“Mio ơi!”
Chủ nhật. Hôm trước Kaede nhắn tin cho tôi, chúng tôi quyết định ngày hôm sau sẽ hẹn gặp nhau ở bãi sông. Kaede tới trước, cô ấy đứng dậy khỏi băng ghế, vẫy tay về phía tôi. Tôi cũng vẫy lại, rồi bước đến chỗ băng ghế.
Không khí vẫn còn nóng, nhưng bước vào bóng râm sẽ mát được mấy phần. Cơn gió mang đầy hơi ẩm cũng đã dần khô đi, gió bay tới mơn man bầu má chúng tôi thật dễ chịu.
“Lần cuối chúng ta gặp nhau là trước khi tớ đi du học nhỉ, một năm đã qua rồi đấy. Thực sự lâu lắm rồi.”
“Ừ, lâu rồi mới gặp cậu.”
Tôi cười nói hùa theo.
“Tóc cậu dài hơn, trông cũng ra dáng người lớn hơn… Trong thời gian không gặp, Mio đã chững chạc như chị gái tớ rồi ấy.”
Kaede nhìn tôi nói.
“Kaede cũng vậy mà.”
Tôi nói, vuốt lọn tóc ra sau tai, ngồi xuống cạnh Kaede. Theo lời Kaede nói thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mái tóc cắt ngắn của cô ấy, vì thế tôi nói thêm: “Cậu hợp với kiểu tóc này lắm.”
“Quả nhiên mỗi lần gặp Mio tớ lại thấy an tâm hơn hẳn. Tớ về nước từ tháng Sáu, nhưng vẫn chẳng có cảm giác đã về nhà gì cả. Từ khi lên cấp ba chúng mình chẳng còn gặp nhau mấy, nhưng đúng là bạn thời thơ ấu khác hẳn những tình bạn khác nhỉ.”
Vừa ngẩng nhìn bầu trời trong xanh, Kaede vừa nói. Tôi cười khúc khích, rồi cũng ngước lên nhìn trời.
Tôi nghe kể lại những chuyện hồi du học của Kaede mà mình đã từng nghe trước đó, rồi gật gù phụ họa. Đây là lần thứ hai, nhưng tôi đã giữ được tâm trạng bình thản khi nghe chuyện.
“Bạn trai cậu vẫn khỏe chứ?”
Sau khi nghe chuyện du học của Kaede một hồi, tôi liền hỏi. Thấy vậy, Kaede ngập ngừng, gương mặt tối sầm lại.
“Trong thời gian du học, số lần liên lạc giữa chúng tớ đếm trên đầu ngón tay, từ hồi về nước tới giờ tớ cũng chưa gặp anh ấy lần nào.”
“Hả?”
“Người ta vẫn nói “Xa mặt cách lòng” phải không? Từ ngày tớ đi du học, tự nhiên hai bên trở nên xa cách dần, giờ vẫn tiếp tục như thế. Anh ấy là sinh viên đại học, phải đi làm thêm, khoảng cách cũng xa nên tớ không thể bảo anh ấy về thăm mình được, nghĩ tới nghĩ lui rồi tớ đâm ra ngại liên lạc với anh ấy.”
Sau khi đung đưa một chân, Kaede miết nó trên nền bê tông, làm vang lên tiếng sỏi lạo xạo nho nhỏ.
Tôi hơi ngạc nhiên. Chuyện của Kaede lẽ ra phải được giải quyết xong xuôi rồi mới phải…
“Thế thì…”
“Ừ, thế nên tớ nghĩ hai chúng tớ cứ im lặng thế này, rồi tình cảm sẽ tự nhiên tàn lụi đi. Mà có thể trong lòng anh ấy nghĩ chúng tớ đã chia tay rồi cũng nên.”
“…”
Kaede cười, nhưng nụ cười đó rõ ràng phủ bóng mây đen. Tôi không ngờ việc Ritsuki còn sống lại ảnh hưởng tới cả chuyện này.
“Ồ, không phải Mio và Kaede đây sao?”
Đột nhiên một giọng nói to và quen thuộc vang lên phía sau chúng tôi. Ngoảnh đầu lại, tôi thấy Ritsuki đang đứng trên con đường nhỏ trên triền sông.
“Đúng thật.”
Người cất tiếng phía sau lưng cậu là Touya. Đây là lần đầu tiên tôi gặp Touya kể từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
“Mừng cậu trở về nhé, Kaede.”
Ritsuki đưa tay phải vẫy vẫy, Kaede cũng nói với giọng đủ để phía xa nghe được:
“Tớ về rồi đâyyyy! Hai cậu đang làm gì thế?”
“Chúng tớ tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi đằng kia, giờ đang vừa nói chuyện vừa cùng nhau đi về.”
Hai người nói chuyện với nhau bằng giọng hét tướng lên, thật giống học sinh tiểu học. Dường như Touya cũng nghĩ vậy, cậu ấy vỗ vai Ritsuki, chỉ ngón tay về phía chúng tôi. Tôi như nghe thấy cậu ấy nói: “Chúng ta xuống dưới nói chuyện là được mà.”
