*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Hiến Chi đi tới trước phủ đệ, đá văng cửa ra.
Thấy một màn này, đám người Đạo Minh Anh, Kiền Trạch Ngôn đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây là... gọi cửa đó sao?
"Ai lại to gan như thế?"
Một tiếng quở trách vang lên, ngay sau đó có mấy chục bóng người lao ra từ bên trong phủ đệ, tay cầm nguyên binh đằng đằng sát khí.
Một người dẫn đầu có dáng người cao lớn thô kệch, khắp người tràn đầy sát khí.
Đạo Minh Anh ở một bên thấp giọng nói: "Vị này là đệ đệ của Lưu Xuyến Minh - Lưu Xuyến Chấn!"
"Ồ?"
Tần Ninh cười nói: "Lưu Xuyến Chấn đúng không?"
Giờ phút này, Lưu Xuyến Chấn nhìn đám người không nói câu nào mà đã trực tiếp xông vào Lưu phủ, những người này không biết phía sau Lưu phủ là ai sao?
"Theo ta biết, nhà họ Lưu các ngươi có quan hệ với Ma tộc, tội đáng chết vạn lần, ta tới để giết các ngươi".
Tần Ninh vừa nói xong, mấy người Đạo Minh Anh lại trợn mắt há hốc mồm.