không thể thấy. Từ ngày mai chúng mình sẽ học ôn thi tại nhà Touya. Nhưng mình sẽ lưu ý để về sớm hơn một chút.