Ritsuki chạy từ đỉnh dốc xuống. Tay áo và vạt áo phông của cậu bay phần phật, cậu vui vẻ chạy xuống. Touya chậm rãi đi bộ theo sau với gương mặt hoàn toàn ngán ngẩm vì Ritsuki.
“Khục!”
Tôi bật cười. Giờ tôi đã có thể cười rồi.
“Lâu rồi mới gặp các cậu.”
Touya xuống tới băng ghế có mái che sau Ritsuki, hướng về phía tôi và Kaede nói.
“Chào cậu. Cậu vẫn cục mịch như ngày nào, Touya nhỉ.”
“Thì Kaede cũng thế còn gì.”
Tôi cũng cất tiếng chen vào cuộc nói chuyện của hai người.
“Lâu rồi mới gặp cậu.”
Touya nói với vẻ mặt điềm nhiên: “Tóc cậu dài hơn trước rồi.”
Tôi cười. Vừa cười vừa nói: “Ừ.”
“Lâu lắm rồi bốn đứa mình mới tụ họp thế này nhỉ.”
Vừa nói với vẻ vui sướng, Ritsuki vừa cười, nụ cười giống trong ngày bế giảng học kỳ một năm lớp Chín. Rồi hai người ngồi xuống băng ghế còn lại bên cạnh.
Mặt nước phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, chúng tôi nhìn thấy xa xa có một con chim trắng đang đứng sục hai chân xuống nước. Hôm nay ít gió, cây lá xào xạc thật dịu dàng.
Ranh giới giữa bóng râm do mái che hắt xuống và bóng nắng hiện ra rõ rệt, đôi giày thể thao mà Ritsuki đang đung đưa dưới chân hiện ra lúc trắng lúc đen.
“À! Khi nãy tớ vừa hóng được, nghe nói Touya có bạn gái rồi đấy!”
Ritsuki nói, đập bộp hai tay vào nhau khiến cả ba chúng tôi đều giật mình.
“Cậu bắt tớ khai ra thì có. Mà này, cậu nên sửa lại cái thói chuyện gì cũng lập tức bô bô ra đi nhé.”
Touya thở một hơi dài rồi cúi đầu. Vành tai cậu ấy dần đỏ lên.
“Nghe nói là bắt đầu từ kỳ nghỉ xuân ngay trước khi lên lớp Mười hai đó. Lẽ ra cậu nên kể cho tụi này sớm hơn mới phải.”
“Nhiều chuyện. Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Touya lườm Ritsuki, Kaede khúc khích cười.
“Ha ha ha, hóa ra cũng có lúc Touya có vẻ mặt như vậy. Chúc mừng cậu nhé.”
Cô ấy nói. Tôi mỉm cười, dù trong lồng ngực thấy nhói đau.
“Mio thì sao? Ở trường Seiyou không có ai được à?”
Kaede quay lại hỏi tôi. Cô ấy nói thêm: “Trừ Ritsuki ra.”
Ritsuki phàn nàn “Này này”, tôi bật cười đáp: “Tớ định sẽ không yêu đương gì một thời gian.”
“Nghe ra vẻ người lớn vậy. Mà mấy hôm trước thấy cậu lạ lắm, không phải cậu đang yêu người có vợ đấy chứ?”
Ritsuki cau mày, tay vân vê cằm. Tôi ngạc nhiên, bực bội nói: “Cậu điên sao mà hỏi vậy?”
“Mà thời tiết hãy còn nóng nhỉ.”
“Ừ, tớ muốn ăn kem quá.”
Thấy Ritsuki vươn vai, Kaede đề xuất như vậy.
“Kem á?”
“Cậu tới cửa hàng tiện lợi mua về đi.”
“Hả? Bình thường người nào gợi ý thì tự đi mua chứ. Bọn tớ vừa mới từ cửa hàng tiện lợi về đây xong.”
“Hay là mình oẳn tù tì đi?”
Tôi xen vào cuộc tranh cãi giữa Ritsuki và Kaede, phía sau gương mặt ngớ ra của hai người, Touya nói:
“Hệt như hồi trước nhỉ. Nhớ thật đấy.”
Cậu ấy mỉm cười.
“Được, vậy thì oẳn tù tì.”
Ritsuki thu nắm tay lại, vào tư thế chuẩn bị. Chúng tôi cũng vào tư thế đó.
“Oẳn tù tì, ra cái gì, ra cái này!”
Người thua trong trò oẳn tù tì là Ritsuki và Touya.
Kaede nói một người đi cũng được chứ sao, nhưng Ritsuki lầu bầu nói sẽ đi cùng Touya, kết cục chúng tôi đành nhờ hai cậu con trai đi mua giúp.
Vừa kêu “Chết tiệt!”, Ritsuki vừa phăm phăm leo lên mặt dốc của triền sông. Thật đúng là muôn đời vẫn là học sinh cấp hai, mà không, học sinh tiểu học mới đúng.
“Mio.”
Đang khúc khích cười thì Touya cất tiếng gọi tôi. Đứng trước triền dốc, Touya quay lại nhìn tôi.
“Gì cơ?”
“Cậu ổn không đấy?”
Trước câu hỏi đó của cậu ấy, ngực tôi nhói đau, nhưng một niềm vui sướng lớn hơn thế đã tỏa ra át đi cảm giác ấy. Touya vẫn luôn quan sát và nhận ra những thay đổi về cảm xúc của người khác.
Touya đúng là Touya.
“Tớ không sao.”
Sâu bên trong mũi tôi khẽ đau, nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp lại, thậm chí còn giơ bàn tay tạo thành hình chữ V lên nữa.
Touya bật cười. Cậu ấy nói “Vậy thì tốt”, đoạn sửa lại kính, đi theo sau Ritsuki nãy giờ giục giã đầy sốt ruột, “Chậm thế Touya”.
Bóng lưng Ritsuki và Touya phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, nhìn thật chói mắt. Ritsuki quàng tay qua vai Touya, tôi nghe thấy Touya kêu: “Bỏ ra nào, nóng quá.”
“A, quên mất.”
Vừa ngồi xuống, Kaede lại đứng lên.
“Mua cho tớ vị trà xanh nhé.”
Cô ấy lớn tiếng kêu lên. Ritsuki và Touya quay lại, lúc này họ đã leo gần tới đỉnh dốc.
“Mio thì sao?”
Ritsuki cũng lớn tiếng hỏi. Tôi nói, giọng nhỏ như thì thầm: “Vị vanilla…”
“Tớ không nghe thấy!”
Lần này, tôi hít vào một hơi thật sâu và lớn tiếng kêu:
“Mua cho tớ vị vanilla!”
Ritsuki cười nói: “Lại vị đó hả.” Touya đi bên cạnh có lẽ đang nói: “Giống hệt mọi khi.” Cậu ấy cười như thể đang nhớ lại kỷ niệm cũ.
Sau lưng hai người là bầu trời xanh không một bóng mây. Lồng ngực tôi nóng lên tới mức rất muốn khóc.
Trên băng ghế chỉ còn lại tôi và Kaede, chúng tôi ngắm nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt. Từ nơi này có thể thấy được bầu trời xanh, cành lá đung đưa trong gió, mặt nước sáng lấp lánh, cây cầu bắc xa xa, phía bên kia cây cầu là nhà cửa, xe cộ và người qua lại trên đường.
Hôm trước, lúc dọn dẹp lại phòng chứa đồ, tôi đã tìm thấy chiếc vòng. Trong đó có cả cuốn nhật ký của ba năm trước, nhưng cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa quá khứ và tương lai đã biến mất.
“Tớ từng rất thích một người.”
“Hả? Đúng như tớ đoán ư?”
Trước câu nói của tôi, Kaede tỏ rõ vẻ ngạc nhiên và hiếu kỳ. Tôi gật đầu nói “Ừ”, rồi cất lời như để gặm nhấm lại hương vị của kỷ niệm.
“Tớ đã bày tỏ cảm xúc của mình với cậu ấy rồi. Tớ đã nói ra vì không muốn sau này phải hối hận. Dù khi đó tớ rất xấu hổ, cần rất nhiều dũng khí mới nói ra được.”
Cảm giác như có tiếng pháo hoa đâu đó. Những đốm lửa sưởi ấm và chiếu rọi ánh sáng xuống đáy sâu cõi lòng tôi.
“Thế ư…”
“Ừ.”
Có tiếng chuông gió. Sao tôi lại có cảm giác tiết trời hiện tại thật không phù hợp với khoảng thời gian chỉ vừa mới bước vào tháng Chín này nhỉ?
“Cậu ấy học trường Seiyou à?”
“Ừ, trường Seiyou.”
“Đẹp trai không?”
“Đẹp.”
Tôi mỉm cười trả lời, Kaede cũng mỉm cười. Rồi cả hai chúng tôi lại nhìn ra sông. Dòng sông êm đềm, nhưng vẫn không ngừng trôi đi ấy.
Cuốn nhật ký của tôi lúc này trắng tinh.
Nhưng tôi và dòng sông này vẫn nhớ. Và sẽ còn nhớ mãi.
“Có lẽ tớ cũng… nên nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.”
Kaede khẽ nói.
Có tiếng một nhóm các cô bé, cậu bé học tiểu học vang lên. Tiếng cười nói phấn khích của chúng khi chạy từ trên đỉnh dốc xuống vang vọng tới chỗ tôi.
Xa xa có tiếng bánh xe đạp lăn, tiếng ô tô, tiếng chim hót. Những âm thanh đời thường, vừa bình dị, vừa thật thân thương.
“Ừ.”
Tôi ngẩng lên nhìn trời, đáp.
Trong lòng thầm phác họa lại những bông pháo hoa ngày ấy.
HẾT