*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mở!"
Một tiếng khẽ kêu lên.
Trên bầu trời, bóng dáng của Chiêm Ngưng Tuyết gần như không còn thấy nữa.
Trận tích hóa thành ánh sáng đen tỏa ra khắp nơi.
Vào lúc này, khắp thiên địa đã bị ánh sáng màu đen che phủ hoàn toàn.
Tất thảy đều đang diễn ra hết sức thuận lợi.
Chiêm Ngưng Tuyết lấy Trận tích làm căn cơ, vá lại vết rách trên bầu trời, không hề có trở ngại gì.
Có điều, khi vết nứt trên thời không thu nhỏ dần, ánh sáng phát ra từ Trận tích cũng dần tối xuống, không còn linh uẩn nào ẩn chứa trong đó nữa.
Trận tích bay xuống trở lại trong tay Tần Ninh, trong đó chỉ còn lại ghi chép về trận pháp của hắn, không còn một tia sức mạnh nào.
Bóng dáng Chiêm Ngưng Tuyết vẫn còn ở trên vạn trượng, chưa đi xuống